Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 8



“Tiết gia gia thân thể càng lúc càng không tốt!” Cô gái lo âu, khuôn mặt u sầu.

“Đừng nghĩ nhiều! Tiết gia gia không cóviệc gì.” Nam tử lạnh lùng nhẹ giọng an ủi, không dám nói rõ lão nhângia tuổi tác đã cao, sinh lão bệnh tử là chuyện phải trải qua.

“Muội vẫn lo lắng.” Lắc đầu, cô gái biếtrõ lão nhân gia một hai năm nay bệnh đau dồn dập, ăn uống ít dần, tinhthần đã không còn như trước.

“Không bằng ta đi mời đại phu đến, xem tình hình cơ thể của Tiết gia gia, cũng xem thử mắt nàng……”

Lúc nam tử nghĩ biện pháp an ủi, một bêncửa phòng đột nhiên hé mở vang lên một trận ho khan, như là nghe đượcbên ngoài hai người nói chuyện với nhau, tiếng nói già cả hư nhược nhưng vẫn tràn đầy ý đùa truyền ra –

“Mời đại phu gì chứ? Hai đứa các ngươimau chóng thành thân; Mời lão già ta uống chén rượu mừng, lão già ta vui vẻ, khẳng định cơ thể khỏe mạnh, làm lão yêu trăm năm cũng không có vấn đề gì……”

Tiếng trêu đùa bức hôn của ông lão cònvang lên liên tục không ngừng, thiếu nữ cùng nam tử đã song song thoánghồng, dần dần lan rộng ra……

****************************

Mấy ngày sau, hai con tuấn mã đi tớitrước nhà trúc ẩn trong rừng núi. Nhà trúc kia mặc dù thanh u lịch sựtao nhã, nhưng bên cạnh lại có một căn y đường đắp bằng cỏ tranh, trong y đường người bị bệnh ồn ào huyên náo, hai căn nhà đứng kề bên nhau, cócảm giác vô cùng thú vị khác lạ.

Xoay người xuống ngựa, Huyền Thương ôm ATô, căn bản không đợi Nam Cung Dịch trên con ngựa khác, trực tiếp ômnàng vào nhà trúc; Thấy vậy Nam Cung Dịch ai thán liên tục, sờ sờ mũi,tự động xuống ngựa ngoan ngoãn đi theo vào.

Vừa vào trong trúc phòng, chỉ thấy bêntrong bài trí đơn giản thanh nhã, một mảnh im lặng không tiếng động, lập tức Huyền Thương cao giọng nói: “Việt phu nhân, Huyền Thương đã tìmđược ‘Lệ Nhãn Ngưng’ muốn nhờ cô chữa trị!”

Tiếng chưa dứt, hậu đường chợt đi ra mộtcô gái thanh tú — Ngân Hoan, nàng chớp đôi mắt to mỉm cười, “Tiểu thưnhà ta hiện nay không ở nơi này, muốn tìm người thì đến nhà đá ở thượngdu đi. Có điều ta nói trước, nếu ngươi đến nhà đá, có thể sẽ bị cô gianhà ta đánh xuống suối nước trước.” Ha ha…… Đừng trách nàng không cảnhcáo trước nha!

“Ai nha! Tên rèn sắt này bệnh cũ vẫnkhông sửa à?” Nam Cung Dịch lắc đầu trêu chọc, liếc người nào đó đanglạnh lùng rồi lại sờ mũi, ngoan ngoãn giơ tay nhận nhiệm vụ. “Được! Tađi nhà đá tìm người đến, được chưa!”

Thật hỏng bét! Gặp gỡ Thương đệ, hắn chỉ có coi như gặp hạn.

Ai oán thầm nghĩ, ngoan ngoãn đi ra ngoài tìm người.

Thấy thế, Ngân Hoan chỉ lưu lại một câu“hai vị từ từ chờ, ta có việc phải đi”, liền vội vội vàng vàng chạy vàonhà cỏ không ngừng huyên náo, tính ra uy nữ nhân.

Trong lúc nhất thời, trong trúc phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Huyền Thương mới đỡ A Tô tới ghế tre ngồixuống, A Tô liền vui vẻ mở miệng, “Nơi này giống Nam Cung phủ, tựa hồcũng có một đống lớn người cãi nhau!”

“Ừ.” Hừ nhẹ một tiếng, cũng không biết là đồng ý hay không.

Không truy đến cùng xem hắn hừ nhẹ đếntột cùng là có ý gì, nói đến Nam Cung phủ, A Tô không khỏi muốn thayngười nào đó nói tốt vài câu. “Huyền Thương!”

“Hở?”

“Đừng làm mặt lạnh với Nam Cung đại ca!Muội bị bắt đi cũng không phải lỗi của Nam Cung đại ca.” Aiz…… Nàng mặcdù mắt mù nhìn không thấy, nhưng vẫn có thể cảm giác được, trong lòngHuyền Thương vẫn còn giận Nam Cung Dịch, cho nên vẫn lạnh lạnh nhạt nhạt không để ý người.

Mà Nam Cung Dịch tựa hồ cũng cảm thụ được oán giận của hắn, cho nên vẫn chậm chạp không dám nhắc tới việc haingười có thể là huynh đệ ruột thịt với hắn, chỉ sợ hắn ngay cả nghe cũng không chịu nghe, trực tiếp phất tay áo chạy lấy người.

“……” Lại không nói.

