Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 9



Không có đại kiệu tám người, không cóchiêng trống vang trời, càng không có tiếng tân khách chúc tụng đầy nhà, trong phòng đơn giản, chỉ có hai cây nến đỏ cùng bày trí đơn giản,nhưng vẻ vui mừng trên ba khuôn mặt trong phòng lại không chút nào giảm.

Lão nhân gia ngồi ở vị trí cao đường,nhìn một đôi tân nhân mặc hồng y đang hành lễ, trên mặt vô cùng vuimừng, đứng dậy kéo hai người vừa trở thành vợ chồng đi vào trước bàn bày món ngon đầy phong phú bên cạnh ngồi xuống, sau khi hai người uống xong rượu giao bôi, rốt cục cũng nhịn không được sung sướng cười to.

“Hôm nay lão nhân ta rất vui vẻ, sống đến một trăm hai cũng không thành vấn đề!”

“Đó là đương nhiên! Tiết gia gia ngài nhất định sẽ trường mệnh trăm tuổi.” Tân nương cười nhẹ, trên mặt đầy vẻ thẹn thùng.

“Tiết gia gia, bàn này là tiệc hỉ của tacùng A Tô, ngài cần phải dùng nhiều một chút.” Tân lang biết lão nhângia gần đây khẩu vị càng lúc càng kém, vội vàng giúp ông gắp thức ăn,mong ông có thể ăn nhiều một chút.

“Còn cần ngươi phải chăm sóc cho ta sao?Ta tự mình làm, ngươi nên quan tâm tân nương tử nhiều hơn mới phải.” Lão nhân gia trừng mắt, lập tức vừa cười tươi. “Ngươi cũng ăn nhiều chút,đêm nay cố gắng chút, lão nhân ta còn chờ một năm sau ôm tiểu oa nhiđó!”

“Tiết gia gia……” Tân nương tử xấu hổ đến muốn độn thổ.

“Sao hả? Ta nói sai sao? Tiểu tử, nha đầu tựa hồ không tín nhiệm năng lực của ngươi nha!” Lão nhân gia rõ ràng là cố ý trêu chọc hai người.

“Tiết gia gia……” Ánh mắt tân lang đầy xấu hổ, trên mặt hơi ửng đỏ, nhịn không được thở dài lắc đầu, thật sự đốivới việc lão nhân gia không kiêng kỵ gì cũng không có cách nào.

“Ai nha! Xấu hổ cái gì chứ? Đều làm vợchồng còn vậy à? Nhớ năm đó, khi ta tuổi trẻ khinh cuồng, nói chuyệnphong lưu còn không đỏ mặt đâu……”

************************

Một tháng sau, trong phòng của “TuyếtTùng viện”, khi vải trắng tầng tầng được tháo ra, trong vẻ mặt ngưngtrọng nghiêm túc của mọi người còn ẩn chứa sự mong ngóng sâu sắc, ánhmắt nhìn chằm chằm vào A Tô vẻ mặt trầm tĩnh trên ghế.

Cẩn thận dỡ xuống tầng vải trắng cuốicùng, Nhậm Viên mềm nhẹ lau đi chất cao màu xanh trên mí mắt nàng, lậptức lui ra, để khi nàng mở mắt có thể nhìn thấy người muốn thấy nhất —Huyền Thương.

“A Tô, nảng…… có thể mở mắt!” Ẩn nhẫnkích động trong lòng, Huyền Thương nhìn nàng nhắm chặt hai mắt, giọngnói khẽ run có vẻ hơi nghẹn.

Ông trời! Chờ đợi hơn mười năm, ngày này cuối cùng đến…… mắt của nàng sẽ tốt, đúng không?

Nàng có thể nhìn thấy ánh sáng, phải không?

Nàng có thể nhìn hắn già đi, nhìn con từ từ lớn lên, đúng không?

“Thương?” Vươn tay muốn tìm hắn, lập tức bị bàn tay thô ráp quen thuộc nắm giữ, A Tô cố nở nụ cười, trong lòng có sợ hãi.

Làm sao bây giờ? Nàng không dám mở mắt ra!

Chờ mấy năm nay, rốt cục ngày này cũngđến, nhưng nàng lại sợ hãi, khiếp đảm, chỉ sợ sau khi mở mắt thế giớivẫn như cũ tối đen không ánh sáng, khiến mọi người thất vọng khổ sở.

“Ta ở đây!” Nắm tay nhỏ bé run run, phảng phất nhìn thấu tâm tư sợ hãi của nàng, Huyền Thương cổ vũ: “Có thể mà!Sau khi mở mắt ra, người đầu tiên mắt nàng nhìn thấy sẽ là ta.”

