Mưu Sát Tuổi Xuân

Quyển 1 - Chương 4



Typer: Trầm Vân

Trời đã sáng hẳn rồi, anh em đồng nghiệp đã đi làm, Điền Việt Tiến mới tỉnh giấc với cảm giác nhức mỏi toàn thân.

Nhẹ nhàng sờ lên cổ của mình, như có một vết hằn siết màu tím.

Anh đứng vươn dậy từ chiếc ghế nằm, lao tới nhà tắm nhìn vào gương, nhìnthấy khuôn mặt với các nếp nhăn vào buổi sáng sớm, nhìn bộ râu hơi chấmđen trên cằm. Nhắm mắt lại, trong khoảng khắc cúi đầu bên bồn rửa mặt,rồi lại ngẩng đầu lên, ông nhìn thấy phía sau mình có cô gái đẹp bị chết kia đang đứng đó - trên cổ vẫn quấn chặt chiếc khăn lụa màu tím.

Điền Việt Tiến không một chút sợ hãi, anh biết đó chỉ là ảo giác - một ảogiác không có thật. Vì sao lại vướng vào anh? Như muốn gửi đến anh mộttín hiệu mãnh liệt, phó thác, thậm chí cầu xin anh nhất định phải bắtđược tên hung thủ tàn ác kia. Bắt tên hung thủ kia phải nói ra, khôngmuốn giống như con trai của cô nói năng lộn xộn - cậu bé còn đang ngủngon giấc tại phòng trực ban Sở Công an.Typer: Trầm Vân. [Truyện chỉđược type tại Diễn đàn ]

Đợi đến khi mặt trời đã lênđến đỉnh nóc nhà, con trai của người bị sát hại kia cuối cùng đã tỉnhgiấc. Cậu ta mở to đôi mắt mệt mỏi, vừa nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túccủa ông Điền, liền lập tức nhắm tịt mắt lại. Ông Điền không nói mộttiếng mà kéo cậu bé lên, đưa cậu ta ra khỏi phòng trực ban, đi đến nhàăn trongSở để ăn trưa.

Quả nhiên làcậu bé vào độ tuổi dậythì, lượng cơm lại cũng bằng hai lần của Điền Việt Tiến. Có lúc đồngnghiệp đi qua, nhìn họ với ánh mắt khác thường, còn có một cậu cảnh sátmới đến nhận công tác chào hỏi: “Chú Điền, đây là con trai chú đấy à?”

Điền Việt Tiến sợ cậu bé lại bị kích động, liên tục ra hiệu bằng mắt chotừng người để mọi người không lại gần họ nữa. Cũng may, cậu bé chỉ tậptrung cắm đầu vào ăn, không chú ý gì đến ánh mắt của mọi người nhìn cậuấy.

Buổi chiều, Điền Việt Tiến đưa cậu bé đến phòng vẽ chân dung môphỏng tội phạm, mong muốn cậu ta mô tả một lượt hình ảnh tên hung thủkia. Nhưng cho dù họa sĩ vẽ chân dung gợi ý như thế nào, cậu bé vẫnkhông thể nói ra được tướng mạo của hắn ta, vẫn là một loạt các câu trảlời như tối hôm qua. Có điều, cậu bé vẫn khẳng định đi khẳng định lại,mặc dù không có cách nào nói rõ được dáng vẻ của hung thủ nhưng nếu chỉcần được tận mắt nhìn thấy kẻ đó hoặc ảnh của tên đó thì nhất định cóthể nhận ra được ngay.[Truyện chỉ được type tại ]

Vài giờ đồng hồ trôi qua, trên bàn vẫn là những bộ mặt với vẻ mặt không rõ ràng, Điền Việt Tiến đi ra ngoài hút điếu thuốc.

Cậu bé có thật sự đã nhìn thấy mặt của hung thủ hay chưa? Lúc người bị sáthại gặp nạn, hướng thẳng về tờ họa báo trên tường, mặt của cô gái nhiềukhả năng đã che kín mặt của hung thủ, hình ảnh người chứng kiến được chỉ là chiếc khăn lụa siết chặt lấy cổ cô gái, cơ bản lại không nhìn thấyhung thủ. Cái gọi là “ tên ác quỷ”, sợ chỉ là một dạng tưởng tượng hayảo giác của cậu bé xuất hiện sau khi bị kích động mạnh.

