Muốn Làm Gì Thì Làm

Chương 18



Hà Ngộ lái xe đưa Tô Thu Tử rời khỏi nhà họ Tô. Qua kính cửa xe, Tô Thu Tử có thể nhìn rõ một nhà ba người bọn họ vẫn đang đứng trước cửa, vẻ mặt Tô Cung Thừa nghiêm khắc nhìn Tô Ái nói gì đó, sau đó Tô Ái tức giận bỏ vào nhà. Khoảng cách ngày càng xa, rất nhanh đã không còn nhìn thấy bóng cây thông noel cao lớn trong sân vườn.

Tô Thu Tử thu lại dòng cảm xúc ngổn ngang, chăm chú quan sát người đàn ông đang lái xe ở bên cạnh.

Xe chạy đến giao lộ, đèn đỏ sáng lên, Hà Ngộ ngừng xe trước vạch kẻ đường màu trắng. Hà Ngộ nắm lấy vô lăng, hàng cây hai bên đường được ánh sáng màu vàng chiếu rọi, tạo thành vệt bóng loang lổ trên sườn mặt tuấn tú của người đàn ông. Anh nhìn thẳng về phía trước, nắm chặt tay lái, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm. Hà Ngộ như này, rất giống với Hà Ngộ nguy hiểm trong đêm Giáng sinh hôm đó, có hơi đáng sợ.

Không gian trong xe yên tĩnh, Hà Ngộ đang trầm tư dần hoàn hồn lại, anh chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Tô Thu Tử.

Bóng dáng người phụ nữ mảnh mai ngồi dựa vào lưng ghế, ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ, đôi mắt nâu trà trong veo chăm chú nhìn anh, trong ánh mắt xẹt qua nét kinh ngạc. Anh chợt quay đầu nhìn sang khiến hành động của cô bị chen ngang, Tô Thu Tử giật mình thu hồi ánh mắt. Cô hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thật ra thì không cần đến bệnh viện đâu."

Lúc còn ở nhà ăn, cô đã biết người bảo mẫu này không có ý gì tốt, vậy nên cô vẫn luôn đề phòng bà ta. Đến khi bát canh đổ xuống thì cô đã nhanh nhẹn tránh đi rồi, chỉ bị nước canh bắn một chút lên mu bàn tay.

Lúc đó hét lên chỉ là do vô ý, cô không nghĩ rằng Hà Ngộ sẽ vì thế mà tới xem, còn không màng lễ nghĩa mà kéo cô rời đi. Những lời Hà Ngộ nói ở nhà họ Tô vẫn vang vọng trong tâm trí cô, Tô Thu Tử cảm nhận được mặt mình nóng bừng lên. Người đàn ông luôn mang dáng vẻ nho nhã, lịch sự nay lại nổi giận, đó là điều cô chưa từng tưởng tượng được trước đây.

Tính tình Hà Ngộ rất tốt, hiếm khi nổi giận. Nhưng chưa nói đến việc tức giận, chỉ là khi nhìn rất vết bỏng trên tay Tô Thu Tử, anh lại cảm thấy khó chịu. Ở nhà anh, cô được sống cuộc sống bình yên, hạnh phúc, vậy mà mới trở về nhà cô một chút đã bị bỏng rồi. Mà đáng trách là anh ở ngay gần đó lại không bảo vệ được cô. Anh chỉ mới rời mắt đi mà cô đã bị thương rồi.

Anh yên lặng nhìn cô, ánh mắt ảm đạm. Tô Thu Tử sốt ruột, gượng cười giơ tay lên trước mặt anh, làm bộ bất ngờ nó: "Ôi trời, sao mà vết thương đã khỏi rồi này."

Cô vừa dứt lời, Hà Ngộ cũng ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt anh đã dịu lại, còn không nhịn được mà bật cười.

Nghe được tiếng cười của Hà Ngộ, Tô Thu Tử cũng cười theo, cô nhìn anh, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Đây là lần đầu tiên có người quan tâm cô lúc cô bị thương.

