Nam Chủ Này Ta Che Chở

Chương 29: Tiểu đáng thương nghịch tập (29)



Trì Tang cùng hệ thống tán gẫu vài câu, nhất thời liền bỏ quên Lâm Cừ còn đang quỳ tại chỗ. Lâm Cừ nhìn Trì Tang không hề có động tĩnh, tâm trạng lại khẩn trương.

Hai ngày nay hắn trải qua thật sự có chút thảm, nấu nướng giặt giũ quét dọn vệ sinh cũng không phải chuyện gì to tát, điều khiến hắn khó chịu nhất chính là, mỗi ngày vào buổi trưa Trì Tang sẽ đích thân chuẩn bị cơm trưa tình yêu cho hắn, hơn nữa sau khi thưởng thức xong còn ép buộc hắn đưa ra đánh giá đúng trọng tâm.

Sau khi ăn xong bữa trưa bốc mùi ngày đầu tiên, bị Trì Tang nhiều lần truy hỏi đến không có biện pháp, Lâm Cừ mới cẩn thận từng li từng tí nhắc tới mùi vị có chút kỳ lạ.

Trì Tang nghe xong không nói gì, ngày hôm sau liền chuẩn bị cho hắn một bữa ăn ngọt ngào: cơm trộn đường trắng, canh sườn rong biển thêm đường, ruột heo kéo tơ, tôm nướng sô cô la... Ăn xong Lâm Cừ muốn hoài nghi nhân sinh.

Chua ngọt đắng cay mặn lần lượt luân phiên một lần, Lâm Cừ cảm thấy mình sắp gánh không nổi – nếu còn tiếp tục nữa, hắn không chút hoài nghi lấy tiết tháo Trì Tang thì bữa cơm tiếp theo có thể sẽ cho hắn ăn món không có muối và bất kỳ gia vị nào.

Bị những món ăn hắc ám của Trì Tang đầu độc một tuần, Lâm Cừ đã sắp không nhớ rõ thức ăn bình thường có mùi vị như thế nào.

Nhưng mà, điều khiến cho hắn bất an nhất cũng không phải là những trò đùa dai vô hại này, mà là từ sau khi chia tay, Trì Tang liền thật sự đối đãi với hắn như một người bạn bình thường.

Giống như một khi nói ra lời "chia tay", hắn liền thật sự thu hồi hết yêu thích lúc trước. Nỗi lo lắng thấp thỏm sợ mất đi Trì Tang khiến Lâm Cừ cảm thấy món ăn hắc ám cũng không quá khó nuốt.

Ngược lại hắn còn cảm thấy rất may mắn vì có một bữa ăn tối như vậy, điều này ít nhất chứng minh Trì Tang đối với hắn vẫn khác biệt.

Vì muốn Trì Tang hồi tâm chuyển ý, Lâm Cừ nghĩ ra đủ mọi biện pháp, mặc quần áo có thể tôn lên vẻ đẹp một cách tốt nhất, hữu ý vô tình ở trước mặt Trì Tang khoe ra cơ bắp sáng bóng, tạo hình lồi lõm, triển lãm hết vốn liếng hùng hậu của bản thân.

Mượn cơ hội làm móng tay, chải tóc, sửa sang lại dung mạo cho Trì Tang mà vuốt ve, quyến rũ, nói những lời mập mờ khiến người ta miên man bất định......

Vốn là một ổn trọng công, cũng sắp sụp đổ thành câu hệ công rồi.

Kết quả Trì Tang sửng sốt liền hoàn toàn bất động.

Nghĩ vậy, Lâm Cừ bất chấp mọi thứ, kéo tay Trì Tang đặt lên mặt mình, căng da đầu kiên trì giả bộ đáng thương: "Tiểu Trì, anh thật sự biết sai rồi, em tha lỗi cho anh đi!"

Trì Tang ngưng tán gẫu với hệ thống, nhìn Lâm Cừ giờ phút này mặc cho người xâu xé - thoạt nhìn rất đáng thương.

Đối mặt với mỹ nhân cao lãnh chi hoa yếu thế khó có được, hắn đương nhiên lựa chọn...... nhân cơ hội mưu cầu phúc lợi!

Vì thế, Trì Tang hừ lạnh một tiếng, nghiêm khắc từ chối: "Không được, anh xin lỗi căn bản không có thành ý!"

"Vậy như thế nào mới là có thành ý?" Lâm Cừ vẻ mặt ai oán, biểu tình kia giống như là muốn nói "Tổ tông ngài xem thích cái gì cứ việc lấy đi".

Trì Tang đột nhiên nghĩ đến một câu: Xin lỗi mà để lộ cơ thể không phải lễ phép cơ bản nhất sao?