Cả buổi đợi không được hắn lên tiếng trảlời, A Tô không khỏi thản nhiên giễu cợt. “Huynh rõ ràng có hảo cảm vớiNam Cung đại ca, sao lại cố ý không quan tâm tới người ta? Hay là huynhđang giận dỗi với Nam Cung đại ca?”

Nếu huynh ấy thật sự không thích Nam Cung Dịch, đã sớm mang theo nàng một mình ra đi, sao còn có thể ở lại đưamặt lạnh ra với người đáng thương?

“Nói bậy! Cũng không phải con nít, còn náo loạn cái gì chứ!” Xấu hổ, tuyệt không thừa nhận.

“Thương, kỳ thật huynh rất có tư cách đểlàm nũng với Nam Cung đại ca.” Nếu hai người bọn họ thật sự là huynh đệ, đệ đệ náo loạn một ít với ca ca cũng rất bình thường, không phải sao?Hơn nữa với tâm tư “khát cầu em trai” của Nam Cung đại ca, chỉ cần Huyền Thương lấy thân phận đệ đệ nháo, hắn khẳng định sẽ rất vui vẻ.

“Nói bậy bạ gì đó? Ta không hiểu!” Nhíu mày, bị lời nói không đầu không đuôi của nàng làm hồ đồ.

Mỉm cười, A Tô không nói gì. Chuyện này, hãy để cho Nam Cung Dịch tự mình tìm huynh ấy nói rõ ràng mới thích hợp.

Thấy nàng không nói, Huyền Thương cũngkhông hỏi, lại hàn huyên sang chuyện khác trong chốc lát, cuối cùng, Nam Cung Dịch cũng hộ tống Nhậm Viên đã trở lại.

Về phần cái tên nào đó khiến người ghét,bởi vì đang ở trong Chú Kiếm phòng cố gắng hết sức ràn kiếm, cho nênkhông cùng đi theo.

Vừa thấy người, Huyền Thương vội vàng từtrong lòng lấy ra một hộp ngọc đưa cho Nhậm Viên. “Việt phu nhân,xinnhìn xem bên trong có phải là ‘Lệ Nhãn Ngưng’ cô nói không?” Chỉ mong hắn không nhìn sai.

Cười nhẹ, Nhậm Viên gật đầu mở hộp ngọcra nhìn, chỉ thấy bên trong có mấy đóa hoa nhỏ kỳ lạ màu vàng nhạt, vìvẫn đặt trong hộp hàn ngọc, nên vẫn còn mềm mại ướt át, không có chúthéo rũ.

“Không nghĩ tới Huyền công tử quả thựctìm được kỳ hoa này, xem ra phu nhân có hi vọng hồi phục thị lực rồi.”Cũng là lần đầu tiên tận mắt thấy “Lệ Nhãn Ngưng”, Nhậm Viên hai mắtsáng ngời, có sự phấn khởi của người thầy thuốc vì nhìn thấy dược liệuhiếm quý.

Sau khi xác định thật sự là “Lệ NhãnNgưng”, cảm giác đầu tiên của Huyền Thương là buông lỏng, lập tức cố nén tình cảm mãnh liệt nói với A Tô:

“A Tô, nàng nghe thấy không? Không lâu sau, nàng lại có thể thấy ánh sáng!”

Nghe thấy thật sự là “Lệ Nhãn Ngưng”, A Tô không khỏi ngẩn ra, nước mắt như trân châu bị cắt đứt lập tức cuồn cuộn chảy xuống……

Nàng rốt cục có thể nhìn thấy bộ dáng của huynh ấy, nhưng mà…… Nhưng mà nàng có thể nhìn bao lâu? Thân trúng kìđộc, nàng không biết mình còn có thể sống bao nhiêu ngày?

Ông trời! Nàng mong nhìn thấy huynh ấyđến khi hai người tóc bạc trắng đến mức nào, hai người nhìn nhau xem mặt ai nhiều nếp nhăn hơn rồi cười giòn, nhưng mà…… Nhưng mà nguyện vọngbình thường này, xem ra không có khả năng thực hiện……

Trong lòng vui buồn mỗi thứ một nửa, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tâm tình vạn phần phức tạp, ngũ vị tạp trần,khiến nàng môi thì cười, nước mắt lại rơi không ngừng.

Nghĩ nàng vì quá vui mà khóc, hốc mắtHuyền Thương cũng có chút ẩm ướt, an ủi cười nói: “Đừng khóc! Không baolâu nữa, mắt nàng có thể thấy được, nên vui vẻ mới phải!”

Đúng vậy! Nên vui vẻ! Ông trời coi nhưđối với nàng không tệ, trước khi chết còn có thể nhìn thấy mặt HuyềnThương, nàng không tiếc nuối…… Thực sự không tiếc nuối……

“Phải! Muội…… Muội rất vui……” Vừa khóc vừa cười gật đầu, mọi tư vị trong lòng, không người nào hiểu được.

“Đệ muội, đây là việc vui, nên cười thỏathích mới đúng, đừng khóc nữa! Nếu không ta thật không hiểu muội đangvui vẻ hay khổ sở đây?” Nam Cung Dịch cũng vì bọn họ mà vui sướng khôngthôi, nhịn không được trêu ghẹo cười nói.

“Ta hiểu…… Ta không khóc, không khóc……”Vội vàng lau nước mắt, nhưng nước mắt chảy ra lại ngừng không được, vẫntiếp tục chảy xuống.

