Nam Chính Là Của Tôi

Chương 19



Thời gian trôi đi từng chút một, hương vị Tết nơi thôn quê ngày càng đến gần, người đến người đi ai cũng mang nụ cười tươi tắn, vui sướng trên mặt.

Năm mới giết heo, phân lương thực, tổng kết công điểm. Những việc quan trọng nhất đối với dân làng này phải được hoàn thành vào cuối năm.

Đại đội trưởng cầm bản ghi chép trong tay, đọc từng cái tên lên.

"Lý Nhị, làm việc 149 ngày, công điểm 1351."

Kế toán bên cạnh đánh máy tính bùm bùm, "Chín mươi tư nhân dân tệ năm mươi bảy xu."

Lý Nhị vui vẻ đi lên lĩnh tiền, người ở bên cạnh cười vang nói: "Lý Nhị được đó, năm nay không lười biếng nữa!"

Lý Nhị đã là thanh niên hai lăm, hai sáu tuổi, ở trong thôn đàn ông tuổi tác như vậy đã sớm kết hôn rồi, nhưng bởi vì trước kia hắn cứ ăn dầm nằm dề, lôi thôi lếch thếch, không có nhà nào coi trọng hắn nên hắn mới chậm trễ như vậy.

Hắn lau mũi, nhét tiền thưởng vào túi quần, dương dương đắc ý nói: "Mẹ ta nói sẽ cưới cho ta một cô vợ!"

"Thật sao? Mẹ ngươi coi trọng người nào vậy? Nói cho chúng ta biết một chút, là ai vậy?"

Lý Nhị cười hì hì, ngũ quan không đoan chính mấy lại có chút hèn mọn, "Tô Cẩm."

"Tô Cẩm?" Người xung quanh cực kỳ kinh ngạc, "Người đẹp như tiên nữ vậy mà coi trọng ngươi? Ngươi mơ đẹp quá rồi!"

Nghe vậy Lý Nhị có chút không vui, mở to mắt bò, ngữ khí khinh bỉ nói: "Ta thì làm sao, nhà ta có ba gian nhà ngói! Mẹ ta nói, Tô Cẩm kia là cái đồ nát rồi, thanh danh thúi đến nỗi không ai thèm muốn. May mà thứ không ai thèm đó lớn lên mặt đẹp, nếu không thì có cho ta cũng không cần."

Mấy người khác trầm ngâm gật đầu, mặc dù Lý Nhị nói chuyện khó nghe, nhưng ngược lại là sự thật. Thời gian trước chuyện Chu Viễn đi đến Tô gia rũ sạch quan hệ với Tô Cẩm truyền khắp cả thôn ai ai mà không biết, theo đuổi đàn ông không thành, trái lại còn bị ghét bỏ.

Nhà ai có con trai đến tuổi kết hôn đều quản chặt con mình, cẩn thận dạy bảo nhắc nó không được đến gần Tô Cẩm, ai cũng không muốn lấy nữ nhân không biết liêm sỉ kia về rồi lại đội nón xanh cho con nhà mình.

Vì vậy, những người này có cảm xúc rất phức tạp về Tô Cẩm, một mặt thì cô thực sự rất ưa nhìn nên không khỏi bị thu hút, nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi coi thường cô, cảm thấy cô ngỗ ngược, không biết liêm sỉ, là kỹ nữ không biết xấu hổ.

Lý Nhị không quan tâm đến những điều này, dưới cái nhìn của hắn, nữ nhân mà, không nghe lời thì đánh, chỉ cần Tô Cẩm rơi vào tay hắn, hắn sẽ "dạy dỗ" cô ta thành người vợ tốt.

Mấy người đang nói chuyện, lại nghe thấy đại đội trưởng hô: "Chu Viễn, làm việc 181 ngày, công điểm 1810."

Kế toán ở một bên gõ bàn tính nói thêm: "Một trăm hai mươi sáu nhân dân tệ bảy xu."

"Quào!" Đoàn người ồ lên, cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy có ai kiếm được nhiều công điểm như vậy.

"Chu Viễn sao lại có nhiều công điểm như vậy?" Có người thắc mắc.

"Nếu ngươi có thể mỗi ngày đều làm việc, lên núi bó củi, tu sửa kênh mương, dọn tuyết, mọi thứ đều làm như hắn thì ngươi cũng có nhiều công điểm như thế thôi."

