Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 108: Hạ quyết tâm



Buổi tối lúc Tống Tiềm đến thư phòng, phát hiện Tiểu Ngọc đang lật một tập thơ để chép chữ, không khỏi cười nói: “Hôm nay sao lại có thời gian rảnh luyện chữ?” Bình thường mỗi ngày, Tiểu Ngọc đa số là xem sổ sách ở cửa hàng.

Tiểu Ngọc thấy hắn đi vào thư phòng, ngẩng đầu mỉm cười. Tống Tiềm cúi đầu thấy nàng đang viết một tác phẩm của Ôn Đình Quân, [ nam ca khúc ]: Trong tay kim vẹt, trước ngực hương phượng hoàng. Nhìn trộm ám diện mạo bên ngoài. Không bằng chúng gả cùng, làm uyên ương. (trước giờ bạn chưa từng đọc thơ của tác giả này, cũng không biết đây là bài nào, bó tay, ai biết chỉ bạn với)

--- ------ ----làm phiền chút xíu---- --------

Ôn Đình Quân 溫庭筠 (812-870), vốn tên Kỳ 岐, tự Phi Khanh 飛卿, người Thái Nguyên đời Vãn Đường (nay thuộc tỉnh Sơn Tây), là cháu của tể tướng Ôn Ngạn Bác 溫彥博. Ông tinh thông âm nhạc, là một thi nhân tài tử mẫn tiệp, từ trẻ đã nổi danh thi từ nhưng thi không đỗ nên đi chu du đây đó. Từ của ông lời rất đẹp, phái Hoa gian liệt ông vào người đứng thứ nhất đời Đường. Tác phẩm của ông có "Hán Nam chân cảo" và "Ác Lan tập", song đều tán lạc không còn.

--- -------mời các bạn đọc tiếp---- -------

“Chữ của nàng viết ngày càng tốt hơn rồi.” Tống Tiềm đợi Tiểu Ngọc viết xong, cầm lấy tờ giấy thổi nhẹ, khen ngợi một câu.

Tiểu Ngọc nghe vậy cười nói: “Còn không phải danh sư xuất cao đồ. Không phải hôm trước hoàng thượng lại triệu chàng vào cung thưởng thức tranh chữ cùng ngài sao?”

“Ừ.” Tống Tiềm thản nhiên cười, cũng không vui vẻ lắm.

Nếu là người khác, được hoàng đế ân sủng, không biết sẽ vui vẻ đến mức độ nào. Nhưng chí hướng của Tống Tiềm là muốn làm thần tử tốt, hắn hy vọng có thể ra chút sức lực vì đất nước. Nhưng chưa được như vậy.

“Sao lại viết bài từ này?” Tống Tiềm hỏi.

“Không có gì, ngẫu nhiên mở ra, cảm thấy ngôn từ của Ôn Phi Khanh vừa e thẹn vừa to gan, rất động lòng người, liền chép lại. Chàng xem tấm lòng cô gái này, khẩn cấp muốn gả cho phu quân trong lòng nàng...... Thiên Thành, nếu có nữ tử cũng âm thầm thích chàng như vậy, chàng có cảm thấy vui không?”

Tiểu Ngọc trải một tờ giấy mới tiếp tục viết, vừa viết vừa hỏi.

Tống Tiềm kinh ngạc không cười nữa: “Làm sao có nữ tử để ý ta! Nàng suy nghĩ lung tung.”

Tiểu Ngọc chu miệng lên oán trách nhìn hắn, nói: “Chàng cũng đừng đánh giá thấp bản thân. Phu quân của ta tài giỏi vậy sao lại không có ai để ý?”

Tống Tiềm nói: “Thật là nói hươu nói vượn. Cho dù có người coi trọng ta cũng lười để ý tới, dù sao....” Hắn đi đến phía sau Tiểu Ngọc, nhẹ nhàng ôm lấy nàng: “Dù sao trong lòng ta chỉ có nàng.”

Tiểu Ngọc không biết là bị Tống Tiềm đụng phải hay là cầm bút không vững, ngòi bút run lên, một giọt mực lớn rơi xuống tờ giấy, nháy mắt nở thành đóa hoa đen nhỏ. Tiểu Ngọc kinh ngạc nhìn đóa hoa màu đen kia, hạ bút viết tiếp.