“Đồ ngốc.” Ôn nhu cười trách, giúp nànglau vết nước mắt trên mặt, Huyền Thương có thể hiểu sự kích động củanàng. Trên thực tế, cố gắng cầu y hơn mười năm, rốt cục cũng tìm đượcphương pháp có thể giúp nàng hồi phục thị lực, ngay cả hắn cũng cơ hồkhông nén được vui mừng cùng cảm động trong lòng.

“Thương!” Bỗng dưng, nàng bắt lấy tayhắn, nhịn khóc bật cười. “Muội…… nếu mắt muội có thể thấy lại ánh sáng,người đầu tiên nhìn thấy nhất định phải là huynh.”

Chỉ cần mắt của nàng thấy được, nàng nhất định phải tỉ mỉ nhìn huynh ấy, giờ giờ khắc khắc nhìn huynh ấy, ngàyngày đêm đêm nhìn huynh ấy, bởi vì…… Bởi vì nàng thực sự không còn baonhiêu thời gian……

“Được!” Huyền Thương cảm động đáp ứng, tâm tình cũng kích động giống nàng.

Một hồi lâu, chờ hai người bọn ho tâmtrạng đều thoáng bình phục, Nhậm Viên mỉm cười đi đến bên người nàng,ngón tay nhỏ nhắn đặt lên cổ tay trắng nõn chẩn mạch, nhưng càng chẩn,mày càng nhíu chặt, cuối cùng khẽ “a” một tiếng……

“Như thế nào? Có vấn đề gì sao?” Huyền Thương tâm tư tinh tế, lập tức cảnh giác hỏi.

“Huyền phu nhân nàng……” Mới muốn giảithích, cổ tay đột nhiên bị người ta lặng lẽ nắm chặt, Nhậm Viên dừng một chút, cảm thấy hơi hiểu, nhất thời chuyển mắt. “Cơ thể hư hàn, hiện nay lại có thai, phải dùng nhiều thuốc bổ bồi bổ cơ thể mới được.”

“Phải không? Ta hiểu rồi!” Không nghi ngờ gì, Huyền Thương gật đầu ghi nhớ. Aiz…… Cơ thể nàng suy nhược, ở HuyềnCực Môn lại chịu nhiều cực khổ, có thai càng gầy yếu hơn, khó trách đạiphu nhíu mày lắc đầu, về sau nên mua nhiều thứ dinh dưỡng bồi bổ chonàng.

Biết hắn không hoài nghi, A Tô đột nhiênmỉm cười thúc giục: “Thương, Nam Cung đại ca có chuyện quan trọng muốnnói với huynh, huynh cùng huynh ấy đi ra ngoài tâm sự đi!”

Biết hắn không hoài nghi, A Tô đột nhiênmỉm cười thúc giục: “Thương, Nam Cung đại ca có chuyện quan trọng muốnnói với huynh, huynh cùng huynh ấy đi ra ngoài tâm sự đi!”

Có việc nói với hắn?

Hoài nghi nhìn Nam Cung Dịch, HuyềnThương nay toàn tâm đặt lên bệnh tình của nàng, nào có tâm tư cùng người ngoài nói chuyện phiếm, khi đang muốn lắc đầu cự tuyệt –

“Đi mà! Chuyện đó thực sự rất quan trọng, huynh nhất định phải nói chuyện với Nam Cung đại ca.” Dường như sớmbiết phản ứng của hắn, A Tô lại dịu dàng mỉm cười. “Về phần muội, cóViệt phu nhân giúp muội chẩn trị, không thành vấn đề.”

Biết nàng cố ý tạo cơ hội cho hắn hỏithăm Huyền Thương việc hai người có phải huynh đệ ruột hay không, NamCung Dịch không khỏi thoáng đưa mắt cảm kích nàng, ngay sau đó lập tứcthận trọng nói: “Thương đệ, vi huynh thực sự có chuyện quan trọng muốncùng đệ nói chuyện một phen.”

Lạnh nhạt liếc một cái, thấy vẻ mặt cổ vũ của A Tô, Nam Cung Dịch vẻ mặt mong ngóng, Huyền Thương cuối cùng cũng giữ mặt mũi.

“Tốt nhất thật sự là chuyện quan trọng!” Nhàn nhạt nói rõ, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

Nam Cung Dịch thấy thế, cực kì vui mừng đang muốn theo sau, bỗng nghe A Tô mở miệng –

“Thương.”

“Uh?” Bóng dáng đứng cạnh cửa quay đầu.

“Bất luận Nam Cung đại ca nói cái gì, cho dù không tin như thế nào, cũng phải nghe xong, được không?”

Nàng đang phảng phất ám chỉ gì sao? Huyền Thương trong lòng nghi hoặc nhưng cũng không nói gì, chỉ đáp nhẹ rồi đi khỏi phòng, xem như trả lời cũng coi như đồng ý.

“Đệ muội, đa tạ.” Nam Cung Dịch cảm kích cười, cũng đi ra ngoài.

Mắt thấy hai người ra ngoài phòng, đứngtrước vườn dược thảo cách đó không xa “hai mặt nhìn nhau”, Nhậm Viên lúc này mới dời mắt đến trên người A Tô.

“Huyền phu nhân, cô biết mình bị hạ độc, phải không?” Nếu không vừa rồi sẽ không âm thầm xin nàng đừng nói ra.

Cười khổ gật đầu, A Tô bình tĩnh hỏi: “Độc này có thể có giải chứ?”

