Nam Cương Trực Sợ Nữ Dây Dưa

Chương 6



Phụ nữ thật sự rất kỳ quái, nhất là cáingười bên cạnh anh đây — trước đó một lúc còn hung hăng mắng chửi người, một giây sau lại có thể ở trước TV, ôm chặt búp bê bọt biển của cô màkhóc sướt mướt .

“Ô ô.. . . . .”

Úy Thượng Đình rút một tờ khăn giấy, đưa cho cô. “Em khóc đủ chưa? Không phải là nam, nữ nhân vật chính gặp lạisao, có cần khóc thành như vậy không?”

Cô mắt đỏhoe lên án nói: “Không phải chỉ có gặp lại mà thôi, đây là một bộ phimcó cốt truyện tràn ngập tình yêu cùng dũng khí.” Cô nghiêm túc nói xong, ôm lấy cánh tay anh tiếp tục khóc.

Vấn đề không phải cái đó, mà là cô muốn xem TV, vì sao không xem ở nhà mình, mà lại muốn chạy đến nhà anh xem?

Uý Thượng Đình liếc mắt nhìn cái vật thể không xác định trên sô pha, mày nhíu lại, không chỉ cô gái kia, hiệntại cả búp bê bọt biển cũng đi theo chiếm cứ nhà anh.

Anh thực hoài nghi cô nàng này căn bảnlà đang vô tình hay cố ý đem đồ đạc của mình, từng món từng món vụngtrộm nhập cư trái phép vào nhà anh.

Gối ôm hồng nhạt trên sô pha, không phải của anh!

Bình hoa màu lam trên bàn cơm, cũng không phải của anh !

Cái cục vuông có mũi dài, tên gọi là búp bê bọt biển trên tủ, lại càng không phải của anh rồi!

“Ha ha ha ha. . . . . .”

Anh nhíu mày, khó hiểu nhìn cô gái đangcười đến ngã trái ngã phải bên cạnh, làm sao cũng không cảm thấy hiệntại đang chiếu một bộ phim tràn ngập tình yêu cùng dũng khí, ngược lạicảm thấy dường như giống phim hài hơn.

“Tên họ Mã khốn kiếp, thằng khốn! Lại dám bán đứng bạn tốt của mình như vậy, đúng là nên xuống địa ngục đi!”

Được rồi, hiện tại nội dung lại đổi sang tình tiết tiểu nhân gian trá, đê tiện.

Cô chiếm cứ nhà anh, anh còn chưa tính,hiện tại ngay cả ở đi xem phim, cô gái này cũng có thể một chút thìcười, một chút lại khóc, tạo ra âm thanh hỗn độn, cô thật đúng là quánhiều cảm xúc.

“Hết cách rồi, thật sự là xem quá hay!Anh không biết là đây là một bộ phim kết hợp giữa mạo hiểm, tình yêu vàthân tình sao? Đây tuyệt đối sẽ là bộ phim hay nhất em xem trong nămnay!”

“Đây chỉ là một bộ phim hoạt hình thôi.” Ở trong mắt của anh, nó chính là như vậy.

Cùng cô đi dạo phố, chẳng biết tại saoanh lại bị kéo vào rạp xem phim hoạt hình, anh một chút cũng chẳng cảmthấy công chúa tóc dài đáng yêu thế nào, hay là kẻ trộm đẹp trai khôihài ra sao, thậm chí ngay cả động vật thần bí có bao nhiêu đặc biệt anhcũng không có chú ý, chỉ là vì Từ Kiều Diễm muốn xem, cho nên anh chỉ có thể đi cùng cô.

Uý Thượng Đình không biết, cặp mắt của anh chưa từng rời khỏi cô gái mặt tươi như hoa đang ở bên cạnh.

Kỳ thật phim ảnh chiếu cái gì cũng không quan trọng, phim truyền hình có ý nghĩa gì chính anh cũng không cầnbiết, hay là nhà anh bị chất đống bao nhiêu thứ anh không quen thuộccũng không còn quan hệ, quan trọng là, cô gái bên cạnh anh có thể đượcvui vẻ, không buồn không lo, đây mới là điều anh muốn nhìn thấy nhất.

…………….

