My Devil! Don't Go

Chương 162: Bệnh???



Ren đưa cho tôi một tờ báo.

Lại tin ở trang nhất đập vào mắt tôi.

“TOÀN THẾ GIỚI HƯỞNG ỨNG VẤN ĐỀ XÓA BỎ LUẬT CẤM YÊU GIỮA DW VÀ WW.”

Nội dung sau đó đại khái là kể từ sau khi công bố lệnh cấm yêu bị bãi bỏ thì có cả ngàn cặp đôi lên tiếng ủng hộ và thần tượng Ren nhà tôi. Bây giờ thì trên đường phố lục địa trung tâm phần lớn là những cặp đôi DW-WW như tôi và hắn, ngang nhiên công khai tình cảm.

Một số người chia sẻ: “Thật ra chúng tôi lén lút quen nhau đã được hai năm rồi, chỉ tiếc là luật pháp cấm tình yêu giữa DW và WW, chúng tôi không thể công khai cưới nhau.” “Thật sự tôi rất cảm kích Ren Kisuwaza đã đứng ra cất tiếng nói giúp cho chúng tôi. Tôi và cô ấy đã đợi cái ngày này không biết bao lâu rồi.” “Quen nhau lén lút rất khó chịu, nên tôi thật sự rất cảm kích ngài ấy đã đứng lên đầu tiên, dẫn dắt chúng tôi.” “Vì tôi không được mạnh mẽ nên bây giờ toàn tâm toàn ý ngưỡng mộ ngài ấy.”

Tôi cũng cười toe toét, cảm giác hạnh phúc lâng lâng chắn ngang cổ khiến tôi không biết nói gì, chỉ biết nhìn hắn mà cười. Cười thỏa thích thì chồm người sang ôm chầm lấy hắn.

Không ngờ ngoài giải thoát cho bản thân, tôi và hắn còn giúp ích được cho rất nhiều người… cứ như bản thân mình vừa làm được một chuyện rất to tát. Lại có cảm giác như thể sau lưng tôi và Ren lúc này là rất nhiêu người luôn ủng hộ và sát cánh bên cạnh chúng tôi.

Đó là niềm hạnh phúc nhỏ bé của một ngày hè oi ả… một cơn bão khác lại từ từ kéo đến… đang đe dọa hạnh phúc nhỏ nhoi đó…



Một sáng nào đó, tôi cảm thấy toàn thân nóng rực như đang sốt, thều thào níu áo Ren đang nằm bên cạnh, giọng khàn đến cực điểm:

– R… Ren… hình như… hình như em đang chết.

Hắn nghe giọng tôi sắp trở thành giọng của một thằng con trai liền bật người dậy, áp tay lên trán tôi… cảm giác bàn tay mát lạnh đặt lên đầu tôi dịu dàng khiến tôi mê mẩn, có chút muốn hắn mãi giữ như vậy.

– Sốt cao quá. Em làm gì mà để bệnh đến vậy?! – Ren lèm bèm rồi kê gối ngay ngắn cho tôi, sau đó chạy đi tìm hộp thuốc, trong đó hình như có thuốc hạ sốt.

Tôi nằm im trên giường, có cảm giác đầu mình sắp nổ tung, toàn thân uể oải không còn chút sức lực, đầu óc nặng trích, đến mi mắt cũng nặng như chì, giống như cơ thể này không thuộc quyền sở hữu của tôi, tôi không thể làm gì.

Tôi bắt đầu mơ mơ màng màng, nhớ lại thì hôm qua tôi đâu có ăn trúng cái gì hay làm gì nên tội đâu.

Nhìn trần nhà màu kem đang dần nhòe đi, tôi vừa nóng vừa bực, chưa bao giờ tôi thấy ghét nó như bây giờ, một lúc sau, tôi chìm vao giấc ngủ.

Đến khi tỉnh dậy thì thấy Ren đang ngồi bên cạnh nắm chặt tay tôi không rời nửa bước, bên kia lại thấy Chito và Ajita, cả Dragon cũng đang nhìn tôi chằm chằm.