Thấy nàng có thể trấn định như thế, NhậmViên cũng không kiêng dè. “Cô trúng là một loại độc tên ‘Huyết ĐỗQuyên’. Độc này rất là lợi hại, sẽ chậm rãi xâm nhập lục phủ ngũ tạng,người bình thường nhiều lắm chỉ một năm rưỡi sẽ gặp bị suy nhược, hộcmáu mà chết.

“Hai năm trước, ta hái được một quả ‘Hồng Đan Quả’, trùng hợp có thể giải độc ‘Huyết Đỗ Quyên’, chẳng qua……” Dodự một chút, tựa hồ đang lo lắng nên nói như thế nào mới tốt.

“Chẳng qua cái gì? Cô cứ việc nói!”

“‘Hồng Đan Quả’ này có tác dụng phụ cựcmạnh, người có thai một khi ăn vào, không chỉ sẽ sinh non, cũng có khảnăng lớn sẽ rong huyết không ngừng mà chết……” Dừng một chút, không khỏithở dài vận mệnh trêu cợt người. “Nếu cơ thể bình thường liền khôngsao.”

Ăn ‘Hồng Đan Quả’ kia vào, không chỉ không có đứa nhỏ, cũng không cam đoan nhất định có thể tránh được rong huyết mà sống sót……

Chua xót cười, lắc đầu phủ quyết phươngpháp có thể thua cả hai mặt này. “Nếu không dùng ‘Hồng Đan Quả’, ta còncó thể sống bao lâu? Có thể chống được đến khi sinh con không?”

“Đây rất khó nói, cơ thể mỗi người đều có sự khác nhau. Song phần lớn người trung độc sau nửa năm, sẽ suy nhược mà chết.”

Nửa năm à…… Nàng nay đã có thai hơn ba tháng, như thế tính ra……

“Việt phu nhân, có thể có cách nào để tachống đỡ thêm một hai tháng, thẳng đến khi sinh đứa bé ra?” Giọng điệukiên quyết, trong lòng đã có quyết định.

“Cô quyết định lựa chọn bảo toàn đứanhỏ?” Trầm tĩnh nhìn nàng, Nhậm Viên nhẹ giọng nói: “Cho dù ta có cáchđể cô chống được đủ tháng sinh con, đến lúc đó, thân thể cố sớm đã gầyyếu vô cùng, nói không chừng căn bản không có sức đem đứa nhỏ bình ansinh hạ.”

“Việt phu nhân, cô có thể đỡ đẻ giúp takhông?” Mỉm cười, A Tô không chút do dự. “Nếu lúc ta sinh không chịuđựng được, xin cô mổ bụng ta, bất cứ giá nào cũng phải cứu đứa nhỏ ra,được không?”

Ngạc nhiên nhìn nàng, Nhậm Viên bị sựkiên cường này lay động, không khỏi cười khen. “Được! Ta đồng ý với cô.” Nữ nhân a…… Vì con, thực sự cái gì cũng có thể hy sinh!

“Cám ơn!” Gật đầu, A Tô nhẹ giọng yêu cầu, “Có thể đáp ứng ta, không nói cho Huyền Thương chuyện này không?”

“Vì sao?”

“Bởi vì huynh ấy nhất định sẽ không đồngý!” Ảm đạm thở dài, vẻ mặt đau thương. “Huynh ấy khẳng định sẽ lựa chọnbảo ta ăn ‘Hồng Đan Quả’, tình nguyện hy sinh đứa bé. Cho dù hy sinh đứa nhỏ, cũng không cam đoan ta có thể sống, không phải sao? Đến lúc đó, ta cùng con đều mất, vậy huynh ấy phải làm gì bây giờ? Hai bên đều có hại, ta tình nguyện bảo vệ con, ít nhất còn một người có thể sống cùng huynh ấy……”

“Ta hiểu!” Nhìn nàng, Nhậm Viên gật đầu cam đoan. “Ta sẽ giúp cô bảo đảm bí mật này.”

“Cám ơn.”

“Kỳ thật……” Nghiêm túc nghĩ ngợi, độtnhiên như nghĩ ra điều gì. “Chỉ cần ý chí muốn sống của cô đủ mạnh, hơnnữa vận khí đủ tốt, có lẽ chúng ta còn có con đường thứ ba có thể lựachọn……”

- – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - -

“Cho ta xem ngọc bội này làm gì?” Trừngmắt nhìn ngọc bội xanh biếc trong tay Nam Cung Dịch, Huyền Thương cảngười cứng lại, vẻ mặt máy móc không biểu lộ tình cảm, dưới đáy lòng mơhồ có cái gì đó, bởi vì ngọc bội kia…… ngọc bội kia cùng khối từ nhỏ hắn mang ở trên người kia, cơ hồ không có sai biệt.

“Thương đệ……” Than khẽ, Nam Cung Dịchchặt chẽ theo dõi vẻ biến hóa trên mặt hắn. “Đệ nên hiểu dụng ý khi tacho đệ xem khối ngọc bội này.”

“Không rõ!” Chém đinh chặt sắt, trực tiếp coi như không biết.

“Thương đệ!” Nhịn không được nhẹ tráchmóc, Nam Cung Dịch lật mặt sau của ngọc bội, mặt sau có khắc chữ “dịch”, cố nhịn tình cảm mãnh liệt trong lòng, thấp giọng nói: “Ngọc bội này là cha ta tự mình chạm khắc, khi ta vừa tròn trăng (đầy tháng),tự tay đeo lên cổ ta. Năm ta năm tuổi, vui sướng đón thêm một đệ đệruột, cha ta cũng điêu khắc một khối ngọc bội giống vậy cho đệ đệ, chính là khối mặt trái có khắc chữ ‘thương’.