Cửa phòng vẽ chân dung mở một nửa, ông Điền ở ngoài tiếp tục nhìn vào trong đểquan sát khuôn mặt của cậu bé - năm nay 13 tuổi, bằng với tuổi cô congái của mình, tên là Tiểu Mạch. Nhưng do sinh trước nửa năm nên cậu béhọc cao hơn Tiểu Mạch một lớp.

Điền Việt Tiến mở ví trong túi rangắm ảnh mới nhất của cô con gái. Tiểu Mạch bắt đầu dạy thì từ nămngoái, đến nay dường như đều tạo ra sự ngạc nhiên đối với mọi người quatừng ngày và cũng ngày một xinh đẹp hơn. Ông sờ lên đôi mắt to sáng ngời của cô con gái trong bức ảnh, còn có chút mụn trứng cá đáng yêu trênhai má nữa, cô bé chắc chắn sẽ trở nên xinh đẹp, một người con gái đầysức hấp dẫn như mẹ của cô vậy, sau một vài năm từ một cô gái đẹp sẽ trởthành một thiếu phụ xinh đẹp.[Truyện chỉ được type tại ]

Đáng chết thật, tại sao mình lại nghĩ đến từ “thiếu phụ”? Thiếu phụ xinh đẹp bị chiếc khăn lụa thần bí siết cổ đến chết kia, điều càng đáng thươnghơn chính là cậu con trai mười ba tuổi của cô ấy, tận mắt nhìn thấy mẹmình bị sát hại mà không thể xông ra. Việc bắt kẻ xấu không phải tráchnhiệm của cậu bé, để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật là nỗi nhụccủa người làm cảnh sát.

Điền Việt Tiến tạm thời rời khỏi cậu bé, một mình quay lại phòng làm việc, ngâm một cốc trà đặc đắng, mở một bản báo cáo ra...

Hứa Bích Chân, sinh năm 1962, tốt nghiệp phổ thông trung học. Năm 1981,được gả cho một người đồng hương là Thu Kiến Thiết, năm thứ hai thì sinh con trai, đặt tên là Thu Thu. Cô ấy và chồng đều có hộ khẩu ở nông thôn nhưng lại sống ở trên phố huyện, nhận thầu kinh doanh một cửa hàng tạphóa. Năm 1991, Hứa Bích Chân một mình lên Thượng Hải đi làm thuê, đểchồng và con trai ở lại quê nhà. Khu vực Trường trung học Nam Minh vắngvẻ, cách vài cây số mới có được một cửa hàng. Cô ấy thuê lại căn phòng ở đối diện cổng chính của trường với giá rẻ. Cửa hàng tạp hóa nhỏ đã mởra được bốn năm, ngoài thời gian nghỉ đông và nghỉ hè ra, lúc bìnhthường công việc buôn bán đều rất tốt, là sự lựa chọn duy nhất của cáchọc sinh nội trú trong trường. Từ biên lai gửi tiền có thể thấy, mỗitháng cô ấy đều gửi về cho con trai vài trăm tệ. Người dân xung quanhphản ánh lại, Hứa Bích Chân tích cách cởi mở, biết cư xử với mọi người,chưa từng có mâu thuẫn gì với ai cả, cửa hàng kinh doanh ổn định. Hơnnữa, cô ấy vừa đẹp lại vừa trẻ, những học sinh nam ở ngôi trường đốidiện và có cả những anh chàng ở nhà máy quanh đó đều thích đến cửa hángcủa cô ấy mua đồ.

Phía cảnh sát phán đoán, cuộc sống riêng tư của Hứa Bích Chân có vấn đề. Một người sống một mình ở thành phố bốn năm,chồng với con trai ở quê nhà, ai có thể chịu đựng được sự cô đơn? Huốnghồ, cô muốn má đào có má đào, dáng đẹp có dáng đẹp, chỉ cần trang điểmmột chút, đi trên đường phố, hầu hết đều xem là con gái Thượng Hải trẻtrung. Một người phụ nữ đơn thân như vậy, bên cạnh không thể thiếu đànông theo đuổi, những lời đồn đại cũng tuyệt nhiên không thiếu. Nhưng,bất kể là kết quả điều tra thu thập được tại hiện trường vụ án của phíacảnh sát hay là kết quả điều tra từ khu dân cư xung quanh khu vực đó đều không phát hiện bất kì chứng cứ nào về sự qua lại giữa cô và một ngườiđàn ông nào cả.[Truyện chỉ được type tại ]

Ít nhất, từ vẻ ngoài cho thấy, Hứa Bích Chân là một người đứng đắn.

