Nam Cương Trực Sợ Nữ Dây Dưa

Chương 5



Anh đẹp trai cười thật sự là làm giậtmình, đã vài buổi tối rồi Từ Kiều Diễm đều mơ mộng xuân, mơ thấy mìnhnhịn không được nhào tới trước mãnh liệt hôn lên mặt anh đẹp trai, làmcho cô mỗi sáng sớm rời giường đều rất thẹn thùng!

Ngay cả lúc ngồi lên xe máy rồi, khóe miệng của cô vẫn còn mang theo nụ cười ngây ngốc từ trong mộng.

“Giữ chắc vào, đừng ngẩn người ra nữa.” Úy Thượng Đình trầm giọng cảnh cáo cô gái đang đi vào cõi tiên phía sau.

Cô gái này ngồi phía sau còn khôngchuyên tâm, thật không hiểu nổi cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì mà có thểnghĩ đến nước miếng đều chảy hết ra.

“Bữa sáng muốn ăn cái gì?” Uý Thượng Đình nhắc nhở cô, sợ rằng cô sẽ ngẩn người vĩnh viễn mất, đến bữa sáng cũng quên luôn.

Cô không chút lựa chọn trả lời, “Hôm nay đi ăn sủi cảo đi.”

“Không đi mua bánh bao sao?”

“Còn mua nữa thì tên nhóc thối tha nhàem sẽ trở mặt nói em nhồi nó sắp thành hình bánh bao.” Nhưng thật ra làsáng nay Vân cô nương không có buôn bán, “Huống hồ người ta đã lâu không cùng anh Úy đi ăn sủi cảo rồi, cũng phải ăn những thứ anh thích chứ,không thể cứ luôn bắt anh theo em được!” Nói xong, cô chầm chậm đem mặttựa vào tấm lưng dày rộng của anh.

Uý Thượng Đình đối với con mèo nhỏ đangcọ xát phía sau lưng hoàn toàn không có phản ứng — dù sao anh đã sớmquen với mấy cử chỉ kì lạ thỉnh thoảng lại xuất hiện của cô gái này rồi, cũng không phải lần đầu tiên cô làm như vậy.

Thói quen là một thứ rất đáng sợ!

Cùng đi làm, cùng nhau ăn sáng, thờigian có thể phối hợp, cùng nhau tan tầm, đương nhiên, đều là Uý ThượngĐình lái xe đi đón cô.

Nói hai người không phải một đôi, thật sự rất khó làm người khác tin tưởng.

Nhìn chằm chằm bóng người vừa bước vàotiệm “Sủi cảo Chân Kí” liền bận rộn không thôi, đầu tiên là ấn anh ngồixuống ghế, xong lại tự mình chạy đến phía trước lấy ít đồ, vừa trả tiềnvừa đứng chờ, còn không sợ nóng tự tay bưng mấy cái lồng hấp trở về, chờ không được đặt mông ngồi xuống.

“Nhanh chút, sủi cảo mới ra lò, nóng hôi hổi là ăn ngon nhất!” Đĩa nhỏ, nước tương, hạt tiêu, đũa, tốt lắm, tấtcả đều lấy đến hết rồi.

Con ngươi đen nhìn chằm chằm cô gái đang chuẩn bị này nọ kia, cô tựa hồ không có đến một phút rảnh rỗi.

Nhìn qua mấy cặp bạn bè hay người yêucác bàn khác, đều là người nam chăm sóc cho người nữ, việc này hẳn lànên để cho đàn ông làm, chứ không nên để một cô gái như cô phục vụ!

Anh biết rõ nguyên nhân — là vì Từ Kiều Diễm thích anh.

Đây chính là chuyện anh khó có thể thông hiểu và lý giải nhất. “Rốt cuộc là vì sao cô lại yêu thích tôi?” Cầmlấy đũa trúc cô đã chuẩn bị tốt cho anh, gắp sủi cảo, chấm nước tương cô vừa pha, nhưng anh trước sau lại không có ăn.

Bởi vì anh nghĩ không ra, là cái loạicảm giác gì có thể khiến cho một người vừa nhìn thấy một người khác,liền nhận định sẽ yêu thích cả đời?

“Không tại sao cả, chỉ là thích màthôi!” Cô không chút ngần ngại thuật lại chuyện xảy ra lúc ấy, “Chỉ cóthể nói bộ dáng anh chặn xe thật sự rất đẹp trai, em chưa từng thấy quahành động ôm cua chặn xe đẹp như vậy, cho nên em liền vừa thấy đã yêuanh!”

