Nam Chính Luôn Có Thể Nghe Được Ta Nói Chuyện

Chương 20: Ảnh Đế Tương Lai (20)




"A..." Quý Ly kêu rên ra tiếng.

Đầu Mộ Từ bị đập vào lồng ngực cứng rắn của Quý Ly, choáng váng cả đầu óc, không gian ngập tràn hơi thở sạch sẽ dễ ngửi trên người hắn.

"Thật có lỗi thật có lỗi, lần... Lần sau tôi sẽ chút ý." Đã là lần thứ năm cô dẫm lên chân Quý Ly, Mộ Từ cực kì xấu hổ, liên tục nói xin lỗi.

Mẹ nha, sự cân bằng của cơ thể này thật là... Một lời khó nói hết! Vốn nói đi khiêu vũ để giết thời gian, thế mà nguyên chủ lại không biết khiêu vũ, cú sốc quá lớn dọa cô nhảy dựng.

Cô còn chưa khiêu vũ với Quý Ly quá hai lần, đã dẫm lên chân Quý Ly mấy phát lận. Nếu không phải tính tình Quý Ly tốt, không thì đã sớm ném cô sang một bên.

"Không sao, em đi theo tiết tấu của tôi đi." Quý Ly chịu đựng mặt chân truyền đến cảm giác đau, mím môi, hơi cúi đầu xuống xem Mộ Từ đỏ mặt, trong lòng thở dài, thanh âm lạnh lùng mang theo một tia bất đắc dĩ.

Giống như đang an ủi, nhưng không quá mức lộ liễu.

"À à." Mộ Từ ngoan ngoãn đi theo tiết tấu của Quý Ly, dần dần vậy mà lại có thể đuổi kịp, tuy rằng trước đấy còn dẫm mấy phát vào chân hắn, nhưng Quý Ly hình như cũng không để ý lắm.

Theo không khí ngày càng náo nhiệt, âm điệu vũ khúc cũng dần dần cao lên, càng lúc càng nhiều người gia nhập vào sàn nhảy.

Đến đoạn trao đổi bạn nhảy, Mộ Từ xoay người một vòng, ngay sau đó lại thấy được một gương mặt vô cùng đáng ghét, Biên Vũ Thần.

Khóe miệng cô gợi lên nụ cười cứng đờ.

Cơ hồ ngay tức khắc, Mộ Từ quay đầu nhìn về phía bên cạnh, quả nhiên, Lâm Thanh Thanh thay thế chỗ cô, nữ nhân kia còn một mặt thẹn thùng, nhìn chằm chằm Quý Ly.

Quý Ly lạnh mặt, vẻ mặt không kiên nhẫn.

** má, Lâm Thanh Thanh cùng Biên Vũ Thần này chắc là cố ý đi! Chó chết!

Mẹ kiếp!

Biên Vũ Thần cũng không để ý nhiều như vậy, hắn một phen ôm lấy thắt lưng Mộ Từ, làm động tác nhảy, ghé vào bên tai cô, thấp giọng nói: "Muốn thoát khỏi anh, không dễ vậy đâu!"

Mặt Mộ Từ nhất thời lạnh xuống, chân dùng một chút lực, hung hăng dẫm lên.



Rất nhanh mặt Biên Vũ Thần liền vặn vẹo một cái, tay lại không buông lỏng, trực tiếp túm ngược lại tay Mộ Từ, trên mặt tươi cười, ánh mắt lại nhìn về phía giữa sân, cao giọng nói: "Các vị, giờ phút này tôi đây muốn tuyên bố một sự kiện!"

Giọng hắn vừa rơi xuống, vũ khúc liền im lặng dừng lại.

Phần lớn người ở giữa sân dừng động tác, nhìn sang.

"Thừa dịp đại thọ của ông nội, tôi hướng toàn thể mọi người tuyên bố một sự kiện, Tống tiểu thư Tống Mộ Từ với tôi, ít ngày nữa sẽ tổ chức hôn lễ ở khách sạn Tinh Hoa, đến lúc đó xin mời mọi người tới tham gia hôn lễ của chúng tôi."

Hắn vừa dứt lòi, giữa sân một mảnh ồ lên, đều là vẻ mặt không thể tin.

Dù sao lúc trước hai người đính hôn, ai cũng biết Biên Vũ Thần không hề xem trọng.