Điền Việt Tiến ngày càng thấy mê man, rối rắm. Căn cứ kết quả điều tra thuthập tại hiện trường vụ án của phía cảnh sát, phát hiện trong bệ tủ cómấy trăm tệ tiền mặt,trong tủ đầu giường có mấy nghìn tệ, còn có haicuốn sở tiết kiệm ngân hàng - hiển nhiên, hung thủ không có ý đồ cướptiền và tài sản.

Bộ phận pháp y cũng xác định, người bị hại không bị xâm phạm tình dục, không phải vì tiền cũng không phải vì sắc, chỉcòn lại hai khả năng: Báo thù? Hận tình?

Có một điểm có thể khẳng định: hung thủ không phải là kẻ biến thái giết người điên cuồng mộtcách lén lút. Căn cứ miêu tả của người chứng kiến duy nhất tại hiệntrường, cũng là miêu tả của con trai người bị sát hại, người chết đó rất có khả năng có quen biết với hung thủ, nên mới mở cửa để hắn ta vàođược.

Đoạn cuối cùng của báo cáo, còn có sự việc “họa đến dồndập”: Hôm qua, người chồng của Hứa Bích Chân ở cách xa ngàn dặm sau khinghe tin vợ mình chết, lập tức đi ra ga tàu hỏa mua vé. Kết quả là trênđường đi đã gặp tai nạn xe, bị gãy xương đùi, ít nhất phải mất một tháng mới có thể chống gậy để đi được.

Đột nhiên, cốc chè của ĐiềnViệt Tiến bị đổ, lá chè hất văng ra bàn, anh em đồng nghiệp ngạc nhiênnhìn anh.[Truyện chỉ được type tại ]

Điền Việt Tiến bình tĩnh nói với mọi người: “Xin lỗi, tôi không cố ý!”

Lúc này, Thu Thu với sự trông nom của nhân viên cảnh sát Tiểu Vương đã quay trở lại.

Điền Việt Tiến nhìn vào mắt của cậu bé: “Bố của cháu, ông ấy tạm thời không thể đón cháu được rồi.”

Điền Việt Tiến tốn mất một phút, đã nói lại ba lần về chuyện ba cậu bé bị gãy xương.

“Thực ra, chú nói một lần là được rồi.” Thu Thu mặc dù không có biểu hiện cảm xúc gì nhưng mọi người đều biết cậu bé này đang phải chịu đựng ghê gớmnỗi buồn của riêng mình. Cậu nói: “Cháu có thể đi được rồi chứ ạ?”

“Có thể, cháu không phải là đối tượng tình nghi mà.”

“Các chú cứ yên tâm, cháu sẽ tìm cho mình một chỗ để ngủ thôi.” Cậu bé quayngười bước ra khỏi văn phòng, quay đầu lại cố ra vẻ trấn tĩnh: “Đợi đếnlúc hỏa táng mẹ cháu xong, xin hãy thông báo cho cháu một tiếng, cháumuốn đưa mẹ về quê.”

Câu nói này đã kích động đến Điền Việt Tiến - lẽ nào việc cần làm của một cán bộ cảnh sát già với hơn hai mươi nămkinh nghiệm lại chỉ là việc này? Đợi đến khi thi thể của người bị hạihỏa táng xong, thông báo cho con trai của họ đến nhận tro cốt mang vềnhà?

Dừng lại một lúc, Điền Việt Tiến đột nhiên chạy như bay rakhỏi văn phòng, thở hổn hển chạy đến cửa cầu thang, một tay tóm lấy bảvai gầy guộc của cậu bé, ôm lấy đầu cậu bé nói: “Tối nay, cháu ngủ ở nhà chú nhé.”[Truyện chỉ được type tại ]

Thu Thu - cậu bémười ba tuổi thấy rất bất ngờ, lắc đầu nói: “Như vậy sao có thể được?Chú lại không phải người thân thích của cháu.”

“Ở đây cháu có người thân không?”

“Không có.”

“Từ giờ trở đi, cháu bắt đầu có nhé?”

Điền Việt Tiến hét lớn một tiếng, nắm chặt tay cậu thiếu niên không có nhàđể quay về, như thể đang tóm được một tên tội phạm thuộc về mình vậy.