Tôi khát khô cả cổ, liền nhìn Ren một cái, không nói không rằng, hắn ngay lập tức đưa cho tôi ly nước lọc. Chito đỡ tôi ngồi tựa vào đầu giường, tôi với tay giữ lấy ly nước của Ren uống cạn rồi mới thở dài:

– Em bị làm sao vậy?

– Anh cũng không biết nữa. – Ajita lắc đầu, hàng chân mày vẫn nhíu lại.

– Vậy… không phải em bị sốt sao? – tôi ngẩng đầu nhìn anh.

– Không phải, lúc anh trở về với hộp thuốc trên tay, thân nhiệt em đã trở lại bình thường rồi. – Ren nhíu mày, lấy ly nước rỗng trong tay tôi.

– Vậy rốt cuộc em bị cái gì chứ? – tôi hoang mang đưa tầm mắt ra xa, trông thấy bức ảnh to khủng bố lúc tôi và hắn hôn nhau, tôi liền đỏ ửng mặt… không phải hai người này đã chiêm ngưỡng hết rồi đó chứ??? Huhu… thật là ngượng chết được.

– Em lại sốt sao, mặt đỏ vậy? – Ren liền đưa tay đo nhiệt độ trên trán tôi, vừa đo vừa hỏi, động tác dứt khoát nhanh nhẹn, chưa để tôi kịp trả lời nữa.

– Không phải sốt đâu… e hèm… vậy ý anh là em đã hoàn toàn bình thường rồi? – tôi đánh trống lãng quay sang Ajita, anh ngồi nhìn tôi chăm chú từ đầu đến chân.

– Ừ. Thật khó hiểu. Thân nhiệt không thể nào giảm nhanh như vậy được. – anh vẫn trầm ngâm suy tư, câu nói này vừa như nói cho tôi nghe vừa như tự hỏi bản thân anh.

– Cậu thật là có khiếu hù dọa người khác, làm tớ lo đến chết đi được. – Chito thở dài nhìn tôi, ánh mắt chín phần trìu mến một phần mắng.

– Hì hì… đâu phải tớ cố tình đâu, rõ ràng là nhiệt độ rất cao. – tôi cười phì, Ren xoa đầu tôi.

– Làm người khác lo chết đi được, gì mà em đang chết hả? – hắn càu nhàu.

– Xì… đồ lanh chanh. – Dragon phun vào mặt tôi bốn chữ đó rồi thản nhiên bước ra ngoài.

Thế là sau một buổi sáng đầy kịch tích, căn nhà lại trở nên bình yên.



Lại một ngày nào đó sau lần tôi bị ‘sốt’, tôi nằm dài trên sô pha xem ti vi, Dragon ở trên phòng, còn Ren đang tắm.

Tôi đột nhiên thấy thèm trái cây, thế là chạy đi lấy trái cây ngồi trước ti vi vừa xem vừa gọt vỏ, gọt được cái cuống tôi nhìn quả táo chán nản, quyết định vứt vào cái rổ trên bàn rồi nằm ườn ra sô pha.

Tôi lười nhác dùng phép thuật, mắt chăm chú vào ti vi, còn ngón trỏ đưa lên chỉ thẳng vào quả táo… nhưng nó không hề nhúc nhích…

Tôi nhíu mày bẻ tay răng rắc rồi thử lại lần nữa, chỉ thẳng tay vào nó… đáng lí nó phải bay lên, tại sao trái táo vẫn nằm im như thế được?

Tôi bắt đầu hoang mang ngồi bật dậy, bỏ bộ phim đang xem dở qua một bên, chú tâm vào con dao bên cạnh.

Tôi tự trấn an mình bằng suy nghĩ, có lẽ quả táo nặng quá, con dao nhẹ hơn… nhưng mà cớ sự thế nào con dao cũng không thèm nhúc nhích rục rịch chứ đừng nói là bay lên. Quả táo nặng gì chứ… bình thường tôi nhấc cả cái ti vi lên còn được… tại sao?!!

Tôi hoảng hốt… thật sự hoảng hốt, chẳng lẽ lại bị mất phép thuật nữa??!!

Tôi hít một hơi sâu, đưa tay ra phía trước, lại bắt đầu cố gắng thử lại lần nữa. Lúc này, tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi có cảm giác nó đang giày xéo các cơ quan bên cạnh nó.