Trên vỉa hè có một phụ nữ đang bán sủi cảo tự làm, Từ Kiều Diễm kinh ngạc nhưng nhìn người đó tựa hồ như đang suy nghĩ gì.

Uý Thượng Đình đột nhiên cảm thấy, chính mình nên xin lỗi cô. “Thực xin lỗi.”

Sao?

“Chú Vinh đều nói cho anh biết rồi.”Thay cô đem sợi tóc rơi trước mặt vén ra sau tai, giọng nói của UýThượng Đình tương đối thành khẩn, “Lần đó là anh hiểu lầm em, cho nênmuốn nói tiếng xin lỗi với em.”

Từ Kiều Diễm nghe mà không hiểu ra sao — anh Úy rốt cuộc đang nói cái gì?

“Anh hiểu lầm em là người biến tháithích theo dõi người khác, khi đó thái độ của anh thật không tốt, cũngrất nặng lời.” Thái độ nói chuyện của anh cũng tràn ngập áy náy.

Từ Kiều Diễm sững sờ nhìn anh, qua thật lâu, cô mới bất mãn mở miệng, “Cứ như vậy thôi sao?”

Lúc này, đổi lại là Uý Thượng Đình cau mày, “Cái gì cứ như vậy?”

“Anh không phải muốn xin lỗi em sao, anh lần trước cố ý ở trước mặt em ăn đồ ăn của phụ nữ khác đưa, hại tráitim em tan thành từng mảnh đấy sao? Mau lên! Em chờ anh xin lỗi đâu, vìsao anh còn không bày tỏ một chút?”

Cô gái này!

Anh sửng sốt, rồi sau đó bật cười.

Từ Kiều Diễm vĩnh viễn để ý cũng là chuyện này!

Bất quá, đây cũng cho thấy cô đã không thèm để ý đến phương thức nữa.

Đầu ngón tay giơ lên, Từ Kiều Diễm chỉvào người bán hàng rong nói: “Được rồi! Để bù lại chuyện em bị thươngtâm, anh Úy, anh phải đi mua một hộp sủi cảo cho em ăn đi!”

Còn ăn? Cô không phải vừa mới ăn đến nổ dạ dày sao?

Uý Thượng Đình nhìn hướng hàng rong côchỉ, ở sau xe người bán hàng rong có một đứa nhỏ tầm ba, bốn tuổi, bàntay nhỏ bé lôi góc áo người phụ nữ kia cùng nhìn nhau, nụ cười hiền lành trên mặt người phụ nữ biểu hiện cô ấy là một người mẹ yêu thương con,xem ra lại là một bà mẹ đang cố gắng kiếm tiền nuôi lớn đứa nhỏ.

Uý Thượng Đình tới giờ khắc này mới hiểu được, nguyên lai cô vừa mới chú ý là chuyện này, chứ không phải chuyệnlần trước anh tổn thương cô.

Cô gái này tâm địa thiện lương, anh phát hiện mình hình như càng lúc càng thích cô.

…………….

“Đến nhà em rồi .” Uý Thượng Đình không thể không nhắc nhở cô gái vẫn đang nắm chặt cánh tay anh.

“Em biết!”

Biết mà còn bất động? Anh không hiểu côvì sao còn không vào nhà, thời gian đã không còn sớm rồi, anh cũng muốnnghỉ ngơi, anh thực không có khả năng để cho cô gái này hễ rảnh rỗi lạichạy đến nhà anh dây dưa.

Như vậy, cô còn giương đôi mắt vô tội kia, chớp chớp với anh, rốt cuộc là muốn làm gì?

Từ Kiều Diễm nhịn không được nôn nóngdưới đáy lòng, anh thật đúng là ngốc mà! Chính là thiếu nụ hôn chúc ngủngon đó! Cô chờ đợi chính là cái này, đáng tiếc anh lại giống đầu gỗ,hoàn toàn không có phản ứng, chỉ lo đứng ở cửa cùng cô mắt to trừng mắtnhỏ.

Đàn ông không chủ động, vậy chỉ có thể để phụ nữ tự chủ động thôi.

“Anh Úy.” Thừa dịp anh cúi đầu, cô nhanh nhẹn đem đầu anh kéo xuống dưới, mũi chân nhón lên, hướng hai má anh hôn một cái.