Lý Nhị bĩu môi, khinh thường nói: "Làm nhiều như thế cũng vô dụng, trong nhà có bà già mỗi ngày ăn thuốc thay cơm thì còn dư được bao nhiêu tiền, còn không phải là nghèo kiết xác sao."

"Ngươi tích chút đức đi, người ta cũng không có lấy tiền của ngươi."

Lý Nhị hừ nhẹ một tiếng, người phụ nữ mà hắn thích trong lòng có người khác, hắn làm sao không sinh khí? Nhưng nhìn thân hình vạm vỡ rắn chắc của Chu Viễn, hắn lại không dám làm gì, có bao nhiêu oán hận cũng đành phải nuốt vào bụng, chỉ có thể ở sau lưng cười nhạo phát tiết một chút.

Những lời thì thầm của những người đó không lọt vào tai Khưu Bạch, cậu đang đứng ở bên kia, nhìn Chu Viễn với đôi mắt sáng ngời.

Nhìn đi! Đây là người đàn ông của cậu, người đàn ông có năng lực nhất trong thôn! Dù là hiện tại hay tương lai, đều là ưu tú nhất!

Nhưng trong lòng cậu lại đau lòng nhiều hơn, Chu Viễn quá cực khổ, chỉ cần trong thôn có chuyện gì anh cũng sẽ làm tất cả, vô luận mệt nhọc khó khăn thế nào cũng không để ý. Thời điểm nhàn rỗi cũng không chịu ở nhà nghỉ ngơi mà lên núi săn thú, hái thuốc đem đến thị trấn bán.

Cả năm, ngoại trừ trời đông giá rét, anh không có mấy ngày được nhàn rỗi.

Rất nhiều lần cậu đều muốn nói với Chu Viễn đừng mệt nhọc như vậy, cậu có tiền, cậu có thể giúp anh gánh vác một chút giúp anh nhẹ nhõm hơn. Nhưng cậu cũng là đàn ông, cậu biết rõ Chu Viễn tuyệt đối sẽ không chấp nhận sự bố thí như vậy, cho nên cậu chỉ có thể cố gắng mua đồ ăn ngon hơn, tốt hơn, tận lực bồi bổ cho thân thể anh cho tốt.

"Đi thôi, về nhà." Chu Viễn cầm tiền đi tới trước mặt Khưu Bạch nói.

Khưu Bạch gật đầu, tiền thưởng của cậu đã sớm nhận, chỉ có hơn tám mươi tệ. Bởi vì cậu thực sự không thể làm công việc đồng áng, nếu người khác kiếm được mười điểm công việc một ngày, cậu chỉ có thể nhận được bảy hoặc tám... Cũng không nỡ để Chu Viễn giúp cậu làm việc, nên cậu thẳng thắn lười đến cùng luôn.

"Viễn ca nhi, mấy ngày nữa đi thị trấn mua đồ Tết đi, thuận tiện mua vé xe lửa luôn."

Chu Viễn trầm mặc vài giây, "Được."

Tính tính còn mười ngày nữa là đã có thể ăn Tết, thanh niên trí thức bọn họ có bảy ngày về nhà thăm người thân.

Bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân trên lớp tuyết dày, Khưu Bạch nhận ra sự im lặng của Chu Viễn, quay đầu lại nhìn anh, "Anh khó chịu sao?"

"Không có."

"Vậy là anh không nỡ để em đi?"

Chu Viễn rũ mắt, mệt mỏi gật gật đầu.

Khưu Bạch chưa từng thấy bộ dáng này của Chu Viễn, không nhịn được cười, thừa dịp xung quanh không có ai, nhón chân hôn mặt anh một cái, rồi sờ sờ tóc anh, "Chỉ có bảy ngày mà thôi, sẽ qua rất nhanh."

Ba ngày sau, hai người xuất phát đi thị trấn mua đồ tết, trên đường người đi tấp nập, xã Cung Tiêu càng đông đúc người qua người lại.

Chu Viễn ôm Khưu Bạch vào trong vòng tay của mình, cánh tay thon dài mạnh mẽ chặn dòng người ở bên ngoài, tạo ra một khoảng trống nhỏ. Khưu Bạch thấy thế quay đầu cười với Chu Viễn, sau đó lại tỉ mỉ lựa đồ muốn mua.

Trước tiên là mua đường, đường trắng, đường đỏ*, kẹo sữa mỗi cái một kí. Bà nội Chu không thích uống thuốc đắng, uống thuốc xong nhất định phải có đường mới được.