“Nhưng mà, vào lúc em trai ta vừa tròn ba tuổi, cha ta cùng cả nhà đi thăm bạn bè, trên đường bị người ta trảthù, trong lúc hỗn loạn, cha ta mang theo ta, nương ta ôm đệ đệ chạy đi. Đến khi cha giải quyết kẻ địch xong, ở chung quanh tìm kiếm bọn họ, chỉ thấy nương ta đã chết trên vách núi, mà thân đệ ba tuổi kia của ta liền không thấy bóng dáng, chúng ta đã lần tìm cả ngọn núi, còn xuống vựcxem xét, nhưng vẫn không tìm thấy.

“Từ đó về sau, ta cùng cha ta vẫn khôngbuông tha hy vọng tìm đệ đệ về. Vài năm trước, khi cha ta lâm chung,trong lòng vẫn còn nhớ việc này.”

“Vậy…… thì sao hả?” Tay lặng lẽ nắm chặt, Huyền Thương vẫn như cũ chết không chịu nhận.

“Khối ngọc bội trên người đệ muội kia làtừ nhỏ đệ đã mang ở trên người đúng không?” Mỉm cười, đôi mắt hơi ươnướt. “Ngọc bội kia cùng khối trên người đệ đệ thất lạc từ nhỏ kia của ta giống nhau.”

“Chỉ dựa vào một khối ngọc bội cho rằng ta là em ruột đã thất lạc của ngươi?” Mày nhíu lại, Huyền Thương hừ lạnh làm rõ.

Buồn cười! Cách nhận người thân này không khỏi cũng quá tùy tiện rồi.

Lại nói, một sát thủ Huyền Cực Môn bồidưỡng ra, sẽ là hậu nhân của Nam Cung thế gia vang danh giang hồ à? “Câu Hồn Tu La” cùng “võ lâm mạnh thường quân” hai người hoàn toàn khác biệt sẽ là huynh đệ ruột thịt? Nói ai cũng không tin! Nếu không đồng ý với A Tô cho dù không tin đến thế nào cũng phải nghe xong, hắn đã sớm phấttay áo chạy lấy người.

Biết hắn không có khả năng dễ dàng nhìnnhận, Nam Cung Dịch dứt khoát cùng hắn đối chất nghiệm chứng. “Thươngđệ, đệ biết Đồ Bá Thiên nhặt đệ từ đâu về không?”

Ở đâu? Hơi sửng sốt, nhớ lại tựa hồ từngnghe Đồ Bá Thiên nhắc qua, Huyền Thương có chút không cam lòng, nhưngvẫn trả lời. “Tuyết Phong sơn.”

“Có thế chứ!” Mỉm cười, càng thêm xác định. “Nơi nhà ta bị kẻ địch vây khốn, ấu đệ thất lạc chính là Tuyết Phong sơn.”

“Có lẽ mọi chuyện đều là trùng hợp thôi!” Vịt chết vẫn mạnh miệng.

“Được! Cho dù mọi chuyện đều là trùnghợp, trên vai phải của em trai ta kia có một vết bớt hình mặt trăng……”Dừng một chút, nhìn trộm một cái, cười đến thật tao nhã vô hại. “Thươngđệ, đệ không phải cũng có chứ?”

Nếu dám nói không có, liền thoát y chứng minh a!

Đâm trúng tử huyệt! Chết tiệt, hắn thực sự có!

Không lời nào để nói, Huyền Thương khôngbuồn hé răng thật lâu sau, nghĩ đến mình là hậu nhân của Nam Cung thếgia mỗi người trên giang hồ đều tôn sùng, không khỏi có khí lạnh vọtlên.

“Làm sao vậy? Thực sự có?” Cười thật vui vẻ, thật muốn nhào lên vừa khóc vừa kể lể huynh đệ thâm tình.

Đáng tiếc người nào đó “lòng dạ cứng rắn, không nhận người thân”, chỉ lạnh lùng hỏi: “Nói xong?”

“Xong rồi!” Mong đợi cảm động ôm nhau.

“Tốt lắm!” Cuối cùng cũng làm đúng lờihứa với A Tô, rốt cục cũng nghe người ta rầy rà xong rồi! Huyền Thươnggật đầu, dưới sự ngạc nhiên của người nào đó, trực tiếp quay đầu chạylấy người.

“A? Thương đệ…… Thương đệ…… Đệ còn chưa gọi ta một tiếng đại ca a……”

Do Nhậm Viên lấy cớ A Tô thân mình gầyyếu, thai nhi không ổn, phải điều dưỡng dài lâu, trải qua một phenthương thảo, cuối cùng mọi người quyết định A Tô vẫn là về Nam Cung phủtrước, thứ nhất có thể an tâm điều dưỡng thân thể, thứ hai có thể tiếnhành trị mắt.

Vì thế đoàn người lại quay trở về NamCung phủ đệ, mà trong đó không chỉ có thêm Nhậm Viên đi chung, đươngnhiên còn bao gồm cả tên thợ rèn nào đó khiến người ta chán ghét.

Dọc đường đi, bọn họ khiếp sợ nghe thấymột việc lớn làm người ta ngạc nhiên trên giang hồ — Huyền Cực Môn bịgiết, Đồ Bá Thiên đầu thân đôi ngả.

Đến tột cùng là người phương nào làm? Không có ai biết!

Dù sao vụ rắc rối không đầu mối này vẫn lan truyền ồn ào huyên náo trên giang hồ.