Mãi đến khi hai má bị thứ gì đó mềm mại đụng vào, Uý Thượng Đình mới tỉnh ngộ, anh có xem như bị người ta đánh lén không?

Anh cũng không phải là lần đầu bị phụ nữ trộm hôn, trước kia cũng từng có, nhưng cũng chưa gặp qua người nàogiống như Từ Kiều Diễm — hôn trộm xong còn đứng tại chỗ không đi, côthật đúng hiếm có.

“Em còn không đi vào sao?”

Nhưng cái người vừa hôn trộm kia thế nhưng lại tự đưa mặt mình ra, bày ra cái vẻ quyết tâm không xong việc sẽ không rời đi.

Làm người là phải có qua có lại, cô đã biểu hiện rõ ràng như vậy, nếu anh vẫn không hiểu thì thật là rất ngu xuẩn!

Uý Thượng Đình ở trong lòng thở dài, côgái này làm sao lại luôn giở mấy trò ly kỳ cổ quái với anh, anh không có thói quen mắc nợ, đành cúi đầu hôn một cái lên má cô.

Lúc này, Từ Kiều Diễm rốt cuộc cũng thỏa mãn!

…………….

“Một cái hôn như vậy, chị liền thỏa mãnsao?” Thanh âm giễu cợt từ bên cạnh truyền đến. “Nghĩ cũng biết, nhấtđịnh là chị chủ động yêu cầu, thật ra anh Úy chưa từng nghĩ tới muốn chủ động hôn chị!”

“Có!” Từ Kiều Diễm lập tức phản bác, lần trước chính là người đàn ông kia hôn cô trước, chẳng qua sau đó anhcũng không có chủ động nữa.

“Thôi đi! Có một lần mà thôi.” Tiểu Minh giơ một ngón tay diễn tả.

“Vậy thì sao? Ít nhất hiện tại quan hệcủa chị và anh Úy là bạn trai bạn gái, ai chủ động hôn ai cũng chẳng đại biểu cho cái gì.”

“Chuyện cười! Anh Úy người ta có nóithích chị, muốn chị làm bạn gái anh ấy sao? Chẳng qua là một cái hôn,chị liền đơn phương tình nguyện leo lên ngai vàng bạn gái anh ấy, ngườita căn bản là không có ý đó!” Người phụ nữ này thật là theo đuổi đàn ông tới đầu óc cũng trở nên ngu ngốc rồi, ít nhất phải có cái danh phậnquang minh chính đại chứ!

Không danh không phận, còn để cho người ta hôn, thật sự là ngu ngốc mà.

“Em đã biết.” Trong giọng nói của Từ Kiều Diễm có chút không xác định.

“Vô nghĩa, với kinh nghiệm giao chiếntình trường nhiều năm của em, nếm trải qua so với chị cũng không biếtnhiều hơn bao nhiêu lần rồi, đương nhiên nhìn ra được rốt cuộc là ai đơn phương tình nguyện.”

Từ Kiều Diễm nhíu mày lại. “Đợi một chút, tên nhóc kia, em đến tột cùng đã giết hại bao nhiêu mầm non của tổ quốc rồi. . .”

“Danh hiệu của bản công tử là Tình Trường Tiểu Thiên Vương!” Đáng tiếc chỉ là trong trò chơi trên mạng ~~

“Nghe qua là rất uy phong, vậy xin hỏi, chị hiện tại rốt cuộc nên làm như thế nào?”

“Đơn giản, đi giáp mặt với người ta đòi một lời hứa hẹn, thừa nhận chị chính là bạn gái chính thức của anh ấy.”

Từ Kiều Diễm không khỏi liếc mắt khinhthường, xin hỏi đây không phải là vô nghĩa sao? Nếu hỏi được thì cô đãsớm hỏi rồi, cô đâu phải không biết Uý Thượng Đình căn bản là một ngườilạnh lùng lại khó hiểu muốn chết, trong lòng nghĩ cái gì cũng không nóira.

“Có biện pháp nào khác có thể buộc anh ấy thừa nhận. . ”

Khóe mắt liếc thấy Từ tiểu Minh kia đang chơi Warcraft trên máy tính, cô đột nhiên nhanh trí.

Có! Cô nghĩ ra biện pháp rồi!

