Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 158: Bí dược



Lục Trạm bị Minh Cẩm nhìn đến mức không được tự nhiên, đằng hắng một tiếng thông giọng rồi khẽ khàng nói: "Năm xưa cha hắn... cũng nghĩ tới chuyện cưới bình thê."

"Hả?" Minh Cẩm chớp chớp mắt, vẫn chưa tìm được trọng điểm.

"Độc thuật của Hoài Uyên tuy là gia truyền," Lục Trạm ngẩng đầu nhìn trời, giọng điệu cứng nhắc, cố gắng làm cho chính mình không quá đáng khinh, "Nhưng mẹ hắn cao tay hơn cha hắn một chút, rất nhiều phối phương độc nhất vô nhị đều do mẹ hắn làm ra."

Đặc biệt sau khi chịu đủ tính tình trăng hoa của ông chồng, bà chỉ một lòng nhào vào nghiên cứu độc dược, không màng thế sự.

Trong đầu Minh Cẩm tức khắc hiện ra hình tượng nữ cường bị đàn ông làm cho thương tâm nên bắt đầu gây dựng sự nghiệp, nhưng chuyện này có quan hệ gì đến Minh Lan? Chẳng lẽ muốn Minh Lan cũng tìm được giá trị của bản thân, bắt đầu chuyển hướng chăm lo sự nghiệp?

Nhưng Giang gia không phải Sở gia, phụ nữ không cần gánh vác gia đình, dù là theo định hướng nghiên cứu hay định hướng sự nghiệp đều không phù hợp với quy phạm.

Khoan đã, độc dược... gia truyền...

"Cho nên?" Minh Cẩm sửng sốt, bỗng nhiên hơi hiểu được Lục Trạm đang nói gì, trợn to hai mắt.

"À," Lục Trạm nhìn trái nhìn phải nhưng không nhìn Minh Cẩm, "Giang gia đã có hai nhi tử thừa kế, không phải sao?" Câu cuối cùng dường như đang an ủi chính mình.

Đối với đàn ông mà nói, chiêu này thật sự quá tổn hại, Lục Trạm ngẫm lại còn cảm thấy da đầu tê dại. Khổ nỗi thấy cô vợ cứ sốt ruột như vậy, hắn lại biết có người dùng qua biện pháp này, vì thế không nói ra thì không hay lắm.

Lúc trước Lục Trạm thường xuyên làm thị vệ cho người ta, chuyện bên trong gia đình quyền quý cũng thấy nhiều, dĩ nhiên không cảm thấy lạ với những gì Minh Lan trải qua. Huống chi hắn là một người thô kệch, đối với loại sự tình này không có kinh nghiệm để giúp ý kiến gì, chỉ có thể dùng phương pháp trực tiếp hữu dụng nhất để giải quyết.

Thật ra theo quan điểm của Lục Trạm, viên quan nào mà trong nhà chẳng có mấy thê thiếp, bởi vậy hắn không cảm thấy vụ trăng hoa của Giang Du có vấn đề gì.

Như vậy vấn đề duy nhất chính là bình thê sẽ sinh con nối dõi trong tương lai. Vấn đề này coi như cũng dễ dàng giải quyết, chỉ cần cắt đứt gốc rễ không cho các thê thiếp khác có khả năng sinh hạ hậu duệ Giang gia, vậy thì đâu còn gì phải lo.

Vì thế, nếu vụ cưới bình thê thực sự được tiến hành, chỉ cần đích tử của Giang gia do một mình Minh Lan sở sinh, sẽ không có bất luận kẻ nào có thể lướt qua cô nàng.

Theo ý của Lục Trạm, chuyện này có thể làm được đến mức đó thì coi như hoàn toàn giải quyết.

Sở Hoài Uyên đâu dễ sai khiến, nhưng chỉ cần Lục Trạm ra mặt thì y chắc chắn sẽ đồng ý, càng không bao giờ tiết lộ cho người khác. Hiện giờ chỉ cần xem Minh Cẩm có thể đồng ý kế hoạch này hay không.