Phải không? Sau khi mở mắt nàng thực sự sẽ thấy huynh ấy sao? Huynh ấy có lòng tin như thế, đúng không?

Cảm nhận được tin tưởng tràn đầy truyềnqua bàn tay nắm chặt của hắn, A Tô run run cười, cuối cùng cũng cố lấydũng khí, chậm rãi mở mắt ra……

“A!” Chỉ thấy ánh sáng như kim đâm vàotrong mắt, đau đến nàng phải la lên một tiếng, vội vàng nhắm mắt lại,không thể thích ứng loại ánh sáng mãnh liệt này, chỉ cảm thấy mắt đauxót không chịu nổi.

Thấy thế, Huyền Thương lo lắng khôngthôi, không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, quay đầu vội hỏi Nhậm Viên: “Sao lại thế này? A Tô nàng đau đến không thể mở ra mắt!”

Ông trời! Sẽ không có gì bất trắc chứ?

“Thương đệ, đệ đừng vội!” Nam Cung Dịch trấn an, ánh mắt nghi vấn đồng dạng hướng về phía Nhậm Viên.

Không để ý tới người ngoài vội vàng hỏi,Nhậm Viên nghĩ nghĩ, rồi hỏi: “Huyền phu nhân, vừa rồi lúc mở mắt cô cócảm giác như thế nào? Vẫn tối đen sao?”

Lắc đầu, A Tô vẫn cảm thấy mắt có chútđau xót, nhưng đã tốt hơn vừa rồi rất nhiều. “Ta, ta nhìn thấy một mảnhánh sáng trắng xoá, đâm vào mắt ta.”

Ánh sáng chói mắt trắng xoá? Vậy có nghĩa mắt nàng quả thật đã có cảm ứng với ánh sáng!

Nghe vậy, Nhậm Viên gật gật đầu, sau khitrầm ngâm một chút, giống như nghĩ thông suốt việc gì nhìn về phía cửasổ xung quang, lập tức mỉm cười đứng lên, vội vàng muốn hai nam nhântrong phòng hỗ trợ đóng cửa sổ.

Nhất thời, trong phòng sáng ngời tối sầm lại, ánh sáng có vẻ nhu hòa mờ mờ.

“Huyền phu nhân bị mù nhiều năm, trongkhoảng thời gian ngắn cô ấy không thể tiếp nhận ánh sáng quá chói, trước phải từ trong hoàn cảnh nhu hòa mờ mờ mới thích ứng được.” Giải thíchcho hai nam nhân đang đầy nghi vấn, nàng lại cười nói với A Tô: “Huyềnphu nhân, hiện tại cô thử mở mắt ra nhìn xem.”

Mi khẽ run, A Tô quả thực thử mở mắt ra……

Ánh sáng nhu hòa từ từ thấm vào mắt,trước mắt hơi mờ mờ, trắng trắng đen đen, cảnh vật màu sắc rực rỡ toànbộ hỗn loạn thành một đoàn.

Sau đó chậm rãi, tiêu cự mơ hồ dần dầnthẳng lại, khuôn mặt nam tính ẩn chứa sầu lo, quan tâm cùng vội vàng dần dần rõ ràng, ánh vào đôi mắt trong suốt của nàng.

Khuôn mặt nam hài nhiều năm trước kia dần dần cùng khuôn mặt chín chắn tuấn tú trước mắt này hòa làm một, nămngón tay tỉ mỉ chậm rãi vuốt ve ngũ quan quen thuộc, hốc mắt nàng ngậpnước mắt.

Là huynh ấy! Nàng nhìn thấy huynh ấy…… Cuối cùng…… cuối cùng cũng nhìn thấy huynh ấy……

“Thương……” Tiếng khóc khẽ gọi, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.

Huynh ấy không thay đổi! Nàng vẫn nhận ra được, khuôn mặt trước mắt này ngoại trừ bỏ đi dáng vẻ thiếu niên ngâyngô, có thêm phần anh khí tuấn lãng chín chắn của nam tử, cùng khuôn mặt thiếu niên trong trí nhớ là một a!

Trời biết đó là chuyện bao lâu về trước,mà nàng lúc ấy lại còn nhỏ như vậy, sao nhớ rõ như thế chứ? Nhưng, nhưng vừa thấy huynh ấy, khuôn mặt thiếu niên trong đầu liền trở nên thật rõràng, thật rõ ràng……

“Ta đây……” Thấy đôi mắt vốn trống rỗng mờ mịt của nàng, rốt cục cũng có ánh sáng, người tính tình nội liễm cũngnghẹn ngào, nói không nên lời.