Mộ Từ lạnh mặt, thấp giọng, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được, nói: "Biên Vũ Thần, anh quả thực không biết xấu hổ!"

Thái độ hắn khác thường như vậy, Mộ Từ lập tức đoán được là ai đang đánh bàn tính cho hắn.

Cẩu nam nhân này, làm như vậy đơn giả là muốn nắm quyền chủ động, mặc kệ hiện tại cô trực tiếp cự tuyệt hay là sau này cự tuyệt đều sẽ tự làm mất mặt mình.

Cha Tống kỳ thực giờ phút này cũng tiến đến, suy nghĩ của con gái nhà mình ông cũng biết, nhưng bây giờ không thể nói thẳng ra, dù sao Biên lão gia vẫn còn ở chỗ này, dựa vào giao tình bao nhiêu năm với Biên gia, ông không thể trực tiếp làm mất mặt Biên gia ngay trên bữa tiệc được.

Ánh mắt cha Tống tràn đầy không đồng ý, thậm chí còn cảm thấy may mắn Tiểu Từ không thích thằng nhóc Biên gia nữa, với cái nhân cách này của hắn, Tiểu Từ kết hôn cùng hắn xong kiểu gì cũng không được sống tốt.

Nhưng mặt mũi là mặt mũi, nên đề điểm thì vẫn nên đề điểm.

Cha Tống đi qua, vừa định nói vài câu cảnh cáo thì lại bị người khác đoạt trước.

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

Một người đàn ông đi ra từ bên trong đám người, mặc một thân tây trang trắng nõn không nhiễm bụi trần, thân hình tuấn tú cao to, cả người khí chất tự phụ, giơ tay nhấc chân đều phảng phất phát ra ánh sáng chói lọi, mặt hắn không chút biểu cảm, thậm chí còn có chút âm trầm.

Quý Ly lạnh mặt đi qua, đem Lâm Thanh Thanh đang ở bên cạnh xem kịch vui một phen ném vào trong lòng Biên Vũ Thần, sau đó trực tiếp kéo Mộ Từ về phía sau người, chính diện chống lại Biên Vũ Thần, âm thanh lạnh lùng nói: "Cô ấy phải kết hôn với ai, còn chưa tới lượt anh tự làm chủ!"

Rồi lại lạnh lùng liếc mắt hai người một cái, nói: "Biên nhị thiếu trước vẫn là nên quản cho tốt người của mình đi!"

Quý Ly không chút lưu tình, hoàn toàn không cho Biên Vũ Thần mặt mũi, trong lòng Biên Vũ Thần tuy không vui, nhưng Quý Ly làm ra hành động như vậy khiến hắn rất hài lòng.

"Thế nào, hay là anh với Tống Mộ Từ có quan hệ nào đó không thể nói cho ai biết à? Dù sao theo như tôi được biết, anh chẳng qua chỉ là một cái tiểu minh tinh tuyến mười tám, sợ là không đủ tư cách tham gia bữa tiệc này đi!"

Hắn nói lời này rõ ràng ám chỉ Quý Ly ôm đùi ảnh hậu, Tống Mộ Từ thì bao dưỡng tiểu bạch kiểm.

Cha Tống ở một bên triệt để nổi giận.

Lúc này đây, Biên lão gia ngồi xe lăn đi về phía này.

"Vũ Thần, nói xin lỗi Tiểu Từ mau!" Thanh âm già dặn, khí thế cường đại.

Biên Vũ Thần liền phát hoảng, hắn thế nào cũng không tính đến ông nội lại xuất hiện vào đúng lúc này, dù sao thường ngày ông sẽ không xuất hiện ở sàn nhảy bên này.

Biên Vũ Thần lập tức lúng túng, nói thật nhé, ở nhà người hắn sợ nhất chính là Biên lão gia. Thời điểm đang định nói gì đấy để xoa dịu không khí, đột nhiên nghe thấy Biên lão gia hét lên một tiếng đầy kinh hãi.

"Tiểu, Tiểu Thích?"

Ai cũng không ngờ rằng, Biên lão gia đang dạy bảo Biên Vũ Thần thì lại đột ngột đem tầm mắt chuyển sang hướng người đàn ông bên cạnh Mộ Từ, vẻ mặt không thẻ tin được.