Tiếc rằng Từ Kiều Diễm không biết, cái phương pháp này sắp mang đến chuyển biến cực lớn trong cuộc sống của cô.

…………….

Cái gọi là phương pháp của Từ Kiều Diễm, kỳ thật cũng không phải phương pháp xử lí quang minh chính đại gì!

Chính là thừa lúc đòi anh nụ hôn chúcngủ ngon, để cho Từ tiểu Minh núp trong bóng tối lén chụp ảnh, hôm saurửa ra gửi đi cho mọi người trong cục cảnh sát; cô thậm chí còn phóng to một tấm, thừa dịp ngày nào đến nhà anh xem phim truyền hình thì lặng lẽ treo trên vách tường.

Một tấm hình lớn như vậy làm sao lạikhông bị phát hiện? Tuy rằng cuối cùng bị Uý Thượng Đình trách mắng vìhành động vô vị, ảnh chụp chỉ xuất hiện được có một đêm ngắn ngủi sau đó liền đem bỏ, nhưng không sao, ít nhất cô đã đạt tới mục đích.

Hiện tại cô đến cục cảnh sát chờ anh tan việc, đồng sự chung quanh đều đối với hai người lộ ra nụ cười mập mờ.

Đương nhiên, chỉ có như vậy, Từ KiềuDiễm vẫn cảm thấy không đủ, cô thậm chí đem ảnh chụp hai người đi dulịch, lần lượt từng cái một đưa lên mạng chia sẻ ra ngoài — người ta nói network cũng chính là cả thế giới, mà cô chính là muốn làm cho ngườitrên toàn thế giới chứng kiến chuyện bọn họ ở bên nhau.

Hà hà!

Thế này, Uý Thượng Đình còn có thể không thừa nhận hai người chính là bạn trai bạn gái sao?

…………….

“Kiều Diễm, đừng lấy ảnh chụp này ra làm trò hề nữa!” Uý Thượng Đình đối với người khởi xướng chuyện này nghiêm túc nói.

Anh đã chịu đủ việc mỗi sáng sớm vừa đến cục cảnh sát, Đại Nhất và Tiểu Nhị lại không ngừng hỏi tình cảm giữaanh và Từ Kiều Diễm phát triển đến trình độ nào, hoặc là có thể xem hình chụp du lịch ngọt ngào hay không?

Anh cũng không phải đang đóng phim tình cảm lãng mạn, không cần thiết ở khắp nơi báo cáo với người khác về cuộc sống của anh!

“Hiện tại mọi người đều thích chia xẻảnh chụp cuộc sống hạnh phúc mà, em không cảm thấy làm như vậy có gìkhông tốt cả!” Ngoại trừ xác định vị trí của cô, tốt nhất còn có thể làm tức chết những phụ nữ tơ tưởng tới anh.

Đôi con ngươi đen nhìn cô, cô gái nàybất luận làm cái gì, ngoại trừ mục đích bề ngoài, thì đều có lý do đặcbiệt khác. “Phải làm như thế nào, em mới đồng ý dừng những chuyện nhàmchán này lại?”

“Ha ha, vậy có thể cho em một bộ chìa khoá nhà anh không?” Cô đưa tay đến trước mặt anh.

Uý Thượng Đình vẻ mặt hoang mang nhìn cô.

“Em rất muốn nếm thử cảm giác làm bạngái người ta, thay bạn trai chăm lo nhà cửa, ” sợ anh còn băn khoăn, côvội nói: “Bằng không, chìa khóa của em cũng có thể cho anh mà!”

Anh chẳng cần cái chìa khóa nhà cô chút nào cả, được chưa?

“Bạn gái người khác đều đã đến nhà người đàn ông của mình quét dọn, sửa sang lại! Tối thiểu làm như vậy, sẽ làmcho em có cảm giác giống như bạn gái của anh.”

Lông mày nhíu lại, chẳng lẽ cảm giáccùng hành động của anh còn chưa đủ khiến cô an tâm sao? Anh còn tưởngrằng anh đã biểu hiện rõ ràng — nếu không phải anh có hứng thú với cô,anh sẽ để cho cô ở bên người gây chuyện sao?

Nhưng nếu cô thật sự không cảm giác được, anh quả thật phải kiểm điểm lại, “Em chỉ là muốn một chùm chìa khóa là được rồi sao?”