“Nàng lại viết gì đó?”

Tống Tiềm xem qua, Tiểu Ngọc viết nửa bài [ Tư đế hương]: Ngày xuân, hoa hạnh bay đầy đầu. Thiếu niên nhà ai chân bước phong lưu? Thiếp nghĩ --

Tiểu Ngọc miễn cưỡng nở nụ cười, vò tròn tờ giấy quẳng vào sọt tre, nói: “Tờ này viết hỏng rồi, không cần.”

Tống Tiềm cũng không để ý, hắn vừa đến bàn học ngồi xuống, lại nghe Tiểu Ngọc thì thào tự nói: “Thiếp muốn tương thân gả cho chàng, một đời tốt đẹp. Dù bị vô tình ruồng rẫy, cũng không xấu hổ....”

Tống Tiềm kinh ngạc quay đầu nhìn lại, đối mặt nhìn Tiểu Ngọc. Hắn thấy Tiểu Ngọc mỉm cười mà lệ lưng tròng, một giọt lệ lăn dài trên má,“bộp” rơi xuống tờ giấy vừa viết [ nam ca khúc ], chậm rãi xóa nhòa hai chữ “Uyên ương”.

--- ---------làm phiền chút xíu---- -----

Câu này bắt nguồn từ bài thơ "Tư đế hương" của Vi Trang (đời Tống), đại ý là lời cô gái trẻ đi chơi xuân, gặp chàng đẹp trai thì tiến đến làm quen, buông lời trêu ghẹo, nhưng cũng là ngỏ lời và ướm hỏi chờ đợi

Xuân nhật du, hạnh hoa xuy mãn đầu

Mạch thượng thùy gia niên thiếu túc phong lưu

Thiếp nghĩ tương thân giá dữ, nhất sinh hưu

Túng bị vô tình khí, bất năng tu

Tạm dịch nghĩa:

Ngày xuân trôi, hoa hạnh rơi đầy (đầu) tóc

Trên đường có chàng trẻ tuổi phong lưu, không biết con nhà ai

Thiếp muốn tương thân gả cho chàng, một đời tốt lành

Giả như có bị bỏ rơi một cách vô tình, cũng không ngượng ngùng

(Chú thích của bạn Lộng_Nguyệt)

Nguồn: thú thật bạn không biết nguồn ở đâu cho chính xác, bạn đọc Phượng Tù Hoàng tình cờ thấy.

--- ------mời các bạn đọc tiếp---- --------

Ban ngày khi rời khỏi thuyền của Kim Diệu Liên, Tiểu Ngọc về nhà vẫn lẳng lặng ngồi ở thư phòng, trong đầu rối như tơ vò.

Lúc nàng nghĩ đã tạm thời giải quyết được chuyện mẹ con Mai gia, lại đến một Kim Diệu Liên không biết khôn khéo hơn Mai Minh Châu bao nhiêu lần. Hơn nữa, Mai Minh Châu là muốn vị trí Tống phu nhân, mà Kim Diệu Liên lại coi trọng Tống Tiềm.

Mà Kim Diệu Liên nhắc tới Tống Tiềm gặp khó khăn trong triều, càng làm Tiểu Ngọc phiền não.

Tiểu Ngọc cố gắng nhớ lại những gì lịch sử ghi về triều Nam Tống, nhưng nàng làm sao liên hệ sách vở vô tri với những gì tận mắt chứng kiến. Trong sách ghi lại cũng chỉ là vua nào tại vị bao lâu, năm nào xảy ra chiến tranh gì, làm gì có ai rảnh rỗi ngồi viết lại chi tiết từng người một?

Tiểu Ngọc mờ mịt.

Nàng không biết nên làm cái gì bây giờ. Chẳng lẽ thật sự phải rời khỏi Tống Tiềm, như Kim Diệu Liên mong muốn?

Trước khi đi nàng có nói với Kim Diệu Liên: “Kim tiểu thư, cô cũng quá đề cao mình rồi. Ta không giúp được Thiên Thành, cô cũng không thể!”