Uý Thượng Đình không hài lòng với đáp án này, ý là, nếu hôm đó là con mèo, con chó nào đó cản xe cô lại, cũngđều khiến cô yêu thích sao?

Cơn giận vô cớ khiến anh không nhịn được nói: “Cho nên nếu hôm đó xuất hiện một người đàn ông đẹp trai hơn tôi,cô cũng sẽ vừa thấy đã yêu đối phương sao?”

Cô nháy mắt mấy cái, “Anh Úy, anh đây là đang sợ em lại thích người khác sao?”

Anh sửng sốt, tựa hồ như ngay cả chính anh cũng cảm thấy có chút chột dạ, “Tôi không phải có ý đó. . .”

“Anh Úy, anh yên tâm đi! Từ Kiều Diễm em không phải cái loại người chân trong chân ngoài đâu!” Bất chấp đang ởtrước mặt nhiều người, cô lòng tràn đầy vui mừng ôm lấy cánh tay UýThượng Đình.

Ha ha, anh cũng không hất cô ra!

“Anh Úy, em hỏi anh nhé!” Cô ngửa đầu, trên mặt đầy háo hức, “Có phải anh bắt đầu thích em hay không?”

Sủi cảo còn kẹp trên đũa, “bịch” một tiếng, rớt xuống.

…………….

Vấn đề này thực đáng sợ, bởi vì anhthiếu chút nữa không biết nên trả lời thế nào — anh chỉ là sinh ra tò mò với Từ Kiều Diễm, nên mới có thể muốn hiểu cô, biết cô, cuối cùng biếtđược cô thật ra là một người đầy lòng nhiệt tình, như vậy mà thôi.

Đúng, chính là như vậy, còn biết thêmrằng cô là một cô gái có nghị lực siêu cường, nghĩ cái gì nói cái nấy,đôi lúc cũng nóng nảy, bề ngoài mạnh mẽ nhưng nội tâm lại dễ dàng thẹnthùng, kỳ thật còn rất đáng yêu, chẳng qua cô luôn nghĩ tới người khác,thường quên chú ý cá tính của mình, khiến anh thật sự lo lắng khôngthôi. . .

Chính là như vậy thôi, anh không có thích cô, thật sự không có!

Nhưng sau khi Từ Kiều Diễm bị thương,trong lòng anh lại có cái cảm giác phiền não khác thường, còn có cái cảm giác kỳ lạ khi hai người mặt đối mặt lại là cái gì đây?

Đáng tiếc còn chưa có để cho anh xácnhận rõ ràng thì cái cô gái trước đây chỉ cần vừa nghe đến anh ra ngoàisẽ mở cửa lộ ra khuôn mặt tươi cười, nay lại đã bặt vô âm tín suốt bangày liền, trong lòng Uý Thượng Đình lại xuất hiện cảm giác phiền não.

Từ Kiều Diễm cứ như vậy biến mất bangày, không, phải nói đã ba ngày không có đúng giờ xuất hiện trước mặtanh, cô đã xảy ra chuyện gì?

Hay là cô rốt cục phát hiện đối tượngmới, đã buông tha cho người cũ là anh rồi? Lời nói ngày đó của cô cònvăng vẳng bên tai, cái gì mà vừa thấy đã yêu, sẽ không hai lòng, thật sự là chó má!

“Bíp bíp bíp bíp “

Một hồi còi gọi về tinh thần của Uý Thượng Đình, lúc này anh mới nhớ ra mình vẫn đang làm việc.

Chiếc xe phía sau không chịu nổi ùn tắc, đã mất đi tính nhẫn nại mà ấn còi mãnh liệt, nguyên nhân đều là do đằng trước có hai chiếc xe hơi đang dừng ở giữa đường, còn có vài người quađường đang vây quanh xem.

Uý Thượng Đình dựng xe máy ở một bên, đám người vừa nhìn thấy anh mặc đồng phục, liền tự động tránh qua nhường đường.

“Mời mọi người trở về, nơi này là đườngcái, làm ơn không tụ tập gây trở ngại trật tự giao thông, cám ơn đã hợptác!” Anh trước tiên giải tán người qua đường.

Hai chiếc xe hơi đã ngừng hẳn, không có dấu vết gì, nhưng có người đang cãi vã —

“Anh còn nói láo, tôi tận mắt nhìn thấyanh đi xem phim với cô ta!” Chủ nhân xe hơi màu đỏ là một cô gái, đangchỉ vào một cô gái khác ngồi trong chiếc xe màu xám, mắt đầy lửa giận!

“Tất cả mọi người là đồng nghiệp thôi!Tan tầm cùng đi vui chơi giải trí thực bình thường, em suy nghĩ nhiềurồi.” Chủ nhân xe hơi màu xám là một người đàn ông cao gầy.

