Mượn Giống

Chương 11: Hạng Huân...... Không cần......



Hạng Chấn nói không có khả năng. Từ lúc kết hôn đến bây giờ, Phục Hoa chỉ thích duy nhất loại hoa này, chính là loại mà anh mua.

Một là vì nó rất rẻ, hai là vì quả thực Phục Hoa rất thích.

Hạng Huân không muốn tranh cãi với anh. Cậu đứng dậy cầm đồ uống trong tủ lạnh chuẩn bị uống, lại nghe thấy Hạng Chấn "A" một tiếng, sau đó bước tới ngăn cản: "Em không thể uống cái này, chờ tháng sau hẵng uống."

Hạng Huân dừng lại, cậu hiểu rồi.

Hạng Chấn lo lần này chưa đủ làm Phục Hoa mang thai, cho nên tháng sau còn muốn để hai người làm tiếp một lần.

"Hy vọng lần này có thể mang thai." Hạng Chấn cầm lấy đồ uống trong tay Hạng Huân, vặn nấp uống mấy ngụm.

Hạng Huân không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm mấy bình sữa được xếp ngăn nắp trên cánh tủ lạnh.

Nếu cô có thai, sau này sẽ không cần tới cậu nữa.

9 giờ tối, Hạng Huân đang đọc sách trong phòng. Phục Hoa đi vào đưa đồ ăn khuya cho cậu, là một bát hoành thánh.

Trước đây Hạng Huân từng ăn hoành thánh đông lạnh Phục Hoa mua từ siêu thị, cậu cảm thấy quá khó ăn. Tuy lúc đó cậu không nói rõ, chỉ ăn một miếng sau đó liền đi vào phòng. Nhưng về sau mỗi lần cậu ghé qua, Phục Hoa đều gói hoành thánh trước, đến đêm cô sẽ nấu cho cậu ăn khuya.

Phục Hoa bỏ hoành thánh xuống bàn liền đi. Bỗng Hạng Huân cũng đứng lên, bước vài bước lướt qua cô, duỗi tay đem cửa phòng đóng lại, sau đó khóa trái.

Phục Hoa bị dọa, nhỏ giọng kêu: "Hạng Huân!"

"Đừng lên tiếng." Cậu đem người đè trên tường, bàn tay khớp xương rõ ràng cầm lấy cằm Phục Hoa, cúi đầu cắn môi cô, "Anh em sẽ nghe thấy."

Trái tim Phục Hoa như muốn nhảy ra ngoài, căn bản không nghĩ Hạng Chấn lúc này đang ở cách vách mà Hạng Huân vẫn dám làm như vậy với cô.

Cô duỗi tay đẩy cậu nhưng không thành, đành nhỏ giọng cầu xin, thanh âm lại càng như rên rỉ.

"Hạng Huân...... Ân...... Đừng......"

Tay Hạng Huân lúc này đã tiến vào trong áo, bao lấy nhũ thịt nặng nề mà xoa xoa. Nghe tiếng Phục Hoa mơ hồ rên rỉ không rõ, cậu thở dốc thô nặng cắn môi cô. Sau đó duỗi lưỡi đi vào khoang miệng mút lấy đầu lưỡi cô. Mãi đến khi nghe cô nức nở vì không nổi mới buông ra, xốc quần áo lên liếm núm vú cô.

"Không cần......" Phục Hoa không dám phát ra tiếng, thân thể lại không chịu theo khống chế, cô kẹp chặt chân, hai tay đẩy vai cậu.

Hạng Huân tuy gầy hơn Hạng Chấn, nhưng sức cậu vẫn lớn. Cậu nắm chặt hai tay cô đè trên đỉnh đầu, đầu lưỡi dừng trên nhũ thịt trắng nõn nặng nề liếm.

Đầu vú phấn nộn bị liếm ướt dầm dề, cậu lại dùng hàm răng cắn xuống, đôi lưỡi nóng bỏng bao lấy viên đậu đỏ. Vừa rời ra được một chút, lại lần nữa ngậm lấy toàn bộ nhũ thịt, phát ra âm thanh liếm nuốt rõ ràng.

Sống lưng Phục Hoa không ngừng run. Cảm giác "yêu đương vụng trộm" cùng khoái cảm thi nhau kích thích đại não cô, hạ thân chảy nước không ít, quần lót cũng ướt đẫm. 

Cô chỉ cần cúi đầu là có thể thấy gương mặt tinh xảo của Hạng Huân. Đôi mắt đen nhánh đang nhuốm màu tình dục, môi mỏng sáng lấp lánh. Cậu dùng ngón tay đùa bỡn ngực cô, nhũ thịt từ khe hở ngón tay tràn ra, bàn tay thường dùng để viết chữ dọc theo eo cô đi xuống, chui vào trong quần.

Phục Hoa giãy giụa lợi hại hơn, trong hốc mắt tràn ra nước: "Hạng Huân...... Không cần......"

Hạng Huân sờ đến một tay đầy nước, ngón trỏ cùng ngón giữa cách một lớp quần lót khảy lên hoa môi đang run rẩy. Phục Hoa nức nở một tiếng, dường như sắp khóc ra: "Hạng Huân...... Cầu xin em......"

Ngoài cửa truyền đến giọng Hạng Chấn: "Bà xã?"

Phục Hoa sợ tới mức trừng lớn mắt, cô nhìn Hạng Huân, đôi mắt hồng hồng mà nói: "Chị sẽ không nói cho anh em, em mau buông chị ra đi, Hạng Huân......"

Hạng Huân rút tay về, đem ngón tay dính dâm thủy lau lên quần áo, ngẩng đầu nhìn cô: "Chị dâu, buổi tối chị không nên tới phòng em."

Cậu lùi ra sau một bước, mở cửa, hạ giọng nói:

"Nếu lần sau còn đến."

"Em sẽ không thả chị đi đâu."

==========

Happy niu dia  >