*Đường đỏ:

Tiếp đến là điểm tâm, ở xã Cung Tiêu chỉ có bánh đậu xanh* và bánh đào*, mùa đông không dễ biến chất nên Khưu Bạch cũng mua một ít. Chu Viễn dễ đói, không chờ được đến giờ ăn cơm thì khi đói bụng cũng có thể ăn điểm tâm trước.

*Bánh đậu xanh:

Quan trọng nhất là phải mua quần áo, ăn Tết nhất định phải mặc quần áo mới. Trên quầy bày đầy vải và len màu xanh, đen, xám và nhiều kiểu quần áo khác nhau được treo ở phía sau.

Trong đó có một chiếc áo khoác dài màu đen đã thu hút sự chú ý của Khưu Bạch, cậu nói với nhân viên bán hàng: "Đồng chí, cô có thể lấy giúp tôi chiếc áo khoác đó không."

Người bán hàng ngẩn ra, nhìn quần áo Khưu Bạch một chút, lập tức treo nụ cười trên môi, "Đồng chí ánh mắt thật tốt, y phục này là được nhập từ Hải Thành, một cái như vậy cũng không dễ mua được ở tỉnh thành đâu."

Khưu Bạch sờ sờ chất liệu áo một chút, là áo len lông cừu cao cấp, sờ rất mềm mại, còn rất dày. Ở thị trấn nhỏ này có thể nhìn thấy loại quần áo này quả thực rất hiếm.

Người bán hàng thấy cậu động tâm, liền nói thêm một câu, "Rất nhiều người muốn mua, nhưng áo to quá nên người bình thường mặc không nổi, còn giá cả..."

"Bao nhiêu tiền?"

Người bán hàng chần chờ một chút, "Bảy mươi sáu tệ."

Khưu Bạch hơi nhíu mày, quả thật không rẻ, cha của nguyên chủ là giám đốc phân xưởng của một xí nghiệp quốc doanh, lương mỗi tháng chỉ hơn 40 tệ. Một bộ y phục lại tiêu gần hết hai tháng lương, khó trách bán không được.

Bất quá y phục này chất lượng rất tốt, Chu Viễn mặc vào... Nhất định là rất đẹp trai!

Tưởng tượng đến vóc người cao lớn của Chu Viễn mặc một áo khoác len này vào, Khưu Bạch có chút không ổn, nuốt nước miếng, rất xa hoa mà vung tay lên, "Mua!"

Nhân viên bán hàng lập tức nở nụ cười, nhanh chóng gấp quần áo cẩn thận, cho vào túi đưa cho Khưu Bạch. Áo khoác này treo ở đây đã mấy tháng, vẫn không ai mua, giám đốc nói nếu ai bán được sẽ được thưởng hai cân trứng gà.

Không nghĩ tới cô có thể tình cờ gặp một người "coi tiền như rác" này.

Dưới con mắt của người bán hàng Khưu Bạch xài nhiều tiền như vậy chỉ để mua một bộ y phục là "coi tiền như rác". Nhưng trong mắt Khưu Bạch, cho dù là chất lượng, kiểu dáng hay phong cách, áo này đều là chất lượng cao, ngay cả cậu dùng ánh mắt của thời đại sau nhìn thấy cũng phải khen rất tốt.

Sau đó cậu lại chọn một cái áo len dày, một cái quần đen, một đôi giày, quấn lót, vớ tất, từ trong ra ngoài đều là số đo của Chu Viễn. Tiếp đến là mua cho bà nội Chu một cái áo bông màu đỏ thẫm, mới hài lòng thu tay.

Rời khỏi xã Cung Tiêu, túi tiền Khưu Bạch đã tiêu hết một nửa. Trong lòng cậu lại không những không đau lòng, ngược lại càng có cảm giác đạt được thành tựu.

Phải nói là mua quần áo cho người yêu thôi đã khiến người ta sướng rơn cả người rồi.

Chu Viễn xách mấy bao lớn bao nhỏ ở phía sau, hỏi: "Còn mua gì nữa?"

"Trong thôn phân thịt lợn, còn có rau và gạo." Khưu Bạch đếm ngón tay, lẩm bẩm nói: "Mua chút đồ làm mì trắng, làm vằn thắn* ăn Tết!

*Vằn thắn:

Chu Viễn gật đầu, dẫn cậu đến công ty lương thực.

Trước công ty lương thực cũng đông đúc, đâu đâu cũng có đám người đến mua hàng tết.

Chu Viễn và Khưu Bạch tổng cộng có hai mươi cân phiếu lương thực, chi ra bốn mươi bốn tệ mua hai mươi cân bột dày. Bột dày cũng giống bột mì có hàm lượng gluten cao ngày sau, là bột mì tốt nhất thời đại này.

