Nam Chính Là Của Tôi

Chương 42



Hai năm sau, Khưu Bạch đã học đến năm thứ tư Đại học lập tức được tốt nghiệp, nhưng vì thành tích ưu tú, trường học muốn giữ cậu lại trường làm việc. Khưu Bạch có chút do dự, vì lương giáo viên không cao lắm, cậu muốn kiếm nhiều tiền một chút. Tuy nhiên, cậu lại không thích đi xã giao tiếp xúc với mấy lão cáo già mưu mô, tính cách của cậu quá mức phật hệ*, chán ghét mấy kiểu gặp dịp thì chơi và giao tiếp giả tạo. Đối với cậu mà nói, ở lại trường học dạy học dường như là một lựa chọn tốt.

*Phật hệ: sống bình bình, không hoài bão, không ganh đua, bằng lòng với những gì mình có.

Khưu Bạch nói cho Chu Viễn suy nghĩ trong lòng mình, Chu Viễn chỉ nói với cậu hãy làm những gì mình thích, còn việc kiếm tiền thì cứ giao cho anh.

Điều đáng nói là bây giờ cuộc sống của bọn họ cực kỳ tốt.

Năm thứ hai Đại học, Chu Viễn thừa dịp làn gió đầu tiền của việc cải cách và mở cửa đã bắt đầu kinh doanh doanh nghiệp nhỏ của mình.

Cách thành thị duyên hải phát triển khá nhanh, Chu Viễn đã tận dụng thời gian rảnh rỗi của mình để đến Thâm Quyến mua một lượng lớn linh kiện điện tử rồi quay lại công việc kinh doanh trước kia của mình. Anh học kỹ thuật thông tin điện tử, đối với Vật lý lại đặc biệt thành thạo điện học. Ví dụ, chất bán dẫn, mạch tích hợp, linh kiện cơ sở silicon, đều là những phương hướng nghiên cứu chính của anh.

Vì vậy, chế tác thiết bị điện thuận buồm xuôi gió, ngành kinh doanh này có chi phí thành phẩm thấp, lợi nhuận lại cao, cạnh tranh cũng ít. Bởi vì lúc này chỉ mới là giai đoạn đầu của cải cách, nhiều chính sách còn chưa được công bố tuyên truyền đúng chỗ, dẫn đến hầu hết mọi người đều nơm nớp lo sợ, không dám làm "chim đầu đàn".

Chu Viễn liền lợi dụng khoảng thời gian này để kiếm chác mạnh mẽ, nhanh chóng tích lũy được số vốn không nhỏ để khởi nghiệp.

Mà khi những người khác nhận ra cơ hội kinh doanh này, Chu Viễn đã sớm bắt đầu phát triển sâu hơn -- thành lập nhà máy sản xuất TV.

Anh có kỹ thuật, có tiền, chỉ có thiếu nhân lực, vì vậy anh đã tuyển dụng bốn người bạn học cùng chuyên ngành, những người có mối quan hệ tốt với anh trong thời gian học đại học. Anh bỏ tiền, bạn học ra kỹ thuật, vì thế anh cho bốn bạn học mỗi người 5% cổ phần. Tất cả mọi người đều không có lương, chỉ có thể chờ cuối năm chia hoa hồng.

Khưu Bạch đã thiết kế các bản vẽ kiến trúc cho nhà máy của họ, cách bố trí nhà xưởng và vị trí các thiết bị khác nhau. Còn cung cấp cho Chu Viễn rất nhiều ý tưởng kinh doanh, mặc dù kiếp trước cậu chỉ là một công tử bột ngu ngơ, nhưng có anh hai bên cạnh mưa dầm thấm đất, ít nhiều cũng học được một chút.

Sự nghiệp Chu Viễn phất lên nhanh chóng, có thể nói như một con ngựa chiến tốt nhất. Trong năm năm ngắn ngủi, nó đã phát triển thành một trong những nhà máy sản xuất TV hàng đầu Bắc Kinh, đương nhiên không chỉ có TV, còn có radio, quạt và các loại máy gia dụng khác.

Không chỉ có kinh doanh rộng rãi, danh tiếng còn rất tốt. Người nổi tiếng ở Bắc Kinh đều biết khi mua đồ điện sẽ mua của hiệu "Viễn Bạch", chất lượng cao, giá cả phải chăng, hơn nữa còn có bảo trì. Không giống như mấy nhãn hiệu nhập khẩu khác, giá đắt đỏ, hỏng hóc cũng không có chỗ sửa.