“Cái gì mà suy nghĩ nhiều? Mấy ngày naytôi tìm anh, cũng không thấy bóng dáng anh; cùng đồng sự đi ra ngoài ăncơm có cần ngày nào cũng đi không?”

“Cưng à, ngoại trừ cũng đồng nghiệp rangoài liên hoan, anh còn phải cùng khách hàng nói chuyện làm ăn nữa!Bằng không em nghĩ rằng công việc của anh rãnh rỗi như vậy sao, có thểmỗi đêm đều cùng em ra ngoài đi dạo phố, ăn cơm?”

“Tôi không tin anh, miệng anh nói toàntâm toàn ý với tôi, kỳ thật anh căn bản là gặp một người, liền yêu mộtngườii!” Cô gái lên án.

Nghe vậy, sắc mặt Uý Thượng Đình xanhmét — cô nàng Từ Kiều Diễm kia không phải cũng như vậy chứ? Một giâytrước quấn lấy anh; giây sau cả bóng người cũng không thấy, không biếtđã chạy tới quấn lấy người nào rồi?

“Nói nhảm! Anh yêu nhất chính là em mà.”

“Cô kia tại sao lại ngồi trên xe củaanh, còn từ gara nhà anh đi ra? Có phải bởi vì cô ta có tiền, nên anhthích cô ta hay không? Anh và cô ta có gian díu không?”

“Đã nói bọn anh là đồng nghiệp mà, anhđưa cô ấy đi làm thực bình thường. Huống chi, cô ấy và anh ở cùng mộttoà nhà, đi ra từ cùng một bãi đỗ xe ngầm cũng rất bình thường!”

“Thật là như vậy sao? Không phải anh mang cô ta về nhà sao?”

“Anh cam đoan anh tuyệt đối không cóchân trong chân ngoài.” Người đàn ông bên này thề thốt, bên kia lại vụng trộm liếc mắt đưa tình với cô gái trong xe.

Nhìn đến đây, khuôn mặt Uý Thượng Đìnhlại càng căng thẳng — Từ Kiều Diễm có khi nào cũng giống như vậy haykhông, đầu này lấy lòng anh, đầu kia lại đi theo ngọt ngào với ngườikhác?

“Vậy về sau không cho phép anh khôngtiếp điện thoại của em, cũng không thể để cho em mỗi lần muốn tìm anhđều tìm không được, muốn anh đi cùng em, anh cũng không được ngại thờigian!”

“Không thành vấn đề, chờ bên này anh hết bận, nhất định mỗi đêm đều quấn quít lấy em, cho dù em phát ngán muốnđuổi anh, anh cũng không đi.” Ánh mắt trấn an của anh ta hướng cô gáiđang chu miệng trong xe, “Yên tâm đi! Cưng, anh nhất định tất cả đềunghe theo em”, bên này cũng lập tức ngọt ngào hòa giải.

Phát hiện bên cạnh có cảnh sát giaothông xuất hiện, người đàn ông vội vàng đưa ra vẻ mặt sám hối, ôm bạngái vừa tiêu tan tức giận vội vàng nói: “Ngại quá! Anh cảnh sát, bây giờ tôi lập tức đi ngay, tôi không phải cố ý cản trở đường xe chạy đâu, anh cũng thấy rồi đấy!” Anh ta nháu mắt với Uý Thượng Đình, nghĩ rằng đốiphương cũng hiểu ý tứ của mình.

Hai phụ nữ là rất khó hầu hạ, khó dụ dỗ, tạm thời cản trở đường một chút, hẳn là không sao đâu?

Vẻ mặt Uý Thượng Đình thâm trầm đến dọangười — cô gái kia biến mất ba ngày đã làm anh sắp phát điên rồi, cảnhtượng trước mắt này lại còn như đang ám chỉ anh có thể chính là một tênđại ngốc, bị cô nàng kia lừa cho tâm hoảng ý loạn.

Anh không nói hai lời, xuất ra vài tờ vé phạt đỏ chói viết viết, một hơi xé đưa cho người đàn ông kia.

Tổng cộng tám cái vé phạt gây cản trở giao thông, làm người kia lập tức há hốc mồm. “Anh cảnh sát, tôi làm cái gì mà bị phạt?”

“Hạn cho anh trong vòng một phút phải dời hai chiếc xe đi, nếu không anh sẽ tiếp tục bị phạt!” Anh mở khoá khởi động xe.