Bầu không khí trong xe thoải mái hơn nhiều, lúc này, đèn xanh sáng lên, Hà Ngộ nổ máy xe, hỏi: "Về nhà à?"

"Vâng." Tô Thu Tử gật đầu, Hà Ngộ nói là về nhà, Tô Thu Tử vô thức nhớ đến Nhiễm Phong Công Quán. Cô sống ở nhà họ Tô hơn hai mươi năm nhưng lại không bằng ở Nhiễm Phong Công Quán mấy tháng.

Căn nhà chỉ là vỏ bọc bên ngoài, tình cảm mới là nền móng cơ bản.

"Thực ra thì đồ ăn bảo mẫu nấu không ăn được." Hà Ngộ đang lái xe nên không tiện nói chuyện cùng cô, chỉ liếc sang nhìn một cái, Tô Thu Tử lại nói: "So với đồ ăn anh nấu thì còn kém xa."

Hà Ngộ nhìn thẳng về phía trước quan sát đường đi, khóe môi hơi cong lên: "Muốn ăn gì?"

Tô Thu Tử cười nịnh nọt: "Ông xã làm món gì em đều thích."

Quả thực là Hà Ngộ làm gì thì Tô Thu Tử đều thích, dù là ở phòng bếp, hay là trên giường. Cuối cùng người đàn ông cũng kết thúc, Tô Thu Tử ôm anh, đôi mắt sáng lấp lạnh. Cô thở dốc, nhưng vẫn dán chặt vào anh, cảm nhận nhịp tim đập vững vàng trong lồng ngực người đàn ông.

Hà Ngộ để mặc cho cô ôm, sợ cô không còn chút sức lực nào liền dùng tay cố định eo cô, ôm cô vào lòng. Hai người hiếm khi có hành động thân mật như vậy sau khi xong việc, trong lòng Hà Ngộ mềm nhũn, cúi đầu hôn lên vành tai cô.

"Làm sao vậy?" Giọng anh hơi khàn.

Tô Thu Tử ôm anh, nhìn trần nhà đen như mực, cô cũng không rõ cảm xúc của mình lúc này. Sau khi gả cho Hà Ngộ, cuộc sống của cô đẹp như một giấc mộng khiến cô chìm đắm vào đó, không muốn tỉnh lại. Nhưng suy cho cùng, mơ đều là giả, cô không thể không tự nhắc mình giữ cho bản thân tỉnh táo.

Nhưng những hành động tối nay của Hà Ngộ khiến cô không phân biệt được thật giả nữa, những suy nghĩ kiên cường của cô đều bị đập tan, sự dịu dàng của anh đã đưa cô vào vòng vây mà không cách nào thoát ra được.

Không biết là người phụ nữ quan trọng trong lòng người đàn ông xuất sắc như vậy thì phải có bộ dạng như thế nào? Tô Thu Tử tưởng tượng.

Cô buông tay ra, chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh. Hà Ngộ nhìn thấy vẻ phòng bị trong ánh mắt cô, cô cười rộ lên, nói: "Không có gì, em muốn đi tắm rồi ngủ thôi. Ngày mai em còn phải tăng ca, đài truyền hình tổ chức liên hoan."

Sắp đến ngày diễn ra tiệc tất niên, người trong đài truyền hình mỗi ngày đều tăng ca để tổ chức diễn tập cho chương trình, mấy ngày này bận đến sứt đầu mẻ trán. Để tiếp thêm tinh thần cho nhân viên, mọi người thống nhất tổ chức một buổi liên hoan tại một nhà hàng kiểu Trung ngay bên cạnh đài truyền hình.

Buổi liên hoan này có quy mô khá lớn, không chỉ có người dẫn chương trình mà hầu hết nhân viên công tác chuẩn bị buổi tiệc tất niên đều tham gia. Không chỉ vậy, còn có một số nhà sản xuất, giám đốc sáng tạo và cả đạo diễn nữa. Có cấp trên tham gia cùng, không khí trong bữa ăn có phần câu nệ, cũng quy củ hơn bình thường.