Cán dao nhúc nhích… tôi mừng rỡ trên môi không giấu nổi nụ cười, nhưng ngay lập tức lại trở nên im lìm. Có chuyện gì đang xảy ra với tôi…?!

Có lẽ là tối qua ‘vận động’ dữ quá, mà sáng này lại phải dậy sớm, đi chơi cả ngày nên đến buổi tối tôi mới mệt mỏi như vậy…

Tôi quyết định đi thẳng vào nhà bếp, rửa mặt bằng nước lạnh, đứng trước gương hít hà hít hà, rồi lại quay ra phòng khách, nhìn chằm chằm quả táo với con dao như thể nhìn kẻ địch đang huênh hoang trước mặt mình, tức giận, cơn nóng đến cực đại.

Một giọt mồ hôi lăn xuống thái dương trượt thẳng xuống cằm. Tôi chầm chậm đưa tay ra phía trước, trong đầu đầu thần chú:

– Một… hai… ba…

Quả táo bay vọt lên không trung, suýt chút nữa là chạm luôn nóc nhà.

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm… chà… bình thường lại rồi.

Tôi quệt mồ hôi, lại thản nhiên nằm dài ra ghế, dùng phép thuật gọt táo. (ngay từ đầu mà tự lực cánh sinh gọt táo luôn có phải mất thời gian như thế này không?? ==”)

Tôi lại xem ti vi, ngay sau đó hoàn toàn quên mất buổi tối đáng sợ đó.

Nhưng từ cái hôm đó, phép thuật của tôi không được ổn định, lúc thì mạnh đến không thể kiềm chế, thổi bay cả bức tường, lúc thì nhúc nhích cũng không xong, dịch chuyển cũng không được.

Nhưng vẫn nghĩ là như hôm nay, có lẽ vì mình mệt moi quá, rửa mặt một cái, thì mọi chuyện sẽ trở lại bình thường, chuyện này tôi cũng không buồn kể với ai, tự mình giải quyết được thì tôi sẽ không cần nhờ vả người khác.



Lại một chiều nọ…

– Em đến Tiffa. – tôi mỉm cười.

– Anh đi cùng em. – Ren đang nằm trên sô pha lập tức bật người dậy.

– Không cần đâu. Hôm nay quán mở tiệc ăn mừng, anh đâu có phải nhân viên của quán, đến làm cái gì chứ. – tôi chém… chém… và chém… Thật tình thì sau khi tiếp xúc lâu ngày với Ren, từ một đứa ngây thơ thật thà như tôi trước khi cũng sắp trở thành cáo già đến nơi rồi.

– Tại sao chứ?? Anh bình thường cũng hay đến tiệm mà… – hắn làm vẻ mặt trẻ con hỏi ngược lại tôi.

Hờ hờ… tại sao ư? Anh hỏi tại sao anh không được mời với tư cách nhân viên, nhưng em sẽ trả lời cho anh tại sao anh không được đến đó.

– Vì anh toàn làm phiền em. Vậy thôi, đi đây. – tôi vẫy tay, nhưng hình ảnh khuôn mặt cún con của hắn lại xuất hiện trong tiềm thức. Cái đôi mắt đó, cái biểu cảm đó… như roi da đánh vào tôi, tôi chịu thua… mặc dù hắn không có làm gì hết, cũng chưa có giở tuyệt chiêu gì ra…

Tôi thở dài quay lại cười dịu dàng với Ren:

– Đột nhiên em thèm bánh ngọt, anh làm tặng em đi. Tối về em sẽ ăn.

– Được được, em đi đi, anh sẽ ở nhà làm mà. – nghe tôi nói xong, khuôn mặt đang bí xị như cái bánh bao chiều của Ren liền ngẩng lên vui vẻ, thậm chí tôi còn bị ảo giác trông thấy cái đuôi cún sau lưng hắn.

– V… vậy em đi đây. – tôi lại vẫy tay chào hắn rồi bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu, lấy năng lượng đi làm. Thật là gay go, đi làm đúng là một cực hình. Người ta than thở vì làm việc cực nhọc, trong khi tôi lại phải than thở vì có một người bạn trai quá sức trẻ con.

