Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1890: Xin chào, Thiếu soái 27



Edit: Tuệ Lâm - Ngân Minn

Beta: Ngân Minn

Tô Yên nói xong, nhấc một góc váy, chuẩn bị quay trở về phòng hóa trang.

Trình Quân Dư cười, hai tay đặt trước người

"Tiểu thư Tô Yên nếu có rảnh, ngồi xuống tâm sự vài câu được không?"

Tô Yên lắc đầu

"Không được."

Trình Quân Dư sửng sốt.

Lần đầu tiên hắn bị người khác cự tuyệt thẳng thừng như vậy.

Hắn lại nói tiếp

"Không biết Tô tiểu thư muốn đi đâu? Đã trễ thế này, chỉ sợ không có phương tiện đi về."

Tô Yên

"Có!"

Mỗi khi hắn ta nói ra một vài lời ý tứ ám chỉ, liền bị Tô Yên thẳng thừng chặt đứt.

Khuôn mặt Trình Quân Dư tràn đầy sủng nịnh, lại có chút bất đắc dĩ

"Tiểu thư Tô Yên là nghe không hiểu, hay là không muốn cho tôi cơ hội vậy?"

"Là sao?"

Trình Quân Dư lấy microphone trước mặt Tô Yên, thâm tình cất tiếng

"Tiểu thư Tô Yên, tôi ái mộ em đã lâu, không biết em có thể cho tôi cơ hội theo đuổi em được không?"

Tô Yên còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy một tiếng cười lười biếng, mang theo ý vị chế giễu

"Ái mộ đã lâu? Muốn theo đuổi sao?"

Giọng nói rất quen thuộc, Tô Yên cũng ngẩng đầu lên nhìn qua.

Nguyên Tử Mật mặc quân trang, từng bước đi tới phía sân khấu.

'Cạch' một tiếng.

Toàn bộ đèn trong phòng hát đều được bật lên.

Một loạt quân nhân cầm súng trường đứng ở cửa.

Giày da tiếp xúc với mặt đất vang lên tiếng 'cồm cộp'.

Nguyên Tử Mật cố nén cảm xúc muốn chạy lên sân khấu của mình.

Ánh mắt hắn vẫn luôn đặt trên người Tô Yên, nhìn bó hoa hồng trên tay cô.

Sau đó, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Bó hoa này làm hắn nhớ tới bó hoa cô ôm buổi tối mấy hôm trước.

Chẳng lẽ cũng là nam nhân này tặng sao?

Nghĩ vậy, Nguyên Tử Mật bước lên sân khấu.

Nụ cười trên mặt càng thêm đậm.

Hắn ôm Tô Yên vào lòng

"Tôi mới rời đi một lát mà về đã không thấy em đâu, em cứ như vậy mà đi sao?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên gật gật đầu, nghiêm túc nói

"Phải về hát."

Nguyên Tử Mật nhìn cô

"Em rất thích ca hát?"

"Công việc."

"Vậy đã kết thúc chưa?"

Tô Yên gật gật đầu

"Rồi."

Nguyên Tử Mật ngẩng đầu nhìn Trình Quân Dư.

Hai bên đối diện, Trình Quân Dư mới nhận ra Nguyên Tử Mật.

"Nguyên Thiếu soái."

Nguyên Tử Mật nâng mắt một chút, lên tiếng

"Ừm."

Trình Quân Dư nhìn Nguyên Tử Mật rồi lại nhìn Tô Yên, cùng tư thế ái muội của hai người họ hiện giờ.

Tức khắc liền hiểu rõ.

Nguyên Tử Mật muốn công khai chủ quyền.

Đáng tiếc, Trình Quân Dư đã sớm hỏi qua bà chủ.

Bà chủ nói Bạch Mẫu Đơn không thích người nào, cũng không qua lại thân mật với bất kỳ người nào.

Chỉ sợ là Nguyên Tử Mật đơn phương tương tư.

Thiếu soái ư?

Chỉ là một đứa con hoang của Nguyên gia.

Nụ cười trên mặt Trình Quân Dư ôn hòa, trong lòng đã có so đo.

"Tôi là Trình Quân Dư."

Hắn vươn tay, bộ dáng rất lễ phép.

Nguyên Tử Mật nâng tay lên, bắt lấy.

" Trình gia, thành Kim Nguyên?"

Trình Quân Dư gật gật đầu, tỏ vẻ khiêm tốn.

"Thanh danh của gia phụ, Nguyên Thiếu soái cũng biết sao?"

Bắt tay xong, Nguyên Tử Mật vẫn đứng im tại chỗ.

Nửa ngày sau, hắn liếc mắt nhìn Trình Quân Dư

"Còn có chuyện gì?"

Trình Quân Dư sửng sốt.

Ý cười trên khóe môi Nguyên Tử Mật phai nhạt đi một chút

"Muốn nói, hay muốn rời đi?"

Giọng điệu của hắn vô cùng kiêu ngạo.

Con át chủ bài là Trình gia cũng đã đánh ra rồi mà Nguyên Tử Mật vẫn cứ kiêu ngạo như vậy.

Trình Quân Dư cười ra tiếng

"Nguyên Thiếu soái, phàm là chuyện gì cũng phải có thứ tự trước sau, tôi đang theo đuổi tiểu thư Tô Yên."

Nguyên Tử Mật cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực mình.

Một lúc lâu sau, hắn bỗng nhiên hỏi một câu

"Tô Yên?"

Tô Yên bị ngữ điệu của hắn làm cho sửng sốt

"Sao vậy?"

Nguyên Tử Mật kéo tay Tô Yên, giọng điệu quái quái

"Em chưa từng nói với tôi, em tên là Tô Yên."

Hắn vẫn luôn cho rằng, Bạch Mẫu Đơn là tên của cô.

Ai ngờ, đó chỉ là tên giả.

Cô không nói tên thật của mình cho hắn, mà lại nói cho nam nhân khác.