Dân không đấu với cảnh sát hung ác,người kia lại còn là loại mặt trắng sợ phiền phức, tự nhiên liền yênlặng nuốt vào tám cái vé phạt, trong đầu trách than một trận, nhanhchóng đem xe cùng phụ nữ chạy đi.

Người này làm sao cũng nghĩ không ra, chỉ 10 phút ngắn ngủi lại mất đến vài ngàn, rốt cuộc anh ta đã đụng phải cái gì đây?

Ai bảo anh ta vừa đúng lúc gặp phải cảnh sát giao thông trong lòng đang có gai, đáng đời nhận được tám cái véphạt; vì vậy xin khuyên các vị đang cầm lái, tốt hơn hãy tuân thủ quytắc giao thông.

…………….

Chuông điện vang lên linh linh, Từ TiểuMinh còn buồn ngủ không tình nguyện rời giường mở cửa. “Là người nào nửa đêm không đi ngủ đi, có biết hàng xóm nhà tôi là ai hay không? Cẩn thận tôi bảo anh ấy đưa anh vé phạt quấy nhiễu an ninh. . . Hả?”

Tựa hồ nhận ra người đứng ở ngoài cửa là ai, Từ Tiểu Minh trợn to mắt, trong tích tắc liền thanh tỉnh, “Anh cảnh sát giao thông, tại sao lại là anh? Trễ như vậy anh còn đến nhà em,chắc cũng không phải tìm em chứ?!”

“Chị cậu đâu?” Úy Thượng Đình vẻ mặt tăm tối hỏi.

Anh ở bên cạnh chú ý tiếng cửa mở đã lâu rồi, trừ bỏ Từ Tiểu Minh từ bên ngoài vào, Từ Kiều Diễm giống như làbốc hơi khỏi nhân gian, đã bốn ngày không thấy bóng dáng, cũng không vềnhà.

“Người phụ nữ kia!” Từ Tiểu Minh một lát sau mới kịp phản ứng, thiếu chút nữa quên mất bà chị không ở nhà, “Bởivì nhân viên công ty du lịch tạm thời xin nghỉ phép, cho nên chị ấy phải tự mình dẫn một đoàn nam giới đi du lịch.”

“Cô ấy đi mấy ngày?”

“Sáu ngày năm đêm. Em nhớ chị ấy còncười đến sung sướng, nói cái gì mà có thể cùng một đám đàn ông đẹp traigần gũi suốt năm buổi tối. . .” Từ Tiểu Minh trả lời thành thật, tựa hồcó chút kinh ngạc, “Làm sao vậy? Chị ấy không nói cho anh biết sao?”

Một câu “Chị ấy không nói cho anh biếtsao” giống như là phán quyết, khiến cho Uý Thượng Đình biết ở trong lòng Từ Kiều Diễm, mình đã không còn quan trọng như vậy, cơn tức giận cànglúc càng trầm trọng.

Từ Tiểu Minh nuốt nước miếng, không làm sao có dũng khí nhìn thẳng vào khuôn mặt xanh mét khó coi của anh cảnh sát giao thông.

“Đoàn đó đi nơi nào?” Uý Thượng Đình hỏi lại.

“Đi, đi Nghi Lan.”

“Đêm mai ở đâu?”

“Ngày mai sao?” Từ Tiểu Minh cúi đầu nắm chặt lấy đầu ngón tay, “Ngày mai là ngày thứ năm, kỳ lạ? Tối ngày thứnăm ở đâu nhỉ? Làm sao lại nghĩ không ra . . .”

Đều là do bà chị kia không có việc gì làm cứ thích đánh vào đầu cậu. Xem đi, trí nhớ cũng trở nên không tốt.

Nâng mắt lên liền gặp phải một ánh mắthung ác, ô? Anh cảnh sát giao thông làm sao lại hung hăng như vậy? “Em,em nghĩ ra rồi!” Cuối cùng cũng bảo vệ được cái mạng nhỏ, “Ở tại nhàdân.”

“Tốt.” Tốt cái rắm, Uý Thượng Đình âmtrầm trừng mắt lườm Tiểu Minh một cái, xoay nguời lại, ầm một tiếng đóng sầm cửa vào mặt cậu.

Nhìn bề ngoài một chút, hiện tại trờivừa rạng sáng, anh cảnh sát giao thông không ngủ được, chạy đến nhà cậugiận cá chém thớt, rốt cuộc là nổi giận vì cái gì chứ? Ô! Không nghĩ tới anh cảnh sát giao thông cũng có bộ mặt đáng sợ như vậy, đêm nay cậunhất định sẽ mơ thấy ác mộng rồi!

…………….

Nghi Lan núi sông rất đẹp, tuy rằng trải qua một đại nạn, nhưng vẫn không giảm đi sự hoa mỹ của cảnh sắc, vẫnnhư xưa, là nơi ưa thích của khách du lịch.

Đứng ở trước phòng nghỉ, Từ Kiều Diễmnâng mắt nhìn bầu trời đêm đầy sao, ánh sao rực rỡ, vẻ mặt của cô khôngrạng rỡ như bầu trời sao, trái lại có vẻ hơi chút u buồn, uể oải.

Cách cô không xa, có một người đàn ông đứng đó, đem biểu tình cô đơn của cô thu hết vào mắt.

Giống như đã xem đủ, Từ Kiều Diễm xoay người định trở về phòng.

Hả? Cô trợn to hai mắt, không tin nổinhìn chằm chằm vào thân ảnh cao lớn đang đứng trước cửa phòng nghỉ.“Anh, anh Úy?” Cô vô cùng kinh ngạc, xoa nắn mặt anh, rồi cánh tay tay,cảm xúc này thật sự chính là người mà cô quen thuộc!

“Cô đang làm gì vậy?” Anh gỡ bỏ tay cô, cô gái này nắm anh đến nghiện rồi sao?

Thật sự là anh!

“Làm sao anh lại xuất hiện ở đây?” Từ Kiều Diễm mừng rỡ nói.

Cô rất nhớ anh nha! Người đàn ông này thế nhưng lại ở đúng thời điểm cô nhớ đến anh mà xuất hiện!

“Cuối tuần tôi không cần trực.”

Cho nên có ăn no rảnh rỗi chạy tới nơinày bắt kẻ thông dâm, không phải, là tới tìm cô, thuận tiện cởi bỏ khúcmắc khiến anh buồn bực mấy ngày nay.

“Anh đặc biệt tới tìm em sao?” Từ Kiều Diễm cảm thấy rất cảm động.

Vẻ mặt Úy Thượng Đình có chút mất tự nhiên, trả lời: “Vì sao tự mình dẫn đoàn chạy đến đây?”

Kỳ thật anh muốn hỏi, vì sao không nóivới anh một tiếng? Hại anh mấy ngày nay luôn suy nghĩ lung tung, chorằng mình bị cô bỏ quên.

“Không có cách nào khác, đây là quyếtđịnh đột xuất, ai bảo nhân viên của em không phải đột nhiên sinh bệnhnặng thì là chạy ra nước ngoài tìm đàn ông. Bọn em còn đang trong bệnhviện thì lại được tên tiểu quỷ ở nhà thông báo cái gì mà không có hướngdẫn viên du lịch, hại em ngay cả hành lý cũng chưa chuẩn bị phải đuổitheo xe lửa, thậm chí còn không có thời gian nói tạm biệt với anh. . .”Cô đột nhiên ngừng lại, ánh mắt trêu chọc ngắm nhìn khuôn mặt anh, “AnhÚy, anh rất lo lắng vì không thấy em hả?!”

Người đàn ông này vì tìm cô mà đuổi tới tận đây, còn không thừa nhận đã thích cô sao?

“Cô không mang di động sao?”

“Có mà!”

“Vì sao không nói với tôi một tiếng đã đi xa nhà?” Hại anh lo lắng mấy ngày.

Vẻ mặt của cô có vẻ thực hoang mang,“Vậy, anh hy vọng em mỗi ngày ba bữa điện thoại cho anh sao? Anh sẽkhông vì nghe được tiếng của em liền cố ý gác máy chứ?”

Cô cũng đã nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định là không nên tùy tiện quấy rầy anh!

Uý Thượng Đình ngừng lại một chút, mặthơi nghiêng qua một bên, “Đừng quên buổi sáng đều là tôi đưa cô đi tớicông ty, nếu cô không ở đây, ít nhất cũng nên nói một tiếng với tôi,bằng không chẳng phải muốn tôi đợi uổng công sao?”

“Được, em biết rồi!” Về sau mỗi đêm côđều sẽ gọi điện thoại nói ngủ ngon với anh, chẳng qua. . . “Tên nhócthôi tha kia không nói cho anh biết em đi sáu ngày sao?”

Cô còn tưởng rằng Từ tiểu Minh sẽ nói,kết quả cả hai người đều không nói; khó trách anh giống như sắp nổiđiên, còn vất vả mệt mỏi chạy đến tìm cô.

“Em của cô chỉ nhắc tới đoàn du lịch này tất cả đều là đàn ông!” Nghĩ đến lời của Từ tiểu Minh, vẻ mặt Uý Thượng Đình vẫn rất khó coi, cô gái này thật sự chạy tới đây cùng mấy ngườiđàn ông liếc mắt đưa tình sao?