Ông trời! Mắt của nàng rốt cục cũng hồiphục thị lực, nhìn thấy rồi! Tâm nguyện từ trước tới nay của bọn họ cuối cùng cũng thực hiện được……

“Muội…… muội nhìn thấy huynh…… Nhìn thấy huynh……” Nước mắt không ngừng trào ra, nàng vuốt ve mặt hắn, môi nở nụ cười.

Nguyện vọng đợi hơn mười năm a! Nam nhânnày thực sự đã giúp nàng thực hiện. Nàng thật yêu thật thương huynh ấy,thật hy vọng có thể ở cạnh huynh ấy thật dài thật lâu, nhưng…… Nghĩ đếnđây, nước mắt càng gấp, như Hoàng Hà vỡ đê ào xuống không ngừng.

“Ta biết…… Ta biết……” Rốt cuộc ức khôngđược tâm tình kích động, hắn bỗng nhiên ôm chặt nàng vào lòng, khuôn mặt chôn thật sâu vào mái tóc như mây của nàng, che giấu khuôn mặt vui mừng kích động đến rơi lệ của mình.

“Muội không sợ quên mặt huynh……” Nàng vừa khóc vừa cười kêu lên. Từng, nàng sợ hãi sẽ có một ngày như vậy đến mức nào, nhưng hôm nay nàng không sợ! Bởi vì trước khi nhắm mắt tắt thở,nàng mỗi ngày đều phải nhìn kĩ khuôn mặt này, thật sâu khắc ghi tronglòng, vĩnh viễn không quên.

“Ngốc quá!” Mang theo một chút tiếng khóc cười khẽ, ôm thân thể của nàng vì kích động mà có chút khẽ run.

Thấy thế, Nhậm Viên cùng Nam Cung Dịchbên cạnh không khỏi cảm động cười, ăn ý nháy mắt, không tiếng động lặnglẽ rời đi, để lại cho vợ chồng bọn họ một không gian riêng.

Không chú ý tới “nhân sĩ tạp vụ” rời đi,khuôn mặt nhỏ nhắn của A Tô chôn trong lòng hắn rơi lệ không ngừng,tiếng khóc đứt quãng tràn đầy vui sướng. “Thương…… nói cho muội biết đây không phải mộng…… Muội sợ…… sợ đây chỉ là một giấc mộng……”

“Đây đương nhiên không phải mộng!” Nângkhuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lên, giúp nàng lau đi nước mắt, HuyềnThương bản thân giọng nói cũng nghẹn ngào, lại còn muốn khuyên dỗ nàng.“Đừng khóc! Mắt nàng mới tốt lên, đừng khóc nhiều sẽ không tốt!”

Dưới ánh sáng mờ mờ thấy hắn hai mắt đỏlên, A Tô vừa khóc vừa cười. “Huynh cũng khóc mà còn nói muội? Nam tửhán đại trượng phu, có lệ không dễ rơi a!” Vươn tay lau đi vết nước khảnghi nơi khóe mắt hắn.

“Nam tử hán đại trượng phu, có lệ chỉ rơi vì vợ con.” Hắn cười, không phủ nhận sự yếu đuối của mình.

Ở trước mặtnàng, hắn cho tới bây giờ cũng không là cái gì “Câu Hồn Tu La” lãnhhuyết vô tình, chỉ là một nam nhân bình thường sẽ vì vợ con mà lo lắng,vui mừng, rơi lệ.

Nghe vậy, nàng cảm động lại rơi lệ, dưới sự liên tục khuyên dỗ của hắn mới tạm ngừng, có tâm tư nghĩ đến chuyện khác.

“Nam Cung đại ca cùng Việt phu nhân đâu?” Đột nhiên nghĩ đến hẳn phải còn hai người khác ở đây, sao lại không thấy người?

“Sớm rời khỏi rồi!” Huyền Thương mỉm cười, khi bọn họ cất bước rời khỏi phòng đã chú ý tới.

“Chúng ta chỉ lo vui mừng kích động, lại quên cảm ơn bọn họ.” Má phấn ửng đỏ, có chút ảo não vì mình thất lễ.

“Về sau thời gian còn nhiều mà, ngày mai lại nói lời cảm tạ cũng không muộn.” Bàntay thô ráp vỗ về má phấn ửng hồng, trong mắt đầy nhu tình. “Bọn họ lặng lẽ rời đi, chắc là cho chúng ta một chút thời gian đâu có chút thờigian riêng tư để nói chuyện, không muốn quấy rầy chúng ta.”