Cô gật đầu.

“Được, anh sẽ đưa cái chìa khóa dự bị cho em.”

“Yeah!” Từ Kiều Diễm vui vẻ hoa tay múa chân.

“Nhưng mà, anh không thích người kháclàm lộn xộn đồ đạc của anh, lại càng không thích có người lén đem đồ đạc vào nhà của anh; mặt khác cũng đừng lén đem ảnh chụp đưa lên mạng chongười khác thấy.”

“Không thành vấn đề.” Hiện tại anh nóicái gì cũng tốt. “Vạn tuế! Em biết anh sẽ cho em mà, sẽ không quá đángnhư lời tiểu quỷ đáng chết kia nói.”

“Tiểu Minh nói gì?” Tiểu quỷ kia cùng với chị cậu ta giống nhau — đều điên điên khùng khùng.

“Nó lại còn nói anh nhất định không chịu cho, bởi vì anh sợ em nhịn không được, nửa đêm canh ba vào nhà anh đemanh trói lại, sau đó lột sạch quần áo của anh, %^&*%^& anh, épanh vào khuôn khổ, vậy anh sẽ phải chịu thiệt lớn.”

Uý Thượng Đình ho khan, như là đang che dấu cái gì.

“Thật sự là chuyện cười, chẳng lẽ anh thực lo lắng sao?”

“. . . . . .”

“Không thể nào! Anh thật sự cảm thấy em sẽ lao tới phòng của anh, đem anh %^&*%^&?”

“. . . . . .”

Đáng ghét! Từ Kiều Diễm cô đây là người hấp tấp như vậy sao?

…………….

Từ Kiều Diễm quyết định phải làm tròntrách nhiệm của một bạn gái tốt, nhất định khiến cho Uý Thượng Đình biết cô hiền thục đến cỡ nào, tương lai lấy vợ nhất định phải lấy người nhưcô, cho nên cô liền đặt ra một kế hoạch dọn dẹp lại phòng ở.

Đầu tiên, nhìn quanh gian phòng trànngập cảm giác nam tính mạnh mẽ này, cô mang đến máy hút bụi, chuẩn bịtốt khăn lau, thùng nước, bắt đầu dọn dẹp từng cái góc nhỏ trong phòngthật cẩn thận, từ phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ, đến phòng sách nhỏchưa tới ba bình.

Cô quỳ gối trên sàn phòng sách, thật cẩn thận lau sạch sẽ toàn bộ bụi bẩn dưới bàn.

Việc lớn đã xong!

Lau đi mồ hôi trên trán, Từ Kiều Diễmtương đối hài lòng với cái sàn sạch bong, nghĩ đến lát nữa có thể kểcông trước mặt Uý Thượng Đình, cô liền vui vẻ cười toe toét.

Kết quả của việc quá vui mừng là sơ ý một cái liền làm đổ nước lên trên bàn.

“A! Xong đời!”

Nước dọc theo cạnh bàn nhanh chóng chảyvào trong ngăn kéo, Từ Kiều Diễm cầm khăn lau vội vàng cứu chữa, lôi ratừng ngăn kéo một, cẩn thận thấm khô nước, không để văn kiện trong ngănkéo bị ẩm.

Phía dưới cùng có một cái ngăn kéo, bêntrong ngoại trừ mấy tờ giấy cùng vài tấm hình, thì cũng không có gì, làm cho người ta cảm thấy thực bất ngờ.

Mang lòng hiếu kỳ, cô lấy ảnh chụp ra xem qua, trong ảnh là hai người đàn ông đứng dưới ánh mặt trời, cười đến đặc biệt vui vẻ.

Mắt Từ Kiều Diễm nhíu lại, đây là. . .

“Anh có nói em có thể ở trong phòng sách tự tiện đụng đến đồ của anh sao?” Giọng nói trầm thấp từ sau lưng của cô vang lên.

Từ Kiều Diễm cả người nhảy dựng lên.“Anh Úy! Anh làm gì đột nhiên ở sau lưng em lên tiếng vậy? Anh khôngbiết như vậy sẽ hù chết người sao?” Kỳ thật người sẽ bị dọa, cũng đều là vì làm việc trái với lương tâm!