Theo xu thế của thời đại, công ty thiết bị gia dụng "Viễn Bạch" đã kiếm được bộn tiền, và Chu Viễn, người nắm giữ cổ phần nhiều nhất, vào cuối thập kỷ 1980 đã kiếm được một triệu đầu tiên trong đời.

Lúc này, Khưu Bạch 29 tuổi, Chu Viễn 32 tuổi.

Trong phòng ngủ rộng rãi, ánh nắng chói chang chiếu vào từ cửa sổ kính trong suốt đến trần nhà rồi sàn lớn khiến căn phòng trở nên sáng sủa và ấm áp.

Có hai người trần truồng nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, người đàn ông có nét mặt cứng rắn nhàn nhã tỉnh dậy, vươn cánh tay dài ôm lấy người thanh niên bên cạnh vào lồng ngực.

Chiếc chăn bông mỏng màu trắng trượt khỏi người thanh niên, để lộ ra bờ vai và sau gáy đầy vết đỏ. Bàn tay to lớn của người đàn ông khẽ vuốt ve nó, yêu thích không buông tay mà chậm rãi xoa nắn, sau đó đặt lên tai chàng trai một nụ hôn lưu luyến.

Khưu Bạch như bị lông chim làm cho nhột không thể ngủ, mơ mơ màng màng nói: "Đừng nghịch, để em ngủ thêm một lát."

Giọng cậu hơi khàn mang theo chút giọng mũi, nghe như vừa mới khóc xong, mang theo chút gợi cảm ma mị. Ánh mắt Chu Viễn tối sầm lại, tay từ trên vai trượt xuống, mò tới giữa hai chân thanh niên.

Miệng nhỏ nơi kia trải qua một đêm được tận tình khai thác, hiện tại vẫn còn ướt át mịn xốp. Vì vậy Chu Viễn nâng chân Khưu Bạch lên, dưới thân ưỡn một cái, đưa dương vật của mình vào.

"Ha a..." Khưu Bạch bị anh đột nhiên tiến vào kích thích không khỏi kêu lên, xấu hổ nói: "Anh phiền quá đi, không để cho người ta ngủ mà."

Chu Viễn ở một bên đẩy đưa trong cơ thể cậu, một bên khẽ hôn nhẹ lên cái gáy thanh tú của cậu. Nghe vậy nhẹ nhàng nở nụ cười, giọng nói từ tính trầm thấp, "Chê anh phiền à? Cái miệng phía dưới của em lại không chê, nó còn đang cắn chặt nghênh đón anh đây này."

Đã nhiều năm như vậy, Khưu Bạch vẫn vừa nghe Chu Viễn nói lời thô tục liền không nhịn được run lên, lỗ đít không tự chủ thắt lại. Thịt ruột nóng hổi tầng tầng lớp lớp quấn lấy, miệng huyệt cũng siết dương vật chặt chẽ. Chu Viễn sướng không chịu được, bấm eo Khưu Bạch mạnh mẽ địt lên.

Khưu Bạch dựa lưng vào lồng ngực kiên cố của Chu Viễn, bị chịch một lần, cơ thể vốn đã bủn rủn sắp tan vỡ rồi, Cậu nắm lấy tay Chu Viễn đặt bên hông, cao thấp rên rỉ.

"Anh... em nhớ... A... nhớ tới chuyện này, ưm a..."

"Chuyện gì?" Chu Viễn cắn lỗ tai của cậu.

"Mẹ em, mẹ em nói hôm nay bà sẽ tới, còn có bố và em trai em nữa, a! Đều... đều đến."

Nhiều năm trôi qua, Khưu Bạch luôn gửi tiền về nhà họ Khưu, thỉnh thoảng cũng lái xe về thăm người thân. Hàng xóm đều biết con lớn Khưu gia phát đạt, ở thủ đô kiếm được nhiều tiền, dồn dập hỏi thăm việc kết hôn của Khưu Bạch.

Mẹ Khưu cũng rất để bụng, liên tiếp chọn ra một số cô gái xuất sắc để sắp xếp cho Khưu Bạch hẹn hò, tất nhiên Khưu Bạch một lần cũng không đi, tìm đủ mọi cách để tránh khỏi. Nhưng hôm nay mắt thấy cậu sắp 30, mẹ Khưu cũng ngồi không yên được nữa, trực tiếp tới luôn, dự định ép Khưu Bạch phải đối mặt với chuyện kết hôn.