“Chắc là vậy!” Than khẽ, trong lòng vạn phần cảm kích. “Nam Cung đại ca cùng Việt phu nhân đều là ân nhân của chúng ta.”

Bởi vì có Nam Cung Dịch, bọn họ mới có cơ duyên quen biết Việt phu nhân, sau đó được Việt phu nhân chẩn trị, chữa khỏi hai mắt.

“Phải.” Mỉm cười gật đầu, về điểm này, hắn cũng không phủ nhận.

“Về sauhuynh đối với Nam Cung đại ca hoà nhã một chút.” Cầm cười dặn. “Không vì huynh ấy là đại ca ruột của huynh, cũng nên vì huynh ấy có công giúpmắt muội thấy lại ánh sáng.”

“Ta cố gắng — chỉ cần hắn đừng hở chút liền bảo ta gọi đại ca.” Nói tới Nam CungDịch, cảm giác không được tự nhiên chỉ đối với hắn mới có liền từ đáylòng Huyền Thương hiện lên.

Biết hắnkhông được tự nhiên, A Tô không nhiều lời, đôi mắt thu thủy nhịn khôngđược nhìn chằm chằm hắn, không biết vì sao nhưng lại lần lữa không thểdời mắt, má phấn không tự chủ đỏ lên……

“Làm sao vậy?” Thấy nàng khác thường, dịu dàng hỏi.

“Muội…… muội không nói!” Lắc đầu, khuôn mặt càng thêm nóng lên. “Nói huynh sẽ cườimuội.” Làm sao bây giờ? Nhìn mặt huynh ấy, cảm thấy vừa xa lạ lại quenthuộc, nhưng quan trọng nhất là, nhìn huynh ấy, nàng lại…… lại khônghiểu mặt đỏ tai nóng, tim đập loạn nhịp.

“Làm sao có thể? Ta sẽ không cười nàng.”

“Thực sự không cười?” Cắn môi, rất xấu hổ.

“Không cười!”

“Vậy…… muộinói!” Liếc nhanh hắn một cái, vẻ mặt vạn phần xấu hổ. “Tuy rằng muội đãrất lâu không thấy người khác, không biết định nghĩa xấu đẹp của ngườiđời, nhưng nhìn thấy huynh, muội…… muội cảm thấy dáng vẻ của huynh nhìnrất đẹp.”

Lời này vừa nói ra, nam nhân cương trực nào đó quả thật không cười, nhưng mặt hắn — phát đỏ!

Đêm dài yên tĩnh, ánh nến mờ mờ lay động chiếu đến bóng một nam nhân đang cởi áo ngoài, thân hình thon dài chuẩn bị đi ngủ.

Theo nhất cử nhất động của cơ bắp nhấp nhô lên xuống, dưới ánh nến chiếu sáng càngtăng vẻ bóng loáng cường tráng, khiến người nhìn không thể di chuyểnmắt, nhịn không được lại mặt đỏ tai nóng lên……

Ông trời!Lúc còn mù, nàng cảm nhận bằng tay, đã mơ hồ cảm thấy thân thể của huynh ấy tráng kiện, nhưng thực sự tận mắt thấy, lúc này mới chân chính hiểuđược có bao nhiêu to lớn mê người, làm cho thị giác người ta rung độngđên mức nào.

“Làm sao vậy?” Cảm nhận được nàng chăm chú nhìn, nam nhân quay lại cười hỏi.

“Cơ thể của huynh…… đẹp quá!” Thành thật trả lời, nữ tử có chút e lệ. “Muội…… muội thích nhìn huynh.”

Nghe vậy,khuôn mặt nam tử lại phát đỏ, dưới ánh mắt nóng rực của nàng, cảm thấyrung động, không khỏi tình sinh ý động, sau khi nhẹ đè nặng nàng trêngiường triền miên hôn sâu, dưới sự nồng trọc thở dốc, cuối cùng khôngthể không bận tâm tình hình cơ thể nàng mà dùng sức mạnh ý chí lớn nhấtbức bách mình lùi lại.

Nào biết nữtử không hề cảm kích, cánh tay e lệ quàng qua cổ tráng kiện, nhẹ nhàngkéo hắn về phía mình, đôi mắt thu thủy thẹn thùng.

“A Tô?” Namtử cơ hồ sắp chịu không được, mồ hôi nóng thấm ra trên trán. Ông trời!Hắn không làm nàng bị thương, làm con bị thương a!