Chuyện này làm cho Nam Cung Dịch tronglòng không khỏi buồn bực. Dù sao đêm đó, mọi người chẳng qua chỉ quăngoanh thiên lôi, phá phòng ốc quấy nhiễu sự chú ý của người trong HuyềnCực Môn mà thôi, cũng không có giáp mặt giao chiến.

Nhưng mà, Huyền Thương nghe nói xong,trong lòng dĩ nhiên đã biết nhưng không nói gì thêm, chỉ thấy may mắn từ nay về sau, hắn cùng A Tô rốt cục cũng có thể sống những ngày bìnhthường.

Ngày hôm đó, mới trở lại Nam Cung phủ,còn chưa kịp thở một hơi, tên thợ rèn nào đó chuyên chọc phá người ta đã thì thầm, “Quái! Rõ ràng Viên nhi nhà ta trời sinh bát tự cùng GiangNam không hợp, sao lại nguyện ý tới chỗ này ở hơn nửa năm chứ? Hại tacũng phải theo đến, hơn nửa năm không có cách nào đúc kiếm.”

Xoa xoa cằm, Việt Nguyên trăm tư không thể giải.

“Rèn sắt, nếu huynh không muốn đến, cóthể chạy trở về mà! Chúng ta chỉ mời lệnh phu nhân thôi, không gồm huynh trong đó!” Nam Cung Dịch cười vô hại, vẻ mặt tao nhã, nhưng lời trongmiệng phun ra một chút cũng không nhã nhặn.

Nghe vậy, Việt Nguyên tính tình cổ quáingược lại cười ha hả. “Lão Tử sẽ không cút, càng muốn ở lại nơi này củahuynh làm thực khách!”

A…… Mỗi người đều nói hắn âm tình bấtđịnh khó lấy lòng, nhưng hắn lại rất thích ông bạn già Nam Cung Dịch này không nóng không lạnh chế giễu.

Hai nam nhân nhàm chán! Thờ ơ lạnh nhạt,Huyền Thương không để ý tới bọn họ, đỡ A Tô vào bên trong, chuẩn bị về“Tuyết Tùng viện” nghỉ ngơi, đột nhiên, một tiếng cười vui mừng độtnhiên vang lên –

“Thương đệ, ở lại quản lý nơi này, đượckhông?” A…… Thấy hắn không có vẻ xa lạ như khách, quen thuộc, tự do hoạt động trong Nam Cung phủ, căn bản chính là đương gia nơi này mới có thểnhư thế a!

Nghe vậy, Huyền Thương thân mình bỗngdưng cứng đờ, cân nhắc xem rốt cuộc muốn tiếp tục đi vào, hay là nên điđến khách điếm đây?

Đang lúc hắn nghiêm mặt suy xét, chỉ thấy A Tô cười vỗ vỗ hắn, không biết thấp giọng nói gì đó, cuối cùng hắncứng ngắc ôm A Tô đi vào “Tuyết Tùng viện”, trực tiếp làm như không nghe thấy.

“Chậc! Huynh làm huynh trưởng như thế nào như vậy? Người ta căn bản không muốn nhận huynh đâu!” Cười to, ViệtNguyên không lưu tình chút nào trêu chọc bạn già. Về tin đồn thú vịngười nào đó đau khổ vì không nhận được đệ đệ, mấy ngày qua, hắn đã đemra trêu chọc ngày ba bữa rồi.

“Thương đệ nhà ta chỉ là xấu hổ, ngại đem tình cảm huynh đệ bày ra thôi!” Xem thường, rất muốn đá người nào đótrở về hang ổ của hắn, miễn cho ở chỗ này chướng mắt.

“Hai người từ từ chậm rãi tán gẫu, ta đixem Huyền phu nhân.” Lắc đầu, Nhậm Viên không muốn để ý tới hai đại namnhân này, cũng đi rồi.

“Thương, huynh thật sự không nhận NamCung đại ca à?” Trở lại phòng ở “Tuyết Tùng viện”, A Tô mới ngồi xuốngghế liền nhịn không được cười hỏi. “Hay là huynh không tin Nam Cung đạica thật sự là thân nhân của huynh?”

Rót chén trà nóng cho nàng giải khát,Huyền Thương trầm mặc thật lâu, dường như suy nghĩ gì đó, cuối cùng cũng mở miệng. “Đột nhiên nhảy ra một người thân, cảm giác rất quái lạ! Takhông biết nên dùng thái độ gì để ở chung với hắn.”

Ngụ ý, xem như gián tiếp thừa nhận quan hệ của Nam Cung Dịch cùng hắn.

Biết hắn từ nhỏ ở Huyền Cực Môn, không có kinh nghiệm ở chung với người thân, A Tô không khỏi dịu dàng nói: “Haydùng thái độ đối đãi với muội hoặc Tiết gia gia để đối đãi với Nam Cungđại ca là được!”

Nghĩ nghĩ, hắn vẫn lắc đầu. “Đó không giống nhau!”

Đối với nàng, là tình cảm từ nhỏ cùngtình yêu; Đối với Tiết gia gia, là tôn kính cùng cảm kích, tổng khôngthể bảo hắn dùng tình yêu, tôn kính, cảm kích để ở chung với Nam CungDịch chứ?