Mang theo khiếp sợ kèm một tia chờ mong.

"Ngài nhận sai người rồi." Quý Ly không chút phản ứng, lạnh giọng nhàn nhạt trả lời.

"Lão gia, vị kia là bạn Tống tiểu thư mang đến, không phải là Nhị thiếu gia." Lão quản gia bên cạnh Biên lão gia cung kính giải thích.

Người thân quen với Biên gia đều biết, Biên gia có hai vị Nhị thiếu, một vị là Biên Vũ Thần 'Biên Nhị thiếu', còn một vị đã từng tuấn mỹ tuyệt luân, kinh tài tuyệt diễm Biên Thích 'Nhị thiếu gia'.



"Cháu trai, thuận tiện hỏi cháu một chút, cháu tên là gì?" Thời điểm Biên lão gia hỏi câu này, thanh âm run rẩy.

Vẻ mặt mọi người ở đây đều khiếp sợ, người đàn ông này rốt cuộc có lai lịch gì, vậy mà để Biên lão gia dùng thái độ hiền lành đối đãi, Biên lão gia thông thường là người cực kì nghiêm khắc.

"Cháu họ Quý." Quý Ly nhíu mày, tựa hồ có chút không kiên nhẫn, mặt mày tràn đầy lạnh lùng.

"Họ Quý a..." Biên lão gia thì thào.

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

Có quản gia giải thích, cùng với thái độ Quý Ly lạnh lùng, làm ánh sáng trong mắt Biên lão gia dần ảm đạm xuống, trông ông cụ già đi trông thấy, thần thái không còn được như vừa rồi.

Ông cụ nghiêm khắc phê bình Biên Vũ Thần, sau đó khoát tay rời đi, dáng vẻ tràn đầy mệt mỏi.

Mà Quý Ly từ đầu đến cuối, đều không có chút phản ứng nào.

Trận phong ba này lấy Tống Mộ Từ cùng Biên Vũ Thần làm chủ, cuối cùng lại không giải quyết được gì, Mộ Từ không ở lại đây ngốc nữa, nói tạm biệt với cha mẹ Tống rồi rời đi cùng Quý Ly.

Trên đường về.

Mộ Từ nghiêng đầu hỏi: "Tại sao vừa rồi anh lại đứng ra nói chuyện thay tôi?"

Tình huống lúc đó, Quý Ly đứng ra là tương đương đem chính hắn lên đầu sóng ngọn gió. Cô vẫn không rõ vì sao. Đáng lẽ ra cô chỉ cần nói một câu, Biên Vũ Thần lại nhiều tiếng xấu như vậy, cô đằng sau tùy tiện thao tác một chút, hắn sẽ không có khả năng nhảy nhót lần nữa.

Quý Ly cũng dừng một chút, trầm mặt một lát, mới lạnh lùng nói: "Thế nào, Tống đại tiểu thư muốn đổi ý?"

"Làm sao có thể, tên Biên Vũ Thần kia cặn bã như thế, kể cả đầu óc tôi bị úng nước hay là não phẳng, đều sẽ không bao giờ đổi ý." Mộ Từ một mặt ghét bỏ, sự chán ghét đối với Biên Vũ Thần còn không thèm che giấu.

Quý Ly thấy cô làm bộ dáng khoa trương như vậy, khẽ cười thành tiếng.

"Được, tôi đã biết."

"??? Biết cái gì, đợt đã, anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu!" Mộ Từ vẻ mặt mộng bức.

Quý Ly lại không nói chuyện rồi.

Không có gì cả.

Chẳng qua vào lúc ấy, hắn chỉ cảm thấy nếu không đứng ra kéo cô về phía sau người, hắn khả năng sẽ hối hận cả đời, kỳ thực lúc ấy hắn không nghĩ được nhiều như vậy, đơn giản chỉ muốn kéo cô lại, đặt ở dưới mí mắt hắn mới an tâm được.

- ---------------------------

Quả nhiên, sau hôm đại thọ, chuyện xấu của Tống Mộ Từ với Quý Ly gây huyên náo đến lợi hại, các kênh tin tức giải trí tranh nhau đưa tin, còn vì sao thuận lợi như vậy, đương nhiên là đằng sau có người trợ giúp.