“Có thể!”Biết được băn khoăn của hắn, nữ tử nhẹ giọng ngượng ngùng nói. “Chỉ cầnnhẹ chút, cẩn thận chút là được.” Thời gian không còn nhiều, nàng cầncảm thụ sự tồn tại của huynh ấy, ghi nhớ đủ loại vẻ mặt hoặc dịu dàng,hoặc kích tình của huynh ấy, giấu thật sâu trong lòng, đợi khi xuốnghoàng tuyền có thể tỉ mỉ nhớ lại, vĩnh viễn không quên.

“A Tô……” Nam nhân thở dài, ý chí yếu ớt bị phá vỡ, thân hình to lớn cẩn thận nằm lên thân thể mềm mại, xuân tình kiều diễm trong bóng đêm lặng lẽ lan tràn……

————————————–

Nàng lại nhìn trộm hắn!

Cảm nhận được ánh mắt chăm chú nhìn, Huyền Thương ngước mắt thấy nàng đang nhìn chằm chằm, không khỏi có chút đăm chiêu……

Từ sau khihai mắt hồi phục thị lực, nàng càng lúc càng kỳ quái, trở nên thườngxuyên nhìn hắn chăm chú, thậm chí lúc nửa đêm còn có thể thức giấc ngơngẩn nhìn hắn, đáy mắt có đau thương nhạn nhạt, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì?

Tuy rằngnàng luôn nói “huynh đẹp trai, muội thích nhìn huynh” linh tinh để khiến hắn xấu hổ đỏ mặt, nhưng…… Hắn vẫn cảm thấy không đúng lắm.

Hơn nữa bốntháng nay, ngoại trừ bụng dần dần lớn lên, cơ thể nàng lại từ từ gầyyếu, sắc mặt ngày một kém, thật khiến người ta lo lắng không thôi.

Đáng chết!Phụ nữ có thai không đều đã tăng trọng mập lên sao? Sao nàng lại khácngười ta? Việt phu nhân không phải có giúp nàng điều dưỡng thân thể sao? Vì sao càng điều dưỡng, nàng càng gầy yếu?

Ai nha! Thật hỏng bét! Lại bị bắt gặp đang nhìn lén huynh ấy! Huyền Thương gần đâyđã bắt đầu nghi ngờ, luôn hỏi nàng làm sao vậy? Cơ thể có gì không khoẻhay không? Nhưng…… nhưng bảo nàng làm sao thản nhiên thừa nhận với huynh ấy, tình trạng của nàng không xong tới cực điểm.

Aiz…… khắcchế chút, đừng hở chút liền nhìn lén huynh ấy, giống như đây là lần nhìn cuối cùng trong cuộc đời này, nếu không chỉ sợ sự nghi ngờ của huynh ấy chỉ tăng không giảm, ngày một tăng a!

Âm thầm thởdài, A Tô ngồi trên ghế đá giả vờ như không có việc gì nhoẻn miệng cườivới hắn, lập tức cúi đầu may quần áo trẻ con, không dám lại nhìn hắn.

“A Tô, đừngmay quần áo cho con nữa.” Không tiếng động tới gần, từ phía ôm nàng vàolòng, tay to vuốt ve bụng nàng, Huyền Thương nhíu mi yêu cầu, đáy mắttràn đầy lo lắng. “Trở về phòng nghỉ ngơi đi! Sắc mặt nàng không tốtlắm.”

“Thương……”Dựa vào ngực hắn, mũi nghe thấy hơi thở của hắn, A Tô không khỏi thỏamãn nhắm mắt khẽ thở dài, cánh môi cong lên một nụ cười mỉm. “Sau nàynhất định huynh phải nói cho con chúng ta biết, nói muội rất yêu, rấtthương nó……”

“Nói bậy cái gì hả? Sau này nàng có thể tự nói với con, sao còn cần ta nói chứ?” Nhẹ giọng cười trách, nhưng đáy lòng lại thấy bất an vì giọng điệu kỳ quáicảu nàng.

“Đúng vậy! Muội có thể tự mình nói với con……” Nhẹ cười, nàng nói theo lời hắn.

Cúi mặt nhìn má phấn tái nhợt gần như trong suốt, một loại sợ hãi khó hiểu tựa hồnhư nàng sắp biến mất chợt chạy lên não, Huyền Thương trong lòng cảkinh, theo bản năng hai tay co lại, đem nàng ôm thật chặt, này dùng sứcnhư vậy, tựa hồ muốn đem nàng nhập vào xương tủy.

“Thương?” Bị đau hô nhỏ, A Tô khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu hắn làm sao vậy?

“Thật có lỗi!” Biết mình làm đau nàng, Huyền Thương vội vàng thả lỏng.

Lắc đầu tỏ vẻ không quan trọng, nàng bỗng nhiên mỉm cười hỏi: “Thương, huynh nghĩ nên đặt tên gì cho con đây?”