Hiểu rõ ràng tính tình của hắn, tình cảmcũng không dễ dàng phóng thích, cần thời gian đề tích lũy bồi dưỡng, ATô đành phải mỉm cười, đưa ra yêu cầu thấp nhất. “Ít nhất đừng đối xửvới Nam Cung đại ca lạnh như băng, hai người dù gì cũng là huynh đệ ruột thịt.”

“Ta cố hết sức!” Nhàn nhạt cười, HuyềnThương biết rõ Nam Cung Dịch là thật tâm đối tốt với hắn, chỉ là hắn còn cần chút thời gian để thích ứng tầng quan hệ mới này của hai người.

Nghe vậy, A Tô không khỏi nở nụ cười, đang muốn nói thêm gì nữa thì, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng đập cửa.

“Ta đi mở cửa.” Đi lên mở cửa phòng, đãthấy Nhậm Viên mang theo hòm thuốc đến, Huyền Thương vội vàng mời nàngvào, miệng quan tâm hỏi, “Việt phu nhân, hôm nay sẽ bắt đầu khám bệnhsao?”

“Đúng vậy! Bắt đầu sớm một ngày, cũng sớm một ngày để Huyền phu nhân thấy lại ánh sáng.” Mỉm cười hưởng ứng, Nhậm Viên đi đến trước mặt A Tô, vạch mí mắt nàng coi một lúc lâu.

Không lâu, nàng từ hòm thuốc lấy ra mộtđóa “Lệ Nhãn Ngưng” Huyền Thương vất vả tìm về, sau khi đảo nát trongbát ngọc, lại lấy một ít vật dạng cao màu xanh trộn đều vào, cuối cùngđem thuốc mỡ này vẽ loạn trên mắt A Tô, lập tức cầm vải trắng sạch sẽquấn quanh mắt.

“Như vậy là được?” Huyền Thương hỏi.

“Đúng vậy! Thuốc này còn phải đổi hai balần, đợi một tháng sau, mắt Huyền phu nhân hẳn là có thể nhìn thấy.”Cười giải thích, lại từ hòm thuốc lấy ra một đơn thuốc đã sớm viết xongcho hắn. “Còn nữa, phiền huynh cầm đơn thuốc này đến dược phòng bốcthuốc.”

“Đây là?” Hiện lên nghi ngờ.

“Thuốc bồi bổ cho Huyền phu nhân! Đối với cô ấy cùng thai nhi có ích rất lớn.” Nhậm Viên mặt không đổi sắc trảlời. Kỳ thật đơn thuốc kia là muốn giúp A Tô đối kháng với của độctính“Huyết Đỗ Quyên”, có thể chống được tới khi sinh con.

“Ta lập tức đi!” Vừa nghe có ích với A Tô cùng con, Huyền Thương lập tức nhanh chóng ra cửa.

Thấy hắn trong nháy mắt đã không còn bóng dáng, Nhậm Viên không khỏi mỉm cười, mà khuôn mặt nhỏ nhắn quấn băngcủa A Tô lại nghiêm túc lên.

“Việt phu nhân, Thương huynh ấy đi rồi sao?”

“Sớm đã không thấy bóng người.”

“Như vậy nên mời Nam Cung đại ca đến một chuyến.”

“Đúng vậy!” Nhậm Viên gật đầu cười nhẹ, ra ngoài gọi tiểu nha hoàn lại, muốn nàng đi mời Nam Cung Dịch đến.

Không bao lâu, Nam Cung Dịch tâm tìnhsung sướng mà đến, nhưng chỉ qua thời gian một chén trà nhỏ, đã thấy hắn vẻ mặt ngưng trọng ra khỏi “Tuyết Tùng viện”, vội vàng đến viện có phần đông thực khách đang ở trong phủ.

Sau nửa canh giờ, phần đông thực kháchvừa mới oanh tạc xong Huyền Cực Môn đều chuẩn bị rời khỏi Nam Cung phủ,theo bốn phương tám hướng mà đi.

Ban đêm, mọi vật yên tĩnh, đêm khuya vôcùng thanh vắng, ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua song cửa, quanh cokhúc khuỷu chiếu tới người chưa ngủ trên giường, giống như dát một lớpánh sáng bạc mờ nhạt lên trên người bọn họ.

“Cảm giác như thế nào?” Nghiêng ngườinằm, dưới ánh trăng mờ mờ nhìn không rõ ngắm người bên cạnh, ánh mắtHuyền Thương tràn ngập nhu tình, chỉ cảm thấy chưa từng mỹ mãn như thế,lại chưa từng sợ hãi như thế.

Đã không có sự uy hiếp đuổi giết củaHuyền Cực Môn, mắt A Tô sắp hồi phục thị lực, mấy tháng sau nữa, con sẽra đời…… Được rồi! Lại có thêm một người thân đột nhiên nhảy ra, bọn họsắp có những ngày bình thường. Hạnh phúc theo đuổi rất lâu này đã gầntrong gang tấc và dễ như trở bàn tay như thế, thật khiến người nhịnkhông được sợ hãi chỉ là giấc mộng đẹp có ngày tỉnh lại, sau khi tỉnhmộng mới phát hiện là hư ảo mà thôi.

“Băng lành lạnh, rất thoải mái.” Biết hắn hỏi chuyện đôi mắt, A Tô mỉm cười trả lời.

“Vậy là tốt rồi.” An lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng.

Cười nhẹ hứng lấy dịu dàng của hắn, thẳng đến khi hắn thoả mãn ngẩng đầu lùi lại, A Tô đột nhiên đẩy hắn ra, sờsoạng bò lên thân hắn, dán sát vào thân hình mạnh mẽ, không bao giờ muốn xuống, giống như tối nay sẽ ngủ trên người hắn như vậy.