Kim Diệu Liên thấy Tiểu Ngọc không lay động, cũng không ép nàng: “Tống phu nhân, ta đã nói, ngươi là người thông minh, ta nghĩ ngươi nhất định biết nên lựa chọn thế nào.”

“Tiểu Ngọc, nàng sao vậy?”

Tống Tiềm đến ôm Tiểu Ngọc vào lòng, xót xa lau nước mắt cho nàng.

Tiểu Ngọc cầm lấy tay Tống Tiềm, cảm nhận hơi ấm bàn tay hắn truyền đến, tâm trạng dần dần bình tĩnh trở lại.

Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. (cùng nắm tay, cho đến bạc đầu)

Hắn từng nói trước mộ cha mẹ: “Đời này kiếp này, quyết không chia lìa!”

Vì sao nàng phải rời bỏ hắn? Cho tới bây giờ nàng vẫn không phải nữ tử cổ đại nhận nhịn thiện lương, nửa đời hy sinh vì phu quân, tỷ như Vương Bảo Xuyến sống nghèo khổ chờ chồng mười tám năm, đổi lấy nửa trượng phu.

Nàng là phụ nữ hiện đại dũng cảm kiên cường, tin tưởng tuyệt đối đã yêu là sẽ không từ bỏ.

Sao có thể vì một nữ nhân nửa đường xông ra, lại buông bỏ tín niệm của bản thân?

Tống Tiềm nghe Tiểu Ngọc kể lại chuyện hôm nay gặp Kim Diệu Liên, mặt trầm xuống như có thể kết thành băng.

Hắn đương nhiên nhớ rõ vị Kim tiểu thư này, nhưng thật không ngờ vị thiên kim Thị Lang ngày đó không nhìn hắn đến nửa con mắt, vậy mà lại coi trọng hắn?

“Nàng ta còn nói với nàng những gì?”

Tiểu Ngọc nhẹ lắc đầu, dựa vào ghế dựa ngồi xuống, không muốn nói chuyện nhiều.

Tống Tiềm ngồi xuống bên cạnh, nhìn vẻ mặt ảm đạm của Tiểu Ngọc, trong lòng đau nhói.

Hắn vẫn nói muốn cho nàng danh phận, nhưng cứ trì hoãn mãi, làm cho Mai Minh Châu, Kim Diệu Liên gì đó tìm tới cửa khi dễ Tiểu Ngọc. Hắn mới không tin những nữ nhân đó có cảm tình gì với hắn – nếu để bọn họ nhìn thấy lúc hắn cả người đầy mụn mủ hôi tanh, nhất định bọn họ sẽ chạy nhanh hơn ai hết!

Cùng phú quý thì dễ, những có thể chung hoạn nạn với hắn, lại chỉ có một mình Tiểu Ngọc.

Tống Tiềm nói: “Tiểu Ngọc, chuyện ta ở trong triều, nàng không cần quan tâm. Những người đó cũng chỉ là giở chút trò mèo, không làm ra chuyện gì lớn. Chức vụ của ta không liên quan chính sự, bọn họ muốn giá họa cho ta, cũng khó lắm!”

“Nhưng mà....” Tiểu Ngọc nói, “Nhưng mà Ân Bình vương gia kia, sẽ không khinh địch như vậy mà bỏ qua chàng. Cho dù bọn họ không tìm ra sai lầm của chàng, nhưng nếu chàng muốn thăng quan, cũng khó khăn! Nếu bọn họ chèn ép chàng quá đáng, nghĩ đủ cách hạ nhục chàng, tiêu ma ý chí chiến đấu.....”

“Ý chí chiến đấu của ta sẽ không bị tiêu ma !” Tống Tiềm bình tĩnh mỉm cười. “Tiểu Ngọc, nàng tin không?”

Tiểu Ngọc trịnh trọng gật đầu.

Trên đời này, trừ bỏ hắn, nàng còn có thể tin tưởng người khác sao?

“Nàng đã tin tưởng ta, ta nhất định sẽ cho nàng một đáp án vừa ý.” Tống Tiềm ra một quyết định kinh người: “Ngày mai ta sẽ thượng tấu hoàng thượng, nói rõ nguyên do, một lần nữa sẽ thành thân cùng nàng --”

Tiểu Ngọc thốt lên: “Thiên Thành, chàng điên rồi!”