"Ý chàng là," Minh Cẩm nuốt nước miếng, có chút khó khăn nói, "Muốn để Giang Du bị..." Nàng thật sự nói không nên lời, cứ thế vung tay phế luôn của người ta, có phải quá tàn nhẫn?

"Không phải." Lục Trạm nghiêm túc lắc đầu, giọng càng lúc càng nhỏ, gần như không thể nghe được, "Phương diện khác... không có gì ảnh hưởng, chỉ là sau khi uống thuốc kia sẽ không thể có con nữa."

Đây là lần đầu tiên Lục Trạm bàn với Minh Cẩm vấn đề tế nhị này, hơn nữa đề tài là hạ dược cho em rể để sau này hắn không thể có con, tuy hai người không phải vợ chồng mới cưới nhưng vẫn hơi ngượng ngùng. Mỗi người tự tránh ánh mắt nhau, một người thì đỏ mặt làm bộ nghiên cứu khoảng không ngoài cửa sổ, một người thì cúi đầu dường như muốn nhìn xuyên qua mũi giày ngắm ngón chân mình.

"Vậy Giang Du có thể phát hiện cái gì hay không... Hoặc là, có thể sẽ... không 'lên' được?" Minh Cẩm nhúc nhích mũi chân, hỏi một cách không được tự nhiên.

Câu này thốt ra khỏi miệng quá mức khó khăn, Minh Cẩm gần như muốn cắn rớt đầu lưỡi, lại một lần ai oán tại sao ở thời cổ đại chả tiện nói gì cả. Nếu ở thời hiện đại, hai vợ chồng trò chuyện chút đề tài nhạy cảm không tính là quá mức, nhưng ở nơi đây, phụ nữ có thể tùy tiện nói mấy câu này thật sự rất hiếm.

Loại chuyện này mặc dù có thể coi như một lần dứt điểm, nhưng nếu sau này Giang Du thật sự ở phương diện nào đó mà bị "Dứt điểm", đối với Minh Lan chưa chắc đã là chuyện tốt.

Thời đại này rất bảo thủ, đàn ông ham muốn tình dục còn có thể nói ra, nhưng phụ nữ không bao giờ dám thể hiện một chút yêu thích nào đối với chuyện giường chiếu.

Không dám biểu hiện không có nghĩa là không cần, không nói ra cũng không phải có thể dễ dàng từ bỏ.

Minh Cẩm nhịn không được ngẩng đầu nhìn xà nhà, chả biết đây là một xã hội kiểu gì? Hiện tại nàng không chỉ lo lắng vấn đề địa vị của em gái trong nhà, mà còn phải suy xét đến sinh hoạt vợ chồng của em gái trong vài thập niên tới, đúng là làm một người chị đủ tư cách thật không hề dễ dàng!

Lục Trạm mặt mày kỳ quái nhìn Minh Cẩm, hắn luôn cho rằng cô vợ nhà mình gan đủ lớn, nhưng ở phương diện này, cánh phụ nữ không phải rất thẹn thùng dè dặt hay sao?

Hiển nhiên hắn vẫn đánh giá thấp sự can đảm của nàng, tuy Minh Cẩm đỏ mặt, ánh mắt quét xung quanh không dám nhìn thẳng hắn, nhưng nàng không hề e ngại hỏi ra miệng vấn đề nóng bỏng này.

Lục Trạm nhìn bộ dạng quẫn bách của Minh Cẩm, trong mắt hiện ra một tia ý cười, tiến lên một bước ôm nàng vào lòng, cố ý ghé sát vào người Minh Cẩm nhẹ nhàng cắn một cái lên vành tai mẫn cảm của nàng: "Sẽ không đâu, cha Hoài Uyên đến chết cũng chưa phát hiện."

Minh Cẩm rụt rụt cổ, ngăn cản Lục Trạm quấy rầy, trợn mắt nhìn Lục Trạm hỏi: "Cha y đến chết cũng không biết chuyện này, vậy sao chàng lại biết?"

Chẳng lẽ Sở Hoài Uyên thật ra là cái loa phát thanh cỡ đại, lôi chuyện lão cha nhà mình không thể sinh con đi nói bậy khắp nơi?

Minh Cẩm nhớ tới vẻ mặt xa cách nhưng cực độ tiểu nhân của Sở Hoài Uyên, cảm thấy hơi quẫn bách.

"Phải biết rằng, Hoài Uyên không bao giờ muốn uống rượu." Lục Trạm cười hả hê bán đứng bạn tốt, "Bởi vì mỗi khi hắn uống rượu đều say, hơn nữa còn say bí tỉ không thể kiểm soát lời nói, cái gì cũng tuôn ra tuốt tuồn tuột."

"Vậy sao?" Minh Cẩm cảm thấy hứng thú, mắt sáng lấp lánh đề nghị, "Hôm nào mời mọi người tới nhà uống rượu nhé!"

"Được." Lục Trạm sờ sờ cằm, "Trước đó có giao hẹn, chờ chuyện này chấm dứt thì mọi người phải ăn mừng một phen."

Minh Cẩm cười khúc khích, phiền muộn trong lòng biến thành hư không.

"Vậy muốn ta đi tìm Hoài Uyên không?" Lục Trạm hỏi.

"Để em viết thư hỏi trước đã." Minh Cẩm nhíu mày, "Sở Hoài Uyên đâu thể nào có sẵn loại dược này?"

"Đương nhiên không có." Lục Trạm liếc xéo Minh Cẩm, "Loại dược này dự trữ làm gì?"

Minh Cẩm nhìn vẻ mặt quái dị của Lục Trạm, nỗi lo âu trong lòng tức khắc tiêu tan không ít, nắm tay chàng trêu: "Yên tâm, em sẽ không ra tay với chàng kiểu vậy đâu!"

Hiển nhiên Lục Trạm không cảm thấy câu đùa này đáng buồn cười, vừa nghe vậy là mặt mày tái mét, nắm chặt tay Minh Cẩm hung hăng nói: "Nàng dám!"

Lời tuy hùng hổ nhưng mức độ dọa nạt không đủ, Lục Trạm nhớ tới cô vợ mình có vẻ hứng thú với loại dược kia, lo sợ bất an nhìn chằm chằm Minh Cẩm.

"Không dám." Minh Cẩm rốt cuộc chống không nổi phải bật cười, vòng tay quàng quanh cổ Lục Trạm, vùi mặt vào ngực chàng.

Lục Trạm lầu bầu: "Hiện tại Hoài Uyên đang ở kinh thành, có lẽ hai ba ngày nữa sẽ trở về."

"Y phải về?" Minh Cẩm vội hỏi. Trước khi đi Sở Hoài Uyên bày ra bộ dáng không thành công thề không trở về, tại sao mấy ngày nữa sẽ quay lại?

"Không chỉ có hắn," Lục Trạm mỉm cười, có vẻ tâm tình không tệ, "Chúng ta đều trở lại."

"Vậy, sự tình đã kết thúc?" Minh Cẩm kinh ngạc. Tuy nàng vẫn luôn chờ mong Lục Trạm có thể về sớm một chút, nhưng nghĩ đến điều kiện để kết thúc vụ này, không khỏi hỏi một cách dè dặt: "Còn Quân Nghiên..."

"Cô ả chọc giận Hoài Uyên," Lục Trạm vuốt tóc Minh Cẩm: "Chuyện này không có cách nào xoay chuyển tình thế."

Minh Cẩm không nói gì, nàng cũng không biết rốt cuộc mình có tâm tình thế nào -- Một phương diện cảm thấy nhẹ nhàng thở phào, không bao giờ phải lo lắng cô ả cũng là người xuyên qua sẽ làm chuyện gì đó khiến lòng người kinh hãi; một phương diện khác lại cảm thấy buồn bã, rốt cuộc trên thế giới này, ba người họ cũng có thể coi như đồng hương.

Nghĩ đến Quân Nghiên thì lại nghĩ tới Giang Du làm người đau đầu.

Thật lâu trước đây Minh Cẩm đã từng phân tích lợi hại cho Minh Lan hiểu, cũng trình bày những sự tình có thể phát sinh trong tương lai, nhưng Minh Lan vẫn lựa chọn con đường này.

Minh Cẩm chưa bao giờ cảm thấy mình có quyền định hướng cuộc sống của người khác. Ở thời đại này, phụ nữ có rất ít sự lựa chọn, nàng càng không muốn áp đặt bất kỳ hạn chế nào đối với Minh Lan.

Hiện giờ Minh Lan viết thư cho nàng, không hè oán trách lúc trước chính mình chọn sai đối tượng, chỉ muốn Minh Cẩm giúp ý kiến xem có biện pháp gì để giải quyết vấn đề về địa vị của cô nàng và hai đứa nhỏ. Đã thật lâu Minh Lan không hỏi ý kiến Minh Cẩm về bất cứ vấn đề gì như khi ở nhà, lúc này chắc hẳn đã đi đến mức cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.

Minh Cẩm đột nhiên nhớ ra, hình như đã thật lâu em gái không hề nhắc đến đề tài "khuê oán xuân sầu" thường xuyên treo nơi cửa miệng lúc xưa, sau khi kết hôn hầu như không còn nói về mối quan hệ với Giang Du.

Bao nhiêu năm trôi qua, cô gái nhỏ vui vẻ hoạt bát đã thật sự mất đi vẻ ngây ngô, trở nên càng giống như quý phu nhân phía sau cổng lớn, cao quý mà lạnh băng.

Ở môi trường nào thì sẽ biến thành người thuộc về môi trường đó.

Minh Cẩm nhớ tới phong thư mấy hôm trước Tề thị gởi tới, nhịn không được thở dài.

Không riêng gì Minh Lan, ngay cả Tề thị cũng càng ngày càng giống một quý phụ nhân, thậm chí bây giờ không cần Minh Thụy hỗ trợ mà tự mình dùng bút tích không mấy thuần thục luyện tập viết thư cho Minh Cẩm.

Lần trước Tề thị còn viết thư than vãn, hy vọng có thể mua thêm một nha hoàn ngoan ngoãn, hơn nữa phải biết chữ để thay mình viết những bức thư hồi âm nhàm chán cho đống thiệp mời của các phu nhân.

Lúc ấy Minh Cẩm còn cười trêu Tề thị càng có phong phạm của một quý phu nhân, ngay cả động bút cũng cảm thấy tụt thân phận, khác hẳn hồi trước còn chưa nhận hết mặt chữ nữa kìa.

Tận mắt chứng kiến môi trường và thời gian đã mài giũa người thân nhất của mình thành phu nhân sau cổng lớn, trong lòng Minh Cẩm tuy thấy vui vì mẹ và em gái có thể dung nhập vào cuộc sống mới, nhưng bên cạnh đó cũng cảm thấy vài phần hụt hẫng.

Cho dù Minh Cẩm có bị trì độn đi chăng nữa vẫn có thể nhận ra, khoảng cách của mình và hai người mà nàng từng thân thiết nhất càng ngày càng xa. Những điều trước nay nàng không thể lý giải thì Tề thị và Minh Lan sống sau cổng lớn đều đã rất thành thạo.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy," Lục Trạm không biết tâm tư Minh Cẩm vừa xoay chuyển trăm hồi, còn tưởng rằng nàng đang lo lắng vì Minh Lan, vỗ vỗ vai nàng trấn an, "Thế nào cũng có biện pháp."

Minh Cẩm quay đầu nhìn Lục Trạm đang cho mình nụ cười xán lạn, những xoắn xuýt trong lòng chậm rãi bung mở, không khỏi hơi mỉm cười với chàng.