Đương nhiên không thể trực tiếp như vậy, vì thế Trì Tang trịnh trọng nói: "Trừ phi anh đáp ứng tôi một chuyện."

Nửa giờ sau, Lâm Cừ mặc quần da bó sát người, nửa thân trên trần trụi chỉ có mấy sợi dây quấn trên lưng, phác họa ra dáng người hoàn mỹ tràn ngập sức bật.

Lông mày của hắn được vẽ thành lông mày rậm cứng rắn, màu da bôi đen một chút, tóc ngắn đen nhánh vuốt nhọn giống như lưỡi dao sắc bén, nhìn dã tính lại ngông cuồng.

Chứng kiến màn trình diễn xuất sắc của Lâm tổng, Trì Tang cầm máy ảnh không ngừng nhấn nút chụp, vô cùng hưng phấn.

Sau mấy lần thay đổi tư thế, Trì Tang đi lên phía trước, ngả ngớn nâng cằm Lâm Cừ lên: "Mỹ nhân, cho ta xem biểu tình nhịn nhục đi!"

Lâm Cừ lập tức phối hợp lộ ra biểu tình phẫn nộ nhẫn nhục, sát khí trong mắt phảng phất có thể đâm thủng bầu trời, nhưng bởi vì bị người quản chế nên chỉ có thể che giấu đi.

Nhìn Trì Tang "Răng rắc" ấn nút chụp, Lâm Cừ nhịn không được đưa ra một điều kiện nho nhỏ: "Tiểu Trì, ngàn vạn lần đừng để người khác nhìn thấy những tấm ảnh này..."

Trì Tang cười trấn an hắn: "Yên tâm, ngoại trừ tôi không ai có thể nhìn thấy!"

Lâm Cừ lại lập tức thay đổi trang phục tu sĩ rộng rãi, Trì Tang chụp càng lúc càng nhiều, lại để cho Lâm Cừ thay đổi vài phong cách khác như: robot tương lai, thế giới thú nhân, tiên hiệp tu chân, nô lệ, quý tộc, kỵ sĩ, thánh tử...

Những nhân vật này có người uy nghiêm bảo thủ, có người vì nguyên nhân thiết lập khó tránh khỏi lộ khá nhiều, loại ảnh chụp này truyền ra một tấm đã đủ cho Lâm tổng thân bại danh liệt. Những hành động kia của Chu Vũ Hinh so ra chỉ có thể coi là đả kích nhỏ, rắc rối cỏn con.

Trì Tang đương nhiên không có khả năng để cho loại chuyện này phát sinh, trên thực tế máy ảnh hắn cầm trên tay là hệ thống ngụy trang thành, trên đời này ngoại trừ Trì Tang ra cũng không ai có thể nhìn thấy nội dung bên trong.

Vì thế, sau khi được Trì Tang tham quan một vòng, Lâm tổng rốt cục cũng lấy lại được thân phận bạn trai.

So với hai nhân vật chính gương vỡ lại lành, lúc này Chu Vũ Hinh cảm thấy mình sắp điên rồi.

Bùi Tư Đình một ngày ba bữa chạy đến Lục thị gây náo loạn lớn, không chỉ chọc cho Lục Minh Sanh nổi trận lôi đình còn khiến hắn càng ngày càng bài xích đối với Chu Vũ Hinh, cũng hủy hoại hoàn toàn thanh danh của cô.

Rất nhiều cư dân mạng vốn còn tin lời của ba người trong buổi họp báo, nhưng hành vi bất chấp tất cả đòi lời giải thích cho Chu Vũ Hinh của Bùi Tư Đình lại làm cho bọn họ thay đổi cái nhìn.

Đặc biệt là sau khi đoạn video "Tai nạn va chạm xe hơi" trước đó Lục Minh Sanh cắt bỏ bị người đăng lên mạng, Bùi Tư Đình và Lục Minh Sanh đối chọi gay gắt, càng làm cho lý do thoái thác "Bùi Tư Đình muốn đào chân tường Chu Vũ Hinh" đứng không vững.

Đúng lúc này, có cư dân mạng đăng tải chi tiết chuyện Bùi Tư Đình vì Chu Vũ Hinh nên mất việc nhưng không oán không hối vẫn vì cô trả giá lên mạng. Cư dân mạng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, đồng thời cũng đồng tình cho sự mù quáng của cô, lại thống hận Chu Vũ Hinh mặc kệ mọi chuyện.