“Đứa con đầu tiên, mặc kệ là nam hay nữ, liền gọi là ‘Bình’, đứa thứ hai, lại gọi‘An’, nếu còn có đứa thứ ba, thứ tư, thậm chí nhiều hơn nữa, ừm…… đếnlúc đó ta lại tính tiếp!” Nhắc tới con, bất an mới vừa rồi bị đánh tan,hắn mỉm cười.

Nghe vậy,biết dụng ý hai chữ “bình an” hắn đặt, là muốn con tương lai bình an, cả đời yên vui thuận lợi, A Tô không khỏi cười khẽ ra tiếng. “Không bằngchọn cả câu ‘bình an an khang, thiên quan chúc phúc’ luôn đi!”

“Vậy cũng tốt a! Nhưng nàng sẽ vất vả, sinh tám mới được.” Cười nhạt, không chút phản đối.

Sinh tám đứa à…… Nếu ông trời cho phép, nàng rất đồng ý a……

Miệng cườiảm đạm, lập tức nghĩ đến không thể để huynh ấy nhìn ra mình khác thường, A Tô cố phấn chấn tinh thần đang muốn tiếp lời, đột nhiên cảm thấy ngực tắt nghẽn, nhịn không được ho nhẹ một tiếng.

“Xem nàngkìa! Khẳng định là trúng gió bị lạnh, chả trách sắc mặt kém như vậy, taôm nàng trở về phòng nghỉ ngơi!” Huyền Thương nghe tiếng, vội vàng nhẹôm lấy nàng, nhanh chóng đi về phía phòng.

Quả thật cảm thấy thân thể có chút không khoẻ, ngực nặng nề khó chịu, A Tô không cựtuyệt, tùy ý hắn thật cẩn thận đem mình ôm lên giường trong phòng nghỉngơi.

“Nàng nghỉ một lát, ta đi mời Việt phu nhân đến khám cho nàng.” Vì nàng phủ chăn gấm, Huyền Thương thấp giọng dặn.

“Được.” Đáp nhẹ một tiếng, nàng có chút mệt mỏi nhắm mắt, không phản đối.

Thấy nàngtinh thần thực sự không tốt lắm, bất an dưới đáy lòng Huyền Thương tựdưng xông lên, lập tức nhanh chóng xoay người ra khỏi phòng, vội vã đitìm người.

Nằm trêngiường, A Tô chợt thấy ngực tắt nghẽn càng nghiêm trọng, cổ họng bỗngdưng nóng lên, hình như có gì đ1o xông lên, nàng vội vàng xoay ngườingồi dậy, nhanh chóng lấy tay áo che miệng, lập tức một dòng máu ấm áptràn đầy miệng, khiến nàng nhịn không được nôn ra.

Mới nôn hếtthở một hơi, nàng kéo tay áo tỉ mỉ xem, chỉ thấy trên đó dính đầy máutươi, dưới sự phụ trợ của y phục trắng tuyết, có vẻ cực kì ghê hồn.

“Bắt đầu hộc máu sao?” Thấy thế, nàng cười khổ lẩm bẩm tự nói, vẻ mặt u sầu đầy lo lắng.

Bỗng dưng,ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa đến gần, A Tô hoàn hồn vội vàng lau đi vết máu nơi khóe miệng, đem ống tay áo giấuvào trong chăn gấm, chỉ sợ bị phát hiện.

Chỉ chốc lát sau, đã thấy Nhậm Viên vào phòng, khay trong tay bưng một chén thuốc mà nàng phải uống mỗi ngày.

“Huyền phunhân, phải uống thuốc.” Nhậm Viên mỉm cười, làm hết trách nhiệm của đạiphu, mỗi ngày tự mình nấu thuốc cho nàng dùng.

Mắt thấy làcô ấy, A Tô trong lòng buông lỏng, nhưng hai mắt vẫn cẩn thận nhìn phíasau cô ấy, cẩn thận hỏi thăm: “Tướng công nhà ta đâu? Cô không gặp huynh ấy sao?”

“Không có!” Lắc đầu, Nhậm Viên kinh ngạc hỏi lại: “Làm sao vậy?”

Xem ra bọnhọ đi khác đường! Lòng biết Huyền Thương sẽ chưa trở về ngay, A Tô antâm rút ống tay áo trong chăn gấm ra, để Nhậm Viên xem rõ.

“Bắt đầu hộc máu à!” Vừa thấy vết máu trên tay áo kia, Nhậm Viên không khỏi nhíu mày thở dài. “Xem ra ta nên sửa phương thuốc.”