Những tia nắng nhàn nhạt rọi xuống con đường, khung cảnh đột nhiên trở nên thật buồn… thật ảm đạm.

Tôi đeo tai nghe, văng vẳng bên tai tiếng hát của Ren, khẽ cười. Vài ngày trước, hắn đưa cho tôi một cái mp3, mở ra xem mới phát hiện trong đó có hơn hai trăm bài, cũng đủ thứ ngôn ngữ đủ thể loại, nhìn kĩ lại mới phát hiện ra, người hát chỉ có một cái tên “REN”.

Tôi nghe mãi không chán. Bây giờ đối với tôi mà nói, đó được xem như báu vật, bao nhiêu phấn đấu của Ren, tôi đều có thể cảm nhận được rồi.

Sải bước dài trên còn đường vắng vẻ, giọng của hắn cứ vọng lại bên tai, tôi thích thú càng bước càng hăng. Giọng hát của hắn giống như cục pin nạp năng lượng cho tôi vậy. Chính thế mà nói thì, tôi sắp trở thành fan cuồng của Ren rồi.

Vì mãi nghe nhạc, tôi không hề nhận ra ở cua rẽ gấp phía trước có tiếng người nói chuyện, nên khi vừa rẽ đã va phải người ta.

Tôi ngượng nghịu cúi đầu xin lỗi. Xin lỗi xong ngước lên thì giật mình.

Tên tôi đụng trúng thân hình vạm vỡ, cao hơn tôi cả một cái đầu, tay chân cơ bắp cuồn cuộn, cách ăn mặc nhìn là biết không phải dạng vừa, nhưng điều khiến tôi giật mình chính là khuôn mặt của hắn ta… chỉ toàn hình săm… săm kín cả mặt không thể phân biệt mắt, mũi, miệng.

Mấy tên đi cạnh hắn dáng vóc cũng tương đương thế, phong cách hệt nhau. Bọn chúng lườm tôi…

Ờ lườm đi, lườm cho lòi con mắt ra.

Tôi liền lách người đi ngang qua chúng, lại thẳng tiến Tiffa, không hề nghe thấy đoạn hội thoại của tụi nó ở phía sau:

– Con nhỏ đó nhìn quen quen.

– Chứ còn gì nữa, nó mới xuất hiện trêu báo dạo gần đây. Con nhỏ tầm thường đó là bồ của thằng chủ tịch tập đoàn lớn nhất thế giới, thật chẳng thể tin nổi.

– Con nhỏ đó là WW, chắc chắn không thể tự phòng vệ, tụi mình bắt cóc nó tống tiền thì được cả khối.

– Được được, vậy theo dõi nó chờ thời cơ.

Đột nhiên có một người phụ nữ tiến lại gần chỗ cả đám đang đứng, cất giọng nhàn nhạt, nhưng lại đầy uy lực, khiến cả bọn nhất thời run rẩy:

– Nếu đối tượng của các người là con nhỏ đó, thì ta sẽ trả cho các ngươi gấp đôi số tiền các ngươi muốn đưa ra để chuộc nó.



‘Leng keng.’

– Chào quý khách. – tôi ngẩng đầu mỉm cười. Tokio…

Hắn ta mỉm cười với tôi rồi chui vào một góc, gọi cà phê xong thì mở cuốn sách hắn ta đem theo ra xem một cách chăm chú. Dáng vẻ này thật là thư sinh, khiến người khác thấy hắn rất cần được bảo vệ.

Tôi nhìn hắn ta một chút rồi chẳng thèm quan tâm nữa, tự mình làm việc mình, hắn ta làm gì cũng mặc kệ.

Không ngờ Tokio ở đó đến tận khi tôi ra về. Tôi lại liếc hắn ta một cái.

– Này này… đừng có theo tôi.

Tôi tức giận hét lên khi mãi vẫn không cắt đuôi được hắn ta. Tokio lại trưng ra khuôn mặt bất cần đời cười tươi rói:

– Là bám đuôi thì phải làm cho tốt nhiệm vụ của một tên bám đuôi, em đuổi anh đi thì làm sao anh theo đuôi em được?

Tôi lúc này xác định một điều… tất cả những tên quanh tôi đều rất không bình thường, đều là những tên biến thái đẳng cấp!!