[Ốc sên hấp rượu đỏ: Nói thật, tôi đã sớm cảm thấy lời Lục Minh Sanh nói có vấn đề, họ Lục ám chỉ hắn là một người đàn ông đáng tin cậy, giống như nữ nhân khắp thiên hạ đều thích hắn, ghen tị với bạn gái hắn!]

[Chuyên nghiệp lấp đầy mạch não: Bùi Tư Đình này thật sự đã trả giá rất nhiều vì Chu Vũ Hinh. Nhìn cô ngốc hồ hồ bôn tẩu vì họ Chu, nói thật rất đau lòng! Cô căn bản không biết mình đang bảo vệ thứ gì!]

[Diyfjyc: Vì tẩy trắng cho Chu Vũ Hinh không tiếc tự bôi nhọ thanh danh bản thân, bây giờ lại vì cô ta mà đối đầu với Lục Minh Sanh. Trên đời sao lại có người ngốc như vậy? Rốt cuộc Chu Vũ Hinh đã phụ lòng bao nhiêu người!]

[4579258: Bùi Tư Đình có lòng tốt nhưng lại làm hỏng việc nên bị Chu Vũ Hinh cố ý nhắm vào phải không? Cô ấy không biết say rượu là giả, bị xe đụng là giả, bị người có tiền khi dễ lại càng giả... Người ta đối với cô ta một mảnh thật lòng, họ Chu lại cảm thấy cô ấy vướng bận, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ nhận kết cục bị bạn bè xa lánh!]

"Hệ thống, ngươi nói tẩy não không thành vấn đề đây sao?" Chu Vũ Hinh phát điên mà vò loạn tóc, quát mắng hệ thống lược đoạt giả: "Nhờ cô ta ban tặng, hiện tại ta sắp bị cả thành phố H chê cười! Ta có thể khẳng định chắc chắn 100% nhất định là Bùi Tư Đình cố ý!"

Nói xong, cô xoay màn hình máy tính lại cho hệ thống xem bình luận trên đó. Cư dân mạng đều đăng "Chị mau tỉnh lại đi", "Chu Vũ Hinh không phải người tốt, đừng vì cô ta mà làm chuyện ngốc nghếch nữa".

Tương ứng với lời bình luận cải thiện thanh danh của Bùi Tư Đình, những bình luận nhắc tới Chu Vũ Hinh đều là trào phúng cô không thấy rõ tình thế, lúc này còn mượn người khác làm sứ giả, còn mong đợi Lục Minh Sanh cưới cô sao?

Cũng có người hả hê khi người gặp họa: Lục tổng đùa bỡn tình cảm người khác nhiều rồi, lần này rốt cục đá trúng ván sắt, không nếm được ngon ngọt gì, ngược lại chọc một thân rắc rối.

Chu Vũ Hinh giống như lệ quỷ nhìn chằm chằm hệ thống lược đoạt giả, trên mặt tràn đầy giễu cợt: "Ngươi nhìn xem! Rõ ràng đồng ý chịu tiếng xấu thay ta, nhưng bây giờ cô ta tẩy sạch sẽ bao nhiêu? Tất cả mọi người cảm thấy cô ta hữu tình hữu nghĩa, cô ta nói dối ở trước mặt truyền thông cũng không ai mắng cô ta, đều đang mắng ta!"

Cô nói xong liền ném máy tính xuống đất, điên cuồng hét lên: "Bây giờ chắc chắn Lục Minh Sanh hận chết ta rồi, hiện tại ngay cả mặt anh ta cũng không nhìn thấy, điện thoại, wechat cũng bị chặn, nhiệm vụ công lược còn tiến hành thế nào nữa?"

Nhìn thấy bình luận của cư dân mạng, hệ thống lược đoạt giả rất xấu hổ, lo lắng giải thích: "Ta tẩy não không có vấn đề gì, nhất định là Trì Tang động tay động chân! Hắn cố ý đưa Bùi Tư Đình tới bên cạnh chúng ta!"

Ánh mắt Chu Vũ Hinh trở nên nguy hiểm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Khinh người quá đáng! Thù này ta nhất định phải báo!"

Cô lập tức nói với hệ thống lược đoạt giả: "Hệ thống, lấy hết khí vận hai thế giới trước ra, ta muốn dùng khí vận đập chết hai tên Lâm Cừ, Trì Tang khốn khiếp này!"

Hệ thống lược đoạt giả vội vàng khuyên can: "Đừng nha! Chúng ta tích góp khí vận cũng không dễ dàng, cứ như vậy dùng hết thì những tiêu hao khi xuyên qua rào cản thế giới đều uổng phí, sẽ trực tiếp trở lại trước khi giải phóng!"

Chu Vũ Hinh không cam tâm tình nguyện bỏ qua, hệ thống lược đoạt giả đành phải cố gắng khuyên nhủ: "Trì Tang cũng sắp thành công rồi, lúc này tức giận nhất thời lại mất nhiều hơn được, hay là chúng ta liên hệ với hắn một chút đi? Có thể giảng hòa thì giảng hòa tốt hơn!"

Không được hệ thống lược đoạt giả cho phép, Chu Vũ Hinh cũng không lấy được khí vận, cho nên dù rất không tình nguyện cô vẫn phải gọi điện thoại cho Trì Tang.

"Trì Tang, Bùi Tư Đình có phải là người của anh không? Chuyện lần này chắc chắn là do anh ở sau lưng sai khiến!" Ngữ khí Chu Vũ Hinh rất hung hăng hùng hổ dọa người.

Trì Tang sửng sốt một chút, ngữ khí có chút kinh ngạc: "Chu Vũ Hinh tiểu thư? Lời cô nói tôi không hiểu lắm... Còn nữa, sao cô lại có số điện thoại của tôi?"

"Bớt dong dài! Đừng giả ngu với tôi!" Chu Vũ Hinh mất hết kiên nhẫn, hung hăng trào phúng: "Hiện tại anh đã chiếm thế thượng phong, còn sợ tôi nhìn thấu thân phận của anh sao?"

Nhìn thấu thân phận? Trì Tang sửng sốt, lập tức hiểu được Chu Vũ Hinh hơn phân nửa cho rằng mình cũng là loại người giống cô ta.

"Ah..." Trì Tang dứt khoát không giả bộ nữa, khóe miệng gợi lên một tia nghiền ngẫm: "Như vậy, hiện tại Chu tiểu thư liên lạc với tôi, là muốn cái gì đây?"

"Trì Tang, anh muốn công lược Lâm Cừ, tôi cũng không cản đường anh, anh có cần thiết phải đuổi cùng giết tận như vậy không?"

Thấy đối phương cam chịu, Chu Vũ Hinh theo bản năng dùng ngữ khí ủy khuất, đáng thương hề hề oán trách: "Anh một đại nam nhân, cần gì phải làm khó dễ một cô gái yếu đuối như tôi?"

"Không cản đường tôi?" Trì Tang căn bản không ăn bộ dạng này, trực tiếp vạch trần tâm tư của cô: "Nếu cô thật sự từ bỏ thì nên sớm rời đi, chạy đi quyến rũ Lục Minh Sanh làm gì - đừng nói với tôi là cô coi trọng anh ta, dự định ở bên cạnh anh ta cả đời?"

Chu Vũ Hinh nghẹn lại, đành phải nhẫn nhịn nói: "Tôi có thể đi, nhưng đồ anh lấy được từ Lâm Cừ kia phải chia cho tôi ba phần - Lâm Cừ vốn là con mồi của tôi, nếu anh không đâm ngang có khi tôi đã thành công rồi!"

"Chu tiểu thư, cô đang nói mớ sao?" Trì Tang cười nhạo một tiếng, thản nhiên nói: "Quên đi, cô đã không muốn rời đi, vậy thì ở lại chỗ này sống cả đời đi!"

Hắn nói xong liền cúp điện thoại.

Đầu dây bên kia Chu Vũ Hinh tức giận đến cực điểm, vẻ mặt vặn vẹo nói: "Hệ thống, thái độ Trì Tang ngươi cũng thấy rồi! Không phải ta không muốn nói, mà là hắn không biết thức thời!"

Thấy tình cảnh này, hệ thống lược đoạt giả cũng không còn phản đối.

Đúng lúc này, Bùi Tư Đình vội vàng chạy vào, sắc mặt vô cùng tức giận: "Vũ Hinh, chị vừa mới tìm người tra ID, video em và Lục Minh Sanh ngẫu nhiên gặp nhau đều là hắn cho người đăng lên. Người đàn ông này thật không có lương tâm!"

Ánh mắt Chu Vũ Hinh lóe lên, mặc dù biết cô ta hơn phân nửa là châm ngòi ly gián, nhưng đối với lời của cô ta cũng tin tám phần: Tên đàn ông kia chính là vô tình vô nghĩa như vậy!

Nhưng bây giờ không còn quan trọng nữa...... Nghĩ vậy, Chu Vũ Hinh ôn nhu nói với Bùi Tư Đình: "Chị Bùi, đừng nhắc tới người kia nữa. Chị nhìn vào mắt em đi!"

Bùi Tư Đình thần trí hoảng hốt, không tự chủ được làm theo, trong khoảnh khắc khi ánh mắt chạm vào nhau, đôi mắt Bùi Tư Đình đột nhiên mất đi tiêu cự.