“Đúng đó! Còn là một đám trai đẹp mạnh mẽ nữa!”

Mới nói đến, người liền đi ra.

“Cô Từ, cô không đi ngâm nước nóng sao?”

Uý Thượng Đình vừa quay đầu lại, liền gặp được năm, sáu ông lão tóc trắng, đây là. . . .

“Lão Hứa, một đám đàn ông tráng kiện đingâm nước nóng thì không sao, nhưng người ta là hoàng hoa khuê nữ đó,sao lại không biết xấu hổ đi theo mọi người chứ, sẽ rất xấu hổ đó!”

“Nha đầu kia, nói chuyện lúc nào khoa trương như vậy.”

“Đâu có khoa trương, đi theo các chú đẹp lão, cháu thực là cười trộm trong lòng! Đáng tiếc! Cháu sinh muộn vàinăm, lỡ mất thời điểm tốt, cả đám các chú đều bị các dì đoạt đi cả rồi,cháu đành phải ngồi một bên hóng mát thôi!”

Nghe vậy, đám người kia tất cả đều cười ha hả.

“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa,mấy chú nhanh đi nghỉ ngơi đi! Sáng sớm ngày mai chúng ta còn phải đinhiều nơi!” Từ Kiều Diễm tặng nụ hôn gió cho các ông lão.

Thế này có xem như “Liếc mắt đưa tình” không? Uý Thượng Đình nhìn xem mà há hốc mồm.

Tiễn bước đám người “đẹp trai mạnh mẽ”kia, trên mặt của anh lần đầu tiên lộ ra biểu hiện ngu ngốc đến vậy.“Những người đó. . . chính là đàn ông mạnh mẽ mà cô nói?”

Lời nói của một lớn một nhỏ họ Từ, thậtlà không thể quá tin tưởng, hại anh còn đặc biệt chạy tới đây, chính làmuốn biết mình có phải bị bội tình bạc nghĩa hay không?

“Đội trưởng thanh đoàn bọn em vẫn đều ởđô thị, đừng thấy bọn họ đều bảy tám mươi rồi, nói cho anh biết, bọn họđi đường vẫn còn rất mau! Không phải đàn ông mạnh mẽ thì là cái gì?”

Nhìn theo mấy ông lão đều đi vào nhànghĩ, Từ Kiều Diễm mới quay đầu lại, liền gặp được vẻ mặt cứng ngắc vìphản ứng không kịp của Uý Thượng Đình.

Cô không khỏi buột miệng cười, anh Úy thân mến, anh rốt cuộc nghĩ đi đâu vậy?

…………….

Anh Úy người ta đã đặc biệt chạy tới thăm dò, Từ Kiều Diễm làm sao có thể không dẫn anh đi dạo chợ đêm địa phương để ăn vặt.

Đây mới là hẹn hò! Cô đã sớm ảo tưởng có thể cùng Uý Thượng Đình tay trong tay dạo phố, ngọt ngào anh một miếng, em một miếng chia sẻ kem, cuối cùng về đến trước cửa nhà là nụ hôn tạmbiệt. . . .

Cô vì ảo tưởng của mình mà cười trộm ở trong lòng.

“Nói thực đi, anh có phải bởi vì nghetên tiểu quỷ nhà em nói bậy, cái gì mà em chạy đến đây cùng đàn ông khác lêu lổng sáu ngày, nhất thời bị lòng đố kị làm cho choáng váng, nên mới chạy tới đây bắt gian hay không?”

Bingo, bị cô đoán trúng rồi!

Một ngụm canh nóng thiếu chút nữa phunra, Uý Thượng Đình liếc xéo cái cô nàng vừa trực tiếp hỏi thẳng bêncạnh. “Ăn mà miệng của cô cũng không thể nghỉ ngơi một chút sao?”

Không chịu trả lời vấn đề coi như là chấp nhận.

Kỳ thật người đàn ông này thật sự là chết còn mạnh miệng nha!

Ăn xong canh, Từ Kiều Diễm quyết địnhđem ảo tưởng đổi thành hành động, sống chết kiên quyết kéo anh đến quầytrò chơi nhỏ, bất luận là bắn khí cầu, bắn phi tiêu, bắn đạn nhựa, côđều chơi vui vẻ vô cùng, hiển nhiên giống một đứa trẻ chưa bao giờ chơiđùa.

Thế này không khỏi khiến cho Uý ThượngĐình nhớ tới quá khứ trước kia Từ tiểu Minh từng đề cập qua, nhìn cô vui vẻ, ánh mắt bất giác ôn nmềm mại hơn.