Chu Viễn tự nhiên cũng biết mục đích của mẹ Khưu, đột nhiên trở nên im lặng, nhưng động tác phía dưới của anh lại càng hung ác gấp gáp hơn, cho đến khi lên đỉnh, đồng thời bắn ra với Khưu Bạch.

Anh ngồi dậy, ánh mắt nặng nề mà nhìn vết tích trên người Khưu Bạch và nơi giữa hai chân sưng tấy lầy lội, không những không có một chút thỏa mãn cùng sung sướng, trái lại dâng lên một cảm giác vô lực nồng đậm.

Anh chính là như vậy, luôn sử dụng cách này để tuyên cáo quyền sở hữu của bản thân. Nhưng anh có thể tuyên cáo cho ai xem đây, anh vĩnh viễn cũng không có cách nào nắm lấy bàn tay Khưu Bạch, quanh minh chính đại nói với người khác: Đây là bạn đời của tôi.

Một sự chán ghét bản thân mạnh mẽ xông lên đầu, anh cảm thấy mình là tên rác rưởi, vô dụng, nhát gan, đê hèn.

Chu Viễn ra ban công hút một điếu thuốc, sau đó bế Khưu Bạch vào phòng tắm rửa sạch sẽ, anh vẫn nhẹ nhàng tỉ mỉ như thường ngày, nhưng Khưu Bạch vẫn phát hiện anh mất tập trung.

"Viễn ca, sao anh không vui vậy?" Khưu Bạch ôm cổ anh, treo trên người anh trìu mến hỏi.

Chu Viễn im lặng để cậu dán sát người mình, nửa ngày mới nói: "Không có chuyện gì."

Khưu Bạch "chậc" một tiếng, trêu nói: "Còn nói không có chuyện gì, sao miệng lại mím chặt thế? Thật đáng sợ."

Cậu đưa tay xoa xoa môi Chu Viễn, xoa xoa cho hai cánh môi mở ra, thấy Chu Viễn không né tránh liền mạnh dạn nhét ngón tay vào trong.

Chu Viễn không những không có từ chối, trái lại hé răng ngậm ngón tay cậu vào trong miệng, dùng đầu lưỡi liếm láp, tràn đầy ý tứ tình dục. Đồng thời con ngươi đen chăm chú nhìn chằm chằm Khưu Bạch, mang theo sự chiếm hữu hung hăng không che giấu.

Hơi thở Khưu Bạch hơi ngưng trệ, người đàn ông trước mắt đã 32 tuổi, nhưng năm tháng không để lại trên gương mặt anh bất kỳ dấu vết nào, nhưng lại mang đến cho anh một sức hấp dẫn độc nhất vô nhị. Giống như rượu ủ lâu năm, sau khi trải qua lễ rửa tội của thời gian càng lắng đọng, càng thuần hậu say lòng người, tuấn tú vô ngần.

Khưu Bạch bị anh mê hoặc, cậu vẫn luôn bị Chu Viễn hấp dẫn. Tình yêu giữa bọn họ là không có kỳ hạn, sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà phai màu, cậu mười năm như một ngày ngày mà yêu người đàn ông này, chính như Chu Viễn cũng kiên quyết không rời mà yêu cậu.

Đôi mắt đầy yêu thương và dịu dàng của thanh niên khiến Chu Viễn vô cùng xúc động, anh thả ngón tay Khưu Bạch ra, ấn cổ chàng trai lại hôn lên.

Đây là một nụ hôn cực kỳ lưu luyến, cực kỳ thuần khiết, dù cơ thể họ trần như nhộng nhưng hàm ý muốn truyền đạt bên trong nụ hôn này không hề có một chút dục vọng nào mà chỉ có tình yêu vô bờ bến.

Ta yêu người, bằng tâm hồn rực lửa và cuộc sống vĩnh hằng của ta.*

Nụ hôn vừa dứt, Khưu Bạch dựa vào ngực Chu Viễn thở hổn hển, nhẹ giọng nói: "Viễn ca, chúng ta ngả bài với ba mẹ em đi."

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Dạo này tui phải đi làm việc lớn nên không có cập nhật ha ha ha ha ha ( tui là phế vật).

__________

(*) Thật ra câu này mình không biết là của Viễn ca hay là bé Bạch nên mình để xưng hô chung chung luôn. 

Với lại mình nghĩ để vậy sẽ tốt hơn, giống như tâm tình của cả hai đều đồng nhất, "anh yêu em, em yêu anh, dùng cả tâm hồn rực lửa và cuộc sống vĩnh hằng của hai ta để yêu thương trân trọng nhau."

___________