Tô Thu Tử chỉ là một thực tập sinh, chủ yếu là ngồi châm trà rót nước cho mọi người, ngoài ra, một số thực tập sinh khác còn muốn rủ nhau qua kính rượu các sếp. Hầu hết các thực tập sinh đều là sinh viên chưa tốt nghiệp đại học, tửu lượng không tốt lắm, trước khi cùng mọi người qua bàn cấp trên, Trần Minh và Chu Mông nhắc nhở Tô Thu Tử và Thái Giai Vũ đổi rượu thành đồ uống khác.

Hai người cầm đồ uống sang bàn cấp trên, cho dù đều là sếp nhưng cũng phân thành lãnh đạo cấp cao và lãnh đạo cấp thấp. Mà trong bữa cơm hôm nay, nhà sản xuất Tào Đình Bình là người có sức ảnh hưởng lớn nhất, hai người tự nhiên đi kính ông ta trước.

Trước đó, Tào Đình Bình đang bàn chuyện ghi hình tối mai với đạo diễn, đến khi có người nhắc nhở ông ta rằng thực tập sinh đến chúc rượu, Tào Đình Bình mới liếc sang nhìn, thấy là Tô Thu Tử và Thái Giai Vũ, ông ta mỉm cười rồi nâng chén rượu lên.

Đã kính rượu thì đương nhiên phải kèm theo lời chúc, chén rượu của cấp dưới cũng phải đặt thấp hơn chén của cấp trên. Tô Thu Tử cụng ly với Tào Đình Bình xong, Thái Giai Vũ đứng sau lưng cô cũng tiến lên, Tào Đình Bình nhìn thoáng qua chiếc ly trong tay Thái Giai Vũ, ông ta đặt chén xuống bàn rồi cười bảo: "Sao lại dùng nước trái cây?"

Thái Giai Vũ cắn môi.

Tào Đình Bình không uống, Tô Thu Tử cũng không dám có hành động tiếp theo, cô cầm ly đứng yên ở đó, không biết phải làm gì. Lúc này, có người nhắc nhở một câu.

"Đi đổi rượu đi, lấy vang đỏ ấy, con gái uống vang đỏ giúp dưỡng nhan."

Tô Thu Tử không biết uống rượu, nhưng văn hóa kính rượu của Trung Quốc đôi khi lại vô lý và hách dịch như vậy, không uống rượu tức là không tôn trọng. Cô mỉm cười, nói: "Chúng ta đi đổi rượu thôi."

Cô và Thái Giai Vũ đi đổi rượu, mấy người dẫn chương trình có mặt đều hơi cau mày, Tạ Giai Cốc tính tình ngay thẳng, nhìn Tào Đình Bình, không nhịn được mà lẩm bẩm.

"Sao lại ép mấy cô gái uống rượu chứ?"

Nhưng Tào Đình Bình là sếp, mấy người chỉ có thể âm thầm phỉ nhổ chứ cũng không dám trực tiếp đối nghịch. Tô Thu Tử cùng Thái Giai Vũ lấy hai ly vang đỏ, trước khi đi, Tạ Giai Cốc đưa cho cô một chút nước sôi để nguội.

Lúc này, Tào Đình Bình mới hài lòng uống cạn. Tô Thu Tử thở phào một hơi, đến khi cô và Thái Giai Vũ rời đi, Tào Đình Bình lại nói một câu.

"Hai cô thực tập sinh này đều có năng lực khá tốt. Nhưng chung quy lại thì Tiểu Tô vẫn nhỉnh hơn chút, Tiểu Thái cũng không tệ, nhưng lại bị tôi bắt được khá nhiều lỗi."

Thái Giai Vũ trầm mặc, trên bàn đã có người cười rộ lên, nói với Thái Giai Vũ: "Tôi cũng có nghe chuyện này, nhưng sản xuất Tào vì coi trọng cô nên mới nhắc nhở, cô nên kính ông ấy một ly."

Cứ như vậy, Thái Giai Vũ lại kính Tào Đình Bình thêm ly nữa.

Tuy rằng rượu đã được pha với chút nước sôi nhưng sau khi uống xong, Tô Thu Tử vẫn cảm thấy hơi choáng. So với cô thì Thái Giai Vũ có vẻ có tửu lượng tốt hơn, ly rượu thứ hai của cô ta không pha nước, nhưng hiện tại cũng đã đỏ bừng mặt.

Tô Thu Tử chưa từng uống rượu, nhưng cô cũng phần nào mường tượng được tửu lượng của mình đến đâu, nhìn tình hình này, cô căn bản là không thể uống rượu. Vậy nên khi Hà Ngộ gọi điện đến, hỏi cô có cần đến đón không, Tô Thu Tử đã đồng ý ngay lập tức.

Đến khi bữa tối kết thúc, cô tạm biệt Chu Mông và mọi người rồi đi thẳng đến bãi đỗ xe. Hà Ngộ vẫn chưa đến, Tô Thu Tử vừa tới bãi đỗ liền đi tìm vị trí đỗ xe mà anh đã nói.

Nhà hàng bọn họ ăn tối nằm trong một trung tâm thương mại, trong đó cũng phân chia vị trí đỗ xe VIP, Tô Thu Tử đi đến khu VIP, đứng cạnh một chiếc Cadilac màu vỏ sò chờ Hà Ngộ.

Cơ thể dần nóng lên, Tô Thu Tử choáng váng, thầm nghĩ trong lòng về sau không nên uống rượu nữa. Nếu không thì trước khi tham gia mấy buổi liên hoan kiểu này phải chuẩn bị chút thuốc giải rượu.

Thực ra thì tình huống của cô vẫn còn khá tốt, không biết Thái Giai Vũ bây giờ thế nào rồi. Tô Thu Tử lảo đảo, đột nhiên cô nghe được tiếng nói chuyện ở cách đó không xa, cô tò mò nhìn qua.

Bọn họ đứng cạnh chiếc Mercedes-Benz, Thái Giai Vũ đứng cạnh cửa, không biết đang nói gì với người trong xe. Một lát sau, cô ta cũng ngồi lên chiếc xe ấy rồi rời đi.

Chiếc xe nhanh chóng lướt qua, Tô Thu Tử nheo mắt nhìn biển số xe, cảm thấy biển số có vẻ quen quen. Nhưng hiện tại đầu óc cô vô cùng hỗn loạn, không thể nghĩ được bất cứ điều gì, nên cô dứt khoát bỏ chuyện này ra khỏi đầu.

Đây là xe của Tào Đình Bình, Thái Giai Vũ chỉ mới nhìn qua chứ chưa từng ngồi lên. Lúc này, cô ta ngồi rúc vào một góc ghế, mặt đỏ như quả táo, cô gái đang ở độ thanh xuân, da dẻ hồng hào, từ góc nhìn của Tào Đình Bình thì như một loại quả chín mọng, tươi ngon.

Dáng vẻ non nớt này rất dễ khiến đàn ông ở độ tuổi trung niên hừng hực khí thế. Tào Đình Bình nhìn Thái Giai Vũ, cô ta giống một con thỏ đang co mình lại trong chiếc lồng sắt. Cho dù là cô ta tự nguyện bước vào chiếc lồng này nhưng vẫn không thể nào ngừng sợ hãi. Mà đàn ông lại càng hứng thú hơn khi thấy dáng vẻ này của phụ nữ, nó khiến ông ta nảy sinh suy nghĩ muốn bảo vệ.

"Cô uống nhiều rồi." Tào Đình Bình nói với Thái Giai Vũ: "Tôi đưa cô đến khách sạn nghỉ ngơi."

"Không..." Thái Giai Vũ vội vàng từ chối, cô ta cắn môi, run rẩy nói: "Tôi...tôi muốn về trường."

Thái Giai Vũ không phải người địa phương, sau khi vào làm việc tại đài truyền hình, cô ta vẫn không ra ngoài thuê nhà mà tiếp tục ở trong kí túc xá. Vừa dứt lời, cô ta ngước nhìn Tào Đình Bình bằng đôi mắt ngấn nước, sợ hãi cầu xin.

Thấy nước mắt chỉ chực trờ tuôn trào, Tào Đình Bình mỉm cười nói với tài xế: "Đến khách sạn."

Đáng lẽ ra Hà Ngộ có thể đến trước khi Tô Thu Tử xong việc, nhưng lại có một số công việc phát sinh nên anh không thể rời đi ngay. Khi anh đến thì thấy Tô Thu Tử đang đứng dựa vào chiếc xe Cadillac màu vỏ sỏ.

Anh dừng xe bên cạnh cô, Tô Thu Tử ngẩng đầu nhìn anh nhưng không có hành động gì khác. Hà Ngộ nhìn kỹ mới phát hiện mặt cô ửng đỏ, trông không đúng lắm.

Ánh mắt Hà Ngộ hơi động, anh mở cửa xe, bước xuống.

Tô Thu Tử đã nhận ra chiếc xe màu đen từ sớm, chờ người trên xe đi xuống, đôi mắt nâu trà như có tia sáng xẹt qua, nhưng cô không bước tới.

Hà Ngộ tới muộn nên cô giận rồi.

Cô vẫn đứng đó, giương mắt nhìn Hà Ngộ, nhỏ giọng hừ một tiếng: "Anh đến làm gì?"

Cho dù là ngày kết hôn nhưng Tô Thu Tử cũng chỉ uống nước trái cây chứ không chạm vào rượu, vẫn nên đây là lần đầu tiên Hà Ngộ thấy dáng vẻ say rượu của cô. Anh đứng đối diện cô, kiên nhẫn dỗ dành: "Anh tới đón Hà phu nhân về nhà."

Trong đầu cô đùng một tiếng, danh xưng "Hà phu nhân" nghe rất quen, mang theo dòng ký ức ngọt ngào. Tô Thu Tử thở ra một hơi ấm nóng, trong lòng mềm nhũn, nhưng cô cũng không tha thứ ngay, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng em không phải là Hà phu nhân, em là cô gái nhỏ đáng yêu."

Cô hơi cúi đầu, dáng vẻ giống như cô bé bị bỏ rơi, nói xong liền nhìn anh một cách đáng thương. Trong lòng Hà Ngộ khẽ động, ánh mắt dịu dàng, thuận theo ý cô: "Ừm, anh đến đón cô bé đáng yêu về nhà."

Người đàn ông đứng ở đó, tây trang giày da, anh tuấn cao lớn, giọng nói trầm thấp dịu dàng, Tô Thu Tử nghe anh nói vậy, không nhịn được nở nụ cười. Trong lòng cô như được rót mật, ngọt ngào nhìn anh, ngay sau đó liền bổ nhào vào lòng anh, dụi đầu vào lồng ngực vững chắc, ôm chầm lấy anh.

Trên người Hà Ngộ có mùi thơm mát lành như vị biển hòa quyện cùng mùi hương thảo dịu nhẹ vô cùng cuốn hút. Cô ôm anh, dụi đầu trong lòng anh đến mức sắc mặt anh tối sầm lại.

Cơ thể cô gái mềm mại, mang theo hương rượu ngọt ngào, sau khi dụi đầu nhỏ rối bù vào người anh mới thỏa mãn buông ra. Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt lấp lánh ánh sao mờ ảo.

"Vậy anh đưa em về nhà đi."

Yết hầu anh lên xuống, Hà Ngộ rũ mắt nhìn đôi môi hơi hé mở của cô, cảm xúc trong ánh mắt anh hỗn loạn.

Được, anh đưa em về.