Ảnh chụp trên weibo chỉ là hai bóng lưng mơ hồ, chứng tỏ không làm ra được sóng to gió lớn gì.

Bất quá, xem ra, cô nên quyết đoán làm cho tốt.

Cùng Lý Vi bàn bạc một lát, sau đó ở trên mạng thì đơn giản giải thích tình huống, rồi giao cho bên quan hệ xã hội của công ty xử lý nốt.

Mộ Từ với Quý Ly toàn tâm toàn ý tập trung quay phim (Loạn Hoàng).

Tại tổ quay phim (Loạn Hoàng).

Hình ảnh vừa xoay chuyển, liền đã qua năm năm.

Thời gian năm năm đủ để cho người ta thấy người xưa đâu bằng nay, cảnh còn người mất.

Ngày hôm nay sau năm năm, bồi hồi nhớ lại, thập tứ hoàng đệ Phượng Mặc Ninh luôn miệng gọi tỷ tỷ năm đó đã mặc lên mình long bào vàng óng ánh, trở thành hoàng đến Phượng Lâm Quốc.



Phượng Ngô khoác trên người hắc giáp chiến y, ở trên chiến trường đẫm máu, hăng hái chiến đấu, cho đến khi chết trận nơi sa trường.

"Bệ hạ, biên quan Phượng Lâm đã bảo vệ thành công. Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì, nói."

"Chỉ là... Tướng quân... đã bỏ mình nơi chiến trường, không tìm được thi cốt, các tướng sĩ chỉ tìm được một miếng ngọc bội dính máu." Thái giám bên cạnh trình lên.

Đế vương trẻ tuổi thân hình loạng choạng, đầu nặng nhưng bước chân lại nhẹ bẫng, hắn cắn chặt răng, ổn định thân hình, tay nắm chặt lại, rồi mới dám tiếp nhận miếng ngọc bội dính máu kia.

Hắn nhẹ nhàng lau sạch đất cát cùng vết máu, tầm mắt dần dần mơ hồ, nhưng vẫn thấy rõ mặt trên của ngọc bội khắc một chữ 'Ninh' đẹp mắt.

Năm đó khi hắn còn niên thiếu hết sức lông bông, vì để cho nàng nhớ kỹ hắn, cố ý làm ra miếng ngọc bội này, khắc lên tên của hắn, bắt nàng mang theo trên người.

"Đều lui xuống đi, trẫm muốn ở một mình." Thanh âm mỏi mệt, ủ rũ.

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

"Nô tài xin lui."

Phượng Mặc Ninh một mình đi đến cây cổ thụ che lấp cả bầu trời, hắn đem tay áo rộng rãi xắn lên chỗ khuỷu tay, bắt đầu động tay đào phần đất nổi lên, ở một khắc hắn cúi đầu kia sắc mặt dần dần biến hóa, tiếng khóc thút thít như có như không nhẹ nhàng vang lên.

Hắn đào hồi lâu, tìm được một cái hộp nhỏ hoa văn tinh xảo.

Phượng Mặc Ninh ôn nhu đem bùn đất dính trên chiếc hộp lau đi, sau đó nhẹ mở ra, bên trong là một xấp thư tính thật dày.

Hắn một tờ lại một tờ lật xem, nội dung ghi lại thời gian từ lúc hai người gặp nhau đến bây giờ, hết thảy mọi chuyện nàng đều kể cho hắn, như là nàng vừa mới đi đến chiến trường, hay lần đầu tiên giết người, lần đâu tiên chỉ huy tướng sĩ, lần đầu tiên khích lệ các tướng sĩ, lần đầu tiên phái bồ câu đưa tin về cho hắn...

Cho đến tờ cuối cùng, ngón tay Phượng Mặc Nhinh run run mở ra, cực lực áp chế bi thương cuồn cuộn, đế vương tuổi trẻ đột nhiên khóc không thành tiếng, trực tiếp ngồi bệt ở đấy.

Gió thổi nhẹ qua, nhẹ nhàng cuốn lên phong thư cuối cùng kia, chữ viết xinh đẹp như đang múa trên giấy.

Chữ viết thanh thanh tú tú, từng bút từng nét đều gửi gắm tình ý vô hạn.

"A Ninh, cầu mong chàng cả đời mạnh khỏe."