“Việt phunhân, nếu tướng công ta hỏi cô, vì sao gần đây ta khí sắc không tốt, xin cô nói với huynh ấy, ta bị chút phong hàn, có thể chứ?” A Tô cũng thởdài, thấp giọng yêu cầu.

“Chỉ sợ côhộc máu ngày càng nặng, đến lúc đó muốn giấu cũng không được.” Nhậm Viên gật đầu đáp ứng, nhưng còn có chút thực tế chỉ ra chỗ khó khăn.

“Ta sẽ tìmcách không để huynh ấy phát hiện.” Khóe miệng nở nụ cười khổ, tuy biếtmuốn giấu giếm huynh ấy rất khó, nhưng vẫn phải làm thử.

Nghe vậy,Nhậm Viên cười nhẹ không tiện nói thêm gì, chuyển đề tài. “Thuốc nàykhông thích hợp tình hình hiện tại của cô, ta phải viết ra phương thuốcmới được.” Dứt lời, bưng chén thuốc còn nóng hầm hập đi ngay, định trởvề viết toa thuốc để bốc thuốc mới.

Thấy nàng rời đi, A Tô không khỏi lại run run lo lắng……

Nam Cung đại ca bên kia vẫn không truyền đến tin tức tốt, nàng cùng Thương duyên phận vợ chồng thực sự sắp hết sao?

Một thángsau, A Tô đã mang thai tám tháng, phần đông thực khách nhiều tháng trước rời đi lục tục trở lại Nam Cung phủ, trên mặt đều là vẻ buồn nản thấtvọng.

Cho đến mộtngày, một gã hán tử nhỏ gầy bộ dạng xấu xí, không chút nào khiến ngườita chú ý đang cưỡi ngựa, phía sau kéo theo quan tài lớn bằng gỗ nặng nềvào Nam Cung phủ, sau khi Nam Cung Dịch mở ra xác định vật bên trong làđúng, đám thực khách trong viện tràn ra tiếng hoan hô, mà hán tử nhỏ gầy thì cười nhếch miệng nhận sự tán thưởng bội phục của mọi người.

Cả đời này, giờ khắc này được người ta tôn kính nhất, kiêu ngạo nhất!

Hán tử nhỏ gầy vui sướng nghĩ, cũng không biết ngày thường mình không tên không tuổi cũng có thể có ngày vinh quang như hôm nay.

Nam CungDịch luôn mãi nói lời cảm tạ, gọi thẳng hán tử nhỏ gầy là ân nhân củaNam Cung gia, ngày sau gặp nạn, chỉ cần nói một tiếng, Nam Cung giatuyệt đối nghĩa bất dung từ ra mặt tương trợ, nhờ mọi người giúp đemquan tài gỗ nặng nề vào một tòa thạch thất ở dưới hậu viện, lập tức đibáo tin tốt cho A Tô cùng Nhậm Viên.

Thoáng chốc, A Tô vừa mừng vừa sợ, không khỏi kích động nước mắt chảy xuống, mà Nhậm Viên thì cười bảo tốt, bội phục Nam Cung Dịch quả nhiên nuôi quân ngànngày, dùng trong một giờ, quả thực so với vị Mạnh Thường Quân thời xuânthu chiến quốc kia còn lợi hại hơn.

A…… “võ lâm mạnh thường quân” thực sự không gọi sai!

- – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - -

Nàng…… lại ngủ mê man.

Mới trở vềphòng, chỉ thấy người trên giường hai mắt nhắm nghiền, giống như đangtrong trạng thái mê man, Huyền Thương đi đến bên mép giường, ngón taylướt nhẹ qua khuôn mặt tái nhợt gầy yếu, thấy nàng tinh thần ngày một uể oải hơn, thậm chí thời gian này cơ hồ là ngủ quá nhiều, thời gian thứcdậy rất ít, khiến hắn không khỏi lo lắng nhíu chặt mày, không hiểu đâyđến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Lúc trước,nàng rất thích nhìn hắn; Sau, tinh, khí, thần của nàng lại ngày một suyyếu, cơ thể càng thêm gầy gò không chịu nổi, thậm chí…… thậm chí mấyngày qua, hắn bắt đầu có loại sợ hãi nàng sẽ ngủ không tỉnh lại.

Từng hỏi qua nàng, cũng chất vấn qua Việt phu nhân, nhưng câu trả lời thuyết phụchai người cho hắn đều là lắc đầu phủ nhận, chỉ nói nàng bị phong hàn vẫn chưa tốt, nên tinh thần kém chút.