Mà cô đúng thật là đang làm việc tráivới lương tâm — vụng trộm động vào ngăn kéo của anh, còn trộm xem ảnhcủa anh, cho nên mới bị dọa.

Con ngươi sắc bén vừa thấy được ảnh chụp trong tay Từ Kiều Diễm, lập tức hiện ra vài ngọn lửa.

“Thực xin lỗi, anh Úy, em không cẩn thận làm đổ nước lên bàn, em đã lau khô rồi, anh yên tâm, tấm ảnh này khôngcó bị ướt. . .” Cô còn chưa nói xong, ảnh đã bị anh cướp lấy.

“Đi ra ngoài!” Sắc mặt Uý Thượng Đình âm trầm đến dọa người.

“Anh Úy?”

“Anh bảo em đi ra ngoài!”

Lần đầu tiên, Từ Kiều Diễm thấy Uý Thượng Đình thực sự tức giận.

Kẻ xấu kỳ thật là kẻ nhát gan nhất,nhanh như chớp, cô lập tức lao ra khỏi phòng, hai tay khép lại ngoanngoãn ngồi trên sô pha phòng khách.

Thấy cô sợ tới mức tông cửa xông ra, Uý Thượng Đình nhíu mày.

Dường như anh không nên mất khống chế mà hung dữ với cô như vậy, muốn trách chỉ có thể trách tại sao mình khôngcất giữ tấm ảnh này cho kỹ!

Anh thở dài, trong mắt mang theo mộtchút đau khổ cùng ảo não, nhìn hai người đàn ông đang kề vai sát cánh,tươi cười rạng rỡ trong ảnh kia một hồi lâu, tiếp đó anh đem tấm ảnh trả về ngăn kéo, cũng đóng lại toàn bộ hồi ức về nó.

Khi anh trở lại phòng khách, nhìn thấy một thân ảnh dị thường an phận, đang ngồi trên sô pha cúi đầu im lặng.

“Thật có lỗi, giọng điệu của anh vừa rồi thực không tốt.”

Nghe vậy, Từ Kiều Diễm vụng trộm liếcmắt nhìn anh một cái, “Em không phải cố ý muốn động vào đồ của anh, chỉlà thời điểm quét dọn không cẩn thận.. .”

“Anh biết.” Uý Thượng Đình chủ động dắttay cô, kéo cô vào phòng bếp, “Đi thôi! Không phải em nói buổi tối muốnlàm cơm cho anh ăn sao? Anh giúp em! Mau nói cho anh biết em muốn làmnhư thế nào, muốn anh cắt rau, rửa rau trước, hay là. . . . . .”

Anh chủ động lấy lòng, làm cho Từ KiềuDiễm càng thêm xác định định một chuyện — xem ra ảnh chụp kia nhất địnhcó ẩn dấu bí mật không vui vẻ, nên mới có thể khiến anh không kiềm chếđược.

Ánh mắt vụng trộm liếc về phía phòngsách một cái, hai chàng trai trẻ tuổi trong tấm ảnh kia, tuy rằng mộtngười tóc màu đỏ, nhưng cô liếc mắt một cái liền nhận ra đó chính là anh Úy của cô; nhưng mà người tóc màu vàng kim còn lại cô không biết, bấtquá khiến cô giật mình là, hai người kia mặc đồ đua xe chụp ảnh.

Nhìn chằm chằm vào bóng người đang giúpcô ở phòng bếp, bí mật kia nhất định có ảnh hưởng rất lớn tới Úy ThượngĐình, bằng không, người kia sẽ không lộ ra vẻ mặt đau khổ như vậy.

Nhưng, rốt cuộc là chuyện gì đây?

…………….

Chỉ cần bền lòng, trên đời này không có gì mà Từ Kiều Diễm cô không đạt được !

Bất quá, hiện tại đã phát hiện ra một thứ.

Cô đã hỏi qua Đại Nhất, Tiểu Nhị, thậmchí toàn bộ người trong cục cảnh sát, nhưng không có người nào biết UýThượng Đình từng nhuộm tóc màu đỏ.

Điều này chứng tỏ, tấm ảnh kia chụp vào lúc anh chưa đến làm ở cục cảnh sát.

