Muốn Cứu Vớt Nam Chính Nhưng Lại Lỡ Yêu Nhân Vật Phản Diện

Chương 16: Ăn trộm?



Cởi cà vạt ư?

Bình An nhìn vào chiếc cà vạt được thắt trên cổ Thế Hoằng, Thế Hoằng lại đang ngồi trên ghế nên cô bèn cúi người xuống, cẩn thận đưa tay cởi cà vạt cho anh.

Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô không rời, cô thì nhìn vào cà vạt nên không hề phát hiện ra ánh mắt của anh. Nhưng cô lại cảm nhận được hơi thở của anh đang quẩn quanh trong không khí, mùi hương trên cơ thể anh cũng quanh quẩn nơi đầu mũi cô.

Bình An bỗng nhiên cảm thấy hơi ngại ngùng, cô nhanh tay cởi cà vạt của Thế Hoằng ra rồi nhanh chóng đứng thẳng người dậy.

Thế Hoằng ngồi trên ghế một lát rồi đi đến bàn đọc sách, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc thẻ ngân hàng rồi đưa cho Bình An. “Đây là thẻ của cô, bên trong thẻ đã có tiền lương tháng này, những tháng sau tôi cũng sẽ chuyển tiền vào đây. Mật khẩu thẻ là ngày sinh nhật tôi.”

Nghe thấy vậy, Bình An liền nhanh tay nhận lấy tấm thẻ. Nhưng cô vẫn không khỏi thắc mắc: “Ông chủ ơi, mấy hôm nữa mới đến ngày trả lương cơ mà.”

Không ngờ rằng, Thế Hoằng lại nói: “Cô là người của tôi, tôi muốn trả lương cho cô lúc nào thì trả.”

Bình An nghe vậy thì gật gật đầu, cũng không để ý kỹ đến ba chữ “người của tