Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1861: Xin chào, BOSS lòng dạ hiểm độc 77



Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Hai người họ ngây người ở trong Yêu Vương điện cả một canh giờ.

Cho đến giờ cơm trưa, Tô Yên nhìn một bàn đồ ăn trước mặt.

Chợt nhớ đến gì đó, giây tiếp theo cô liền đứng bật dậy

"Ta muốn đi ra ngoài một chút."

Nghĩ gì mà cho rằng Quân Vực sẽ chịu thả cô đi dễ như vậy?

Hắn lôi kéo tay cô không chịu buông ra

"Đi đâu?"

"Tiểu Hồng vẫn chờ ở cửa...."

Quân Vực nghe xong, nhíu mày.

Hắn ôm lấy Tô Yên, đảo mắt hai người liền xuất hiện ở cửa.

Tiểu Hồng ngồi dưới đất, hai cái chỏm tóc bù xù, nước mắt lưng tròng nhìn Tô Yên

"Yên Yên! Chị hư!!"

Nói xong, Tiểu Hồng liền nằm bò ra đất ăn vạ.

Đêm qua rõ ràng bảo nó ngồi ở đây chờ một lát.

Nó chờ tới tận sáng hôm sau mà Yên Yên vẫn chưa quay trở lại.

Hiện giờ còn mang theo một tên nam nhân tới đây.

Tiểu Hồng vô cùng bi thương, nằm liệt ở đó không chịu dậy.

Tô Yên bước qua, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó

"Là ta không tốt."

Cô nói rất nghiêm túc.

Tiểu Hồng nghe thấy vậy, ngẩng khuôn mặt lem nhem nước mắt lên nhìn Tô Yên

"Thật sao?"

"Ừm."

Lúc này Tiểu Hồng mới cảm thấy mỹ mãn, liền giang hai tay muốn ôm Tô Yên.

Nhưng chưa ôm được thì đã bị người ta ấn vào cái trán, 'bịch' một tiếng lại ngã lăn ra đất.

Tô Yên bị một nam nhân ôm vào trong lòng.

Quân Vực nhìn Tiểu Hồng, suy tư

"ta nhớ không nhầm, nàng có một con rắn ngốc nghếch tên là Tiểu Hồng."

Tiểu Hồng vừa nghe thấy, lập tức đứng dậy

"Là ta, là ta, ta chính là con rắn kia!"

Nói xong liền biến ra cái đuôi, lắc lắc trước mặt Quân Vực để chứng minh thân phận.

Chơi đủ rồi, Tiểu Hồng đi tới trước mặt Tô Yên

"Yên Yên, em đói bụng."

Nó đợi ở đây từ đêm hôm qua, không được ăn gì cả. Thiếu chủt nữa là nó đói chết rồi.

Nói xong, Tiểu Hồng theo bản năng lại muốn vòng tay ôm Tô Yên.

Nhưng không hiểu sao, cái đuôi nó lại tự chạy tới bàn tay của nam nhân kia.

Quân Vực ngước mắt nhìn Tiểu Hồng

"Ngươi sẽ tiếp tục lớn lên sao?"

Tiểu Hồng ưỡn ngực

"Đương nhiên!"

Quân Vực trầm mặc.

Một con rắn đực có thể biến thành người, còn có thể dính lấy Tô Yên mỗi ngày....

Thật làm cho hắn ghen ghét mà.

Tô Yên vừa nghe Quân Vực hỏi vậy liền biết ngay hắn đang nghĩ gì.

Dù sao cũng đã ở bên nhau lâu như vậy mà.

Cô cầm lấy tay Quân Vực

"Chúng ta về ăn cơm thôi?"

Quân Vực nhíu mày.

Hắn nghiêng đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Yên, liền buông lỏng bàn tay đang cầm đuôi của Tiểu Hồng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Hắn cất tiếng hỏi

"Khi nào nàng khôi phục?"

Tô Yên

"Hả?"

Hắn lại lặp lại lần nữa.

"Khi nào, nàng khôi phục?"

Tô Yên lắc đầu

"Không biết nữa."

Quân Vực không hỏi thêm điều gì nữa.

Hắn kéo Tô Yên về Yêu Vương điện.

Tiểu Hồng quăng quăng cái đuôi, đi theo phía sau Tô Yên.

Vừa đi vừa nói

"Yên Yên, em muốn ăn kẹo hồ lô."

Quân Vực

"Muốn ăn kẹo hồ lô?"

Tiểu Hồng cảnh giác nhìn hắn, nhưng vẫn không chống lại được sự dụ hoặc của kẹo hồ lô, gật gật đầu.

Quân Vực

"Người đâu."

Hắn vừa dứt lời, một ám vệ áo đen nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn.

"Đưa con rắn này đi ăn kẹo hồ lô, bao giờ ăn đủ mới thôi."

"Tuân lệnh, Yêu Vương đại nhân!"

Tiểu Hồng nghe xong, cũng mặc kệ có phải đây là cái bẫy không, tâm hồn nở hoa chạy theo ám vệ kia.

.....

Một tháng sau, sắc mặt của Tô Yên đã khôi phục, nhưng vẫn không thể sử dụng thần lực.

Một buổi sáng nọ, trong Yêu Vương điện.

Khói từ lư hương bay lững lờ, mùi hương tràn ngập đại điện.

Quân Vực ngồi xuống Vương tọa.

Híp mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Một lúc sau, hắn ngẩng đầu, nhìn trong phòng không có một bóng người, lẩm bẩm

"Ở bên ngoài 3000 thế giới sao?"

Đôi môi mỏng lạnh chậm rãi gợi lên

"Có chút thú vị."