Thơ ấu như vậy, quả thật không có hòi ức tốt đẹp gì.

“Đáng giận! Thiếu một quả nữa là có thểtanhg giải thưởng lớn rồi, ông chủ, cái bong bóng kia của ông thả quásai lệch rồi, cho nên tôi mới có thể bắn không trúng!” Từ Kiều Diễm ởbên kia vừa nhảy vừa nói.

“Thử lại một lần đi! Tôi giúp cô.” Có lẽ là vì muốn cho cô vui vẻ, anh mới kiên trì giúp cô chơi những trò chơi trẻ con này .

“Tốt, anh Úy, anh tới đây, em muốn búp bê bọt biển lớn nhất, anh nhất định phải bắn trúng toàn bộ.”

Không phụ nhờ vả của cô, Uý Thượng Đìnhthay cô tanhg búp bê bọt biển cực lớn, tuy rằng anh vẫn không rõ cái món đồ chơi vuông vuông vàng vàng, còn có cái mũi dài kia có gì hay, có thể cho mỗi cô gái trên đường đều điên cuồng kêu to với nó.

Nhưng thấy cô vui vẻ, nụ cười rực rỡ sovới vẻ mặt mới vừa rồi khi anh nhìn thấy cô ở trước nhà nghỉ khác biệtrất xa, anh lại cảm thấy rất đáng giá.

Thật sự là cảm giác kỳ lạ — chỉ cần cô vui vẻ, anh liền cảm thấy thực thỏa mãn.

Trên đường hai người trở về nhà nghỉ, anh không quên hỏi chuyện, “Cô gần đây đã xảy ra chuyện gì?”

Cô đầu tiên là sửng sốt, sau lại giả ngu: “Anh nói cái gì?”

“Cô nói ở bệnh viện nhận được thông báo của Tiểu Minh, khi đó tại sao cô phải ở bệnh viện? Là ai sinh bệnh, cô đi thăm sao?”

Nhắc tới chuyện này, nụ cười trên mặt Từ Kiều Diễm dần dần thu lại.

Quả nhiên, cô gái này đã gặp chuyện gì rồi!

Từ Kiều Diễm thở dài, “Dì Vương . . . nhập viện rồi, mấy hôm trước chỉ cần em không có làm gì, sẽ đi bệnh viện thăm dì ấy.”

Dì Vương?

“Người đàn ông kia thật không ra gì, emđã biết là không thể khinh thường mà, chỉ là vài ngày em không qua nhàdì Vương, người kia lại uống rượu, lần này còn đập đầu dì Vương vỡ mộtvết thật lớn, chảy thật là nhiều máu, còn phải nằm viện quan sát.” Nóiđến chỗ kích động, Từ Kiều Diễm ôm chặt búp bê bọt biển, nhịn không được giận đến phát run.

Kỳ thật đây căn bản là chuyện không liên quan đến cô, nhưng cô nghĩ hẳn là có thể tránh được kết quả như vậy,nên cảm thấy càng thêm khó chịu cùng tự trách.

“Em thực hận không thể đem những tên đàn ông đánh đập vợ con, mỗi một tên đều đáng cho nằm bẹp dí một chỗ! Cáigì gọi là bị rượu khống chế, mất đi lý trí mới có thể ra tay đánh người? Một khi đã như vậy, thì đừng có uống rượu!” Cô thật hận những kẻ nóimột đàng, làm một nẻo, “Biết rõ người đàn ông kia xấu xa như vậy, thế mà em lại không cẩn thận một chút, kết quả hiện tại, dì Vương phải nằmbệnh viện, kẻ đánh người kia lại trốn mất!”

Bộ dáng Từ Kiều Diễm tức giận lại tự trách, làm cho trong lòng anh thấy không thoải mái. “Kiều Diễm.”

Cô ngước mắt, lần đầu tiên nghe thấy anh gọi tên cô.

Đôi mắt mất đi sức sống của cô làm choanh thấy không vui. “Em đã làm hết sức rồi.” Không phải là cô sai, chỉlà mỗi người đều có cuộc sống riêng, Từ Kiều Diễm chỉ có một mình, không có khả năng giúp tất cả mọi người.

Hết sức? Cô cười khổ. “Em không có hết sức, nếu em thật sự làm hết mình, thì hôm nay dì Vương cũng sẽ không nằm ở bệnh viện.”

Uý Thượng Đình thở dài trong lòng, côgái này luôn nghĩ đi giúp người khác, cô có nghĩ tới bộ dáng cô yếu ớtthực làm cho người ta đau lòng hay không?