Có chút kinh ngạc, hai tay Huyền Thươngôm eo nhỏ của nàng, khóe miệng cong lên thành nụ cười yếu ớt. “Làm saovậy?” Lúc trước, nàng chưa từng như vậy.

“Muội muốn dựa vào huynh.” Má phấn dántrên trong ngực dày, nghe tiếng tim đập trầm ổn kia, A Tô không khỏi sợhãi…… Nàng còn có thể dán vào huynh ấy, ghé lên người huynh ấy, nghetiếng tim đập của huynh ấy như vậy bao lâu nữa đây? Thời gian nàng cókhông còn nhiều lắm…… không còn nhiều……

Nghĩ đến đây, mũi đau xót, miệng lại nở nụ cười. “Đêm nay, muội muốn ngủ trên người huynh.”

“Đồ ngốc!” Dịu dàng cười trách, lại tùy ý để nàng nằm. “Đêm đã khuya, ngủ đi!” Hai tay vòng chặt, thực sự địnhcho nàng ngủ trên người mình cả một đêm.

“Muội còn chưa muốn ngủ! Cùng muội tâm sự đi……” Thời gian không còn nhiều, nàng muốn nắm chắc từng thời khắc ở bên cạnh hắn.

“Tán gẫu cái gì?” Mỉm cười, vì hứng thú hiếm gặp của nàng.

“Nói về tương lai đi……” Ngừng một chút,lập tức cười. “Huynh nói xem, con lớn lên giống huynh, hay là giốngmuội?” Có lẽ, nàng vĩnh viễn không cơ hội nhìn thấy con, tưởng tượngtrước một chút, an ủi mình cũng tốt.

“Nàng hỏi đố ta à!” Môi mỏng khẽ nhếch, thật sự tưởng tượng không ra, đành phải hỏi lại: “Nàng nói xem?”

“Ừm……” Trầm ngâm một chút, nhớ lại ấntượng của mình về dáng vẻ cùng mặt mũi của hắn, nàng cố gắng chắp vá nên bộ dạng của con. “Lông mi giống huynh thì tốt, nồng đậm, có vẻ anhkhí……”

Lặng lẽ sờ mi mình, Huyền Thương mỉm cười, chưa từng chú ý mình có mày rậm anh khí như vậy.

Không biết suy nghĩ cùng động tác củahắn, A Tô tiếp tục hình dung, “Ánh mắt thì…… Giống huynh đi! Dài hẹp sâu sắc, xinh đẹp phát sáng như sao trên trời……”

Tay trượt tới khóe mắt, không hiểu mắt mình chỗ nào có ánh sao?

“Cái mũi cũng giống huynh tốt, cao thẳng có cá tính……”

Sờ sờ mũi, hoài nghi cá tính ở chỗ nào?

“Miệng tốt nhất cũng giống huynh, hơi mỏng, khi cười môi cong lên thật tuyệt đẹp……”

“Nàng căn bản là hy vọng sinh ra tiểuHuyền Thương giống ta như đúc à?” Sau khi nghe xong, Huyền Thương nhịnkhông được cười khẽ ra tiếng, chưa bao giờ biết mình trong trí nhớ nàng, diện mạo lại tuấn dật như thế. Nói thật, có chút mừng thầm, bởi vìngười ca ngợi là nàng a!

“Huynh phát hiện?” Nàng cười.

Rõ ràng như thế, rất khó mà không pháthiện a? Bật cười, Huyền Thương vỗ về mái tóc đen mượt của nàng, nghĩnghĩ, cuối cùng nói: “Ta hy vọng nàng sinh một tiểu A Tô.”

Giống nàng, hắn sẽ thương đến tận xương.

A Tô giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn khôngtự giác buồn bã. “Không! Đứa nhỏ giống huynh tốt hơn.” Nếu con giốngnàng, về sau nàng đi rồi, hắn mỗi ngày nhìn thấy mặt con sẽ nhớ tớinàng, chỉ tăng thêm đau lòng thôi!

Trầm mặc một chút, Huyền Thương khôngkhỏi cười than. “Xem chúng ta thật ngốc, nói nghiêm túc sôi nổi như vậy! Đứa nhỏ đến tột cùng sẽ giống ai, chỉ cần sinh ra liền thấy, không phải sao?”

“Đúng vậy!” Nàng mỉm cười đáp nhẹ sau đóliền thật lâu không nói, lâu đến nổi Huyền Thương nghĩ nàng đã ngủ, lạiđột nhiên nghe tiếng nói yếu ớt của nàng vang lên, “Thương, nếu có mộtngày, muội……”

Chần chờ một chút, không biết nên tiếp tục nói hay không.

“Uh?”

“Không, không có gì!” Quên đi! Vẫn làđừng nhiều lời, miễn cho khiến huynh ấy nghi ngờ. A Tô cười cười, nhẹgiọng lẩm bẩm. “Muội mệt mỏi, muốn ngủ……”

“Ừm.” Tay tự động vỗ nhẹ lưng thon, giống như đang dỗ con ngủ.

Cảm nhận được ấm áp khẽ vỗ trên lưng, môi cười nhưng lại tràn ra một chút tiếng than nhẹ như có như không, baybay dưới bóng đêm, phảng phất như đang nỉ non thì thầm –

Giả như có một ngày, muội có bất trắc gì, huynh đừng quá đau khổ…… Đừng quá khổ sở a……