Nhưng…… Nếuchỉ là phong hàn, sẽ làm nàng yếu đến mức này sao? Không biết vì sao,tổng cảm thấy các nàng có việc giấu giếm hắn, hắn dùng mọi cách nói gầnxa, nhiều lần chuyển hướng thăm dò, lại thủy chung không chiếm được đápán.

Aiz…… Chỉ mong mọi chuyện đúng như lời các nàng nói, chỉ là phong hàn thôi!

“Ưm……” Cảmthấy mặt tê tê ngứa, châm rãi tỉnh lại, mới mở mắt liền nhìn thấy hắnnhíu mày, A Tô không khỏi mỉm cười, vươn tay vuốt nếp nhăn trên mặt hắn. “Quá xấu! Huynh cố ý muốn làm muội sợ sao?”

“Tỉnh?” Cốcười trừ, cúi đầu hôn nhẹ lên cánh môi không có chút máu, Huyền Thươngdâng nàng ngồi dậy, dịu dàng nhẹ hỏi: “Nàng ngủ đã lâu, đói bụng chưa?”

Đang muốnlắc đầu tỏ vẻ không đói bụng, một cảm giác tức nghẹn lại mãnh liệt đánhvào ngực, nàng vội vàng thay đổi, liên tục gật đầu.

“Được rồi! Ta đi lấy chút thức ăn cho nàng.”

Lại gật đầu, dù thế nào cũng không dám mở miệng lên tiếng trả lời.

Huyền Thương mặc dù cảm thấy kỳ quái, lại nghĩ nàng tinh thần không tốt, trong lúcnhất thời không muốn nói chuyện, cười cười, muốn nàng chờ một lát, liềnxoay người đi ra ngoài.

Vừa thấy hắn rời đi, A Tô vội vàng lấy một khăn mặt nhét sẵn dưới gối thêu, chemiệng cũng không ngừng được máu tươi liên tục nôn ra……

“A Tô, tanhớ gần đây nàng thích ăn mứt hoa quả, muốn ta lấy một chút đến cho nàng hay không……” Huyền Thương đi rồi quay lại, tiếng nói trầm thấp chợtngừng khi nhìn thấy hành động quái dị của nàng.

“A!” Vạn vạn không dự đoán được hắn sẽ đột nhiên quay lại, A Tô kinh hô một tiếng,hốt hoảng vội vàng đem khăn mặt đầy vết máu nhét vào gối, vờ như khôngcó việc gì mỉm cười. “Mứt hoa quả sao? Muội rất muốn ăn……”

“A Tô!” Đivào trước giường, ngón tay thô dài để nơi phấn môi, ánh sáng sâu đenphức tạp nhìn tơ máu chưa kịp lau sạch trên miệng nàng, Huyền Thươngkhông để ý nàng kháng cự, cứng rắn rút chiếc khăn nàng giấu dưới gối,khi nhìn thấy vết máu loang lổ trên đó, một cỗ hoảng sợ ập đến, hắn vộihỏi: “Đây, đây là chuyện gì? Khi nào bắt đầu? Nàng nói cho ta biết! Nóicho ta biết!”

Sao? Sao nàng lại hộc máu? Vì sao lần lữa không nói cho hắn? Nàng đến tột cùng là làm sao vậy?

Hazz! Vẫn để huynh ấy phát hiện!

A Tô chợtcảm thấy lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc tái nhợt như tuyết, khiđang kích động muốn tìm cớ cho qua việc, đột nhiên, một cỗ tanh ngọt lại trào lên cổ họng, nàng cố nén không được há miệng phun ra, máu ấm ápthoáng chốc bắn tung tóe lên người Huyền Thương.

“A Tô!” Cơ hồ không thể tin tình hình trước mắt, Huyền Thương hoảng sợ vạn phần, nhanh chóng đỡ nàng nằm xuống.

“Thương,muội…… muội…… A –” Nỗi lòng kích động khó bình ổn, khóe miệng khôngngừng trào máu tươi, nàng còn muốn mở miệng, bỗng dưng, một cảm giác đau đớn kịch liệt xuyên qua bụng dưới mà đến, đau đến nàng không khỏi hônhỏ một tiếng, lập tức cảm thấy giữa hai chân ướt đẫm.

“A Tô, đừngnói nữa! Ta lập tức đi mời Việt phu nhân lại đây!” Khủng hoảng sợ nàngcó gì không may, lảo đảo xoay người sẽ chạy đi tìm người.

“Thương!”Bỗng dưng, năm ngón tay gầy yếu của nàng bắt lấy cổ tay cường tráng,khiến hắn dừng chân quay đầu, lúc này mới run rẩy hít thở lên tiếng.“Nói, nói với Việt phu nhân, muội…… muội muốn sinh……”