Ngày 17 tháng 2 là giao thừa, nên Khưu Bạch mua vé xe lửa cho ngày 15.

Chu Viễn nhìn tấm vé tàu nho nhỏ kia, vẻ mặt không vui.

Khưu Bạch xoa xoa đầu anh, như đang dỗ dành một chú chó lớn đáng thương, "Đừng như vậy, chẳng phải em còn chưa đi sao."

Về đến nhà, Khưu Bạch đã chờ không được muốn cởi quần áo Chu Viễn.

Chu Viễn siết góc áo, hiếm thấy có chút do dự, "Chuyện này... Vừa trở về, anh sợ em mệt, nếu không mình ăn cơm trước đi."

Khưu Bạch ngơ ngẩn, trong mắt có chút mờ mịt, đợi cậu suy nghĩ cẩn thận xong, vỗ trán Chu Viễn, "Nghĩ gì thế!" Cậu chỉ chỉ đống quần áo mới mua về, "Em muốn để anh thử quần áo mới thôi!"

"Ồ." Chu Viễn có hơi thất vọng, sau đó nhìn về phía chồng quần áo kia.

Kinh ngạc hỏi: "Em mua cho anh?" Anh tuy rằng luôn ở bên cạnh nhìn Khưu Bạch mua đồ, nhưng anh nhìn chỉ biết được cỡ giày của mình, còn lại đều cho là Khưu Bạch muốn mặc. Sớm biết vậy, anh đã không cam lòng chi nhiều tiền như vậy cho một bộ y phục.

Khưu Bạch nói: "Đúng vậy, áo lông, quần, giày, thêm áo khoác nữa, đều là của anh, anh mau thử xem, nhất định sẽ rất dễ nhìn!"

Mua cũng mua rồi, Chu Viễn nhận mệnh mà thay quần áo, anh cởi trần, lộ ra cơ bụng tinh tráng cùng săn chắc. Khưu Bạch nhìn mà mê tít mắt, không kiềm được đưa tay sờ sờ, đây hẳn là vóc dáng mà nam nhân nào cũng muốn có.

Sự thực chứng minh ánh mắt Khưu Bạch vô cùng tốt, vạt áo vừa vặn xoã đến đầu gối, áo khoác dài rộng được thân hình hoàn mỹ cao to kiên cường của Chu Viễn chống đỡ.

Màu đen nhìn có chút lạnh lùng, chiếc áo len dày màu xanh nước biển bên trong lại có phần giản dị, chiếc quần tây đen cứng cáp ôm lấy đôi chân dài to lớn, khiến người ta mơ hồ có thể cảm nhận được sức mạnh phồn thịnh toát ra từ cơ thể này.

Nhất thời từ anh chàng nông dân thô hán biến thành bá tổng cấm dục, thêm một gọng kiếng vàng nữa là y như tinh anh trong giới thượng lưu luôn.

Khưu Bạch nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông anh tuấn bất phàm trước mặt, không ngừng gật đầu. Cậu mím chặt môi, trên mặt giả vờ bình tĩnh, thật ra cậu đã bị vẻ đẹp trai của Chu Viễn làm lóa mắt rồi.

Ho nhẹ một tiếng, đè xuống nội tâm rung động của mình, "Rất đẹp!"

Chu Viễn nhướng mi, nhìn cậu thật sâu, "Có đúng không? Nhưng vẻ mặt của em không nói như vậy."

Cảm giác bị áp chế đột ngột khiến Khưu Bạch lắp bắp không thể giải thích được, "Em, vẻ mặt em như thế nào?"

Con ngươi Chu Viễn đen nhánh lấp loè ngọn lửa không rõ, từng bước một tới gần, Khưu Bạch lùi về sau, mãi đến tận lúc không thể lùi được nữa. Hai tay chống đỡ thân thể té ngã trên giường.

Phía sau là giường nóng đến bỏng, trước người là Chu Viễn đang thở dốc hừng hực.

Cậu nghe thấy nam nhân ở bên tai mình trầm thấp khàn khàn nói: "Vẻ mặt em nói cho anh biết, em muốn anh chịch em."

Người đàn ông vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng lời lẽ nói ra lại thô tục, hạ lưu.

Tương phản như vậy quá mức kích thích, khiến đầu gối Khưu Bạch mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ xuống.

______________________

Chương sau có H, SM nhẹ