Đi thăm dò chung quanh căn nhà lúc trước Uý Thượng Đình ở, cô vẫn không tìm được đầu mối gì, chỉ biết là UýThượng Đình đã đến đây bảy năm trước, về phần những tư liệu khác, tất cả đều không có.

“Như vậy muốn mình làm sao mà tra ra đây?” Từ Kiều Diễm chống cằm, vẻ mặt khổ não.

“Tiểu Diễm, còn đang suy nghĩ chuyện Lão Úy nhuộm tóc à?” Đại Nhất buông văn kiện, nhích lại gần.

Uý Thượng Đình đi trực chưa có trở về,mà dù sao tất cả mọi người cũng đều quen thuộc, nên để cho Từ Kiều Diễmngồi một lát đợi bạn trai tan ca cũng không sao.

“Vì sao em không trực tiếp đến hỏi Lão Úy?”

“Nếu hỏi được, em tới tìm mọi người làmgì?” Cô tin chắc nếu mình nhắc tới hai chữ ảnh chụp, người đàn ông kianhất định sẽ trở mặt cho cô xem.

“Vậy hiện tại em định làm sao?”

“Nếu không thể hỏi … vậy. . . . có lẽ nên tìm hiểu từ đua xe.”

“Đua xe?” Tiểu Nhị cũng quay đầu lại đây, “Chuyện này và lão Úy có quan hệ gì?”

Từ Kiều Diễm liếc mắt một cái, “Chính vì không biết, nên mới phải tìm hiểu!” Nếu mặc đồng phục đua xe, vậy nhấtđịnh có quan hệ gì với đua xe rồi.

“Nhưng loại hình như đua xe ở Đài Loan, tin tức tương đối ít.” Đại Nhất sờ sờ cằm.

Nói cũng phải.

“Bất quá nói đến đua xe. . .” Tiểu Nhịnhư là nghĩ ra cái gì đó, nói tiếp: “Tôi nhớ lần đầu tiên nhìn thấy LãoÚy, tôi còn thực sự nghĩ đến phòng nhân sự làm việc có vấn đề, bởi vìtên kia lái xe giống như cưỡi hỏa tiễn, tốc độ nhanh đến mức tôi chorằng cậu ấy hẳn là thường xuyên bị phạt, làm sao có thể làm cảnh sátgiao thông!”

Từ Kiều Diễm nhíu mày một cái, việc này lần đầu tiên cô ngồi trên xe của anh cũng cảm nhận được.

“Nhưng Lão Uý lại luôn có thể dừng xemột cách hoàn hảo khi gặp đèn đỏ, kỹ thuật như vậy, không phải ngườithường có thể làm được, tôi còn tưởng rằng anh ấy căn bản chính là mộttay đua xe, kết quả đi hỏi còn bị anh ấy mắng là vô vị. . .”

Ý thức của Từ Kiều Diễm bắt đầu lung lay, anh là một tay đua xe, có thể sao?

…………….

Một người phụ nữ ăn mặc tương đối trangnhã thời thượng, kéo hành lý đi ra cửa sân bay, khí trời oi bức làm chocô ta nhịn không được nhíu mày.

Cởi bỏ kính râm, khuôn mặt đoan trangbiểu lộ một chút cao ngạo, cô gái ngắm nhìn vùng đất xa lạ này, nếukhông có bạn bè đem ảnh chụp nhìn thấy trên mạng gửi cho, cô ta quả thực không thể tin Xích Lang lại ở nơi này!

Năm tháng trôi qua làm cho anh trở nênrất chững chạc, nhưng liếc mắt một cái cô vẫn có thể nhận ra anh; khótrách đi qua nhiều quốc gia vẫn tìm không thấy anh!

Nhật Bản cùng Đài Loan khoảng cách chỉngắn ngủi như vậy, cô ta vì sao lại không nghĩ ra chứ? Nơi này dù saocũng là quê mẹ của Xích Lang!

Đón một chiếc tắc xi, cô gái giao cho lái xe tờ giấy cũ nát, phía trên có ghi một dòng chữ cũ kỹ.

Đi đến địa chỉ này thử thời vận trướcvậy! Tuy biết, khả năng Xích Lang ở tại chỗ này là rất nhỏ, nhưng chỉcần người ở Đài Loan, cô tin tưởng nhất định sẽ tìm được anh!