Từ Kiều Diễm vùi mặt sâu vào cục bọtbiển, “Thật có lỗi, em không nên để anh nghe thấy chuyện này, anh cũngkhông biết dì Vương, em không muốn làm cho trong lòng anh thấy khôngthoải mái. . . . . .”

Khi Uý Thượng Đình ý thức được mình vừa làm cái gì thì anh đã lấy búp bê bọt biển cục cưng từ trong ngực của cô ra.

“Bọt biển của em. . . .” Thanh âm của cô vừa phát ra, trong chớp mắt người đã tiến vào trong một khoảng ấm áp.

Cô này cần một lồng ngực để dựa vào, vì sao không tìm anh?

“Một mình em sức lực có hạn, về sau cóviệc không cần kìm nén, có thể nói cho anh biết.” Cô không phải luônmiệng nói anh là người đàn ông của cô sao? Một khi đã như vậy, cô có tâm sự nên nói với anh, để anh chia sẻ.

Ở trong lòng người đàn ông có phải đều thoải mái như vậy hay không? Có thể làm cho người ta quên hết những chuyện không vui.

Không biết bởi vì lời của anh… hay là vì trong ngực anh quá ấm áp, Từ Kiều Diễm chỉ cảm thấy trong lòng ấm, mũi ê ẩm, mắt lại cay cay.

Từ nhỏ đến lớn, vì hoàn cảnh cuộc sống,chưa từng có ai nói cho cô biết có vấn đề có thể đi tìm người khác hỗtrợ, cô luôn luôn dựa vào chính mình, nếu không đứng thẳng, kiên cường,thì không thể bảo vệ những người khác.

“Không cần nghĩ cho người khác, có đôi khi phải nghĩ cho bản thân mình một chút.”

Thanh âm trầm thấp từ bên tai chảy vàotrong lòng của cô, Từ Kiều Diễm ôm anh thật chặt, một lúc lâu sau, cômới nâng đôi mắt ửng đỏ lên nhìn anh.

“Đừng nói em là ngu ngốc, em làm sao lại chỉ nghĩ cho người khác, em là người giỏi suy nghĩ cho bản thân mìnhnhất đó.” Giọng nói cô đã khôi phục một chút sức sống.

Anh nhíu mày, chờ cô nêu ví dụ.

“Mỗi lần ăn mỳ thịt bò, em đều chọnmiếng thịt bò lớn nhất trước mặt mình, em còn ăn thịt bò trong bát người khác nữa, anh nói xem em không suy nghĩ cho mình như thế nào?” Người bị lấy mất đồ ăn, tên gọi vĩnh viễn là Từ Tiểu Minh mà thôi.

“Còn gì nữa không?”

“Em thích lạm dụng chức quyền ức hiếpnhân viên, không để cho mình chịu thiệt, còn có, anh xem đi, tìm đượcđàn ông tốt, em liền truy đuổi đến cùng, ai cũng không nhân nhượng.. .”

Cánh tay ôm cô tăng thêm chút sức, Uý Thượng Đình nở nụ cười.

Từ Kiều Diễm không phải cái loại phụ nữngây thơ thuần khiết hay là thiện lương hoàn mỹ, nhưng anh chính là cảmthấy lúc này cô thật sự đáng yêu.

Một nỗi xúc động dâng lên, anh nâng khuôn mặt cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng còn chưa nói hết ví dụ, đoạt đi tiếng nói của cô.

Phần thưởng quá bất ngờ, khiến cho đầu óc Từ Kiều Diễm dính thành một khối, cả người cũng choáng váng.

“Nhắm mắt lại.” Anh thở dài, lần trước cô không phải muốn chu miệng, nhắm mắt sao?

Mặt thật là đỏ, nóng quá, cô nghe lờinhắm mắt lại, hai tay nắm chặt áo sơmi trước ngực anh, trong đầu vì giấc mộng sớm thành sự thật mà ném đi những chuyện không vui.

Có búp bê bọt biển cùng nụ hôn của anh, đêm nay cô thật sự là quá lời rồi!

Bên kia Uý Thượng Đình không hề hoàinghi cảm giác trong lòng mình, cũng ra một quyết định — chỗ anh làm việc gọi là cục cảnh sát kia mà, người ở bên trong được xưng là cảnh sátviên, tốt xấu anh cũng có một ít quyền lực, thông qua chút quan hệ, anhkhông tin không có biện pháp sửa trị người đàn ông họ Vương kia!

Muốn giúp cô, muốn yêu thương cô, đây chính là kết luận mà Uý Thượng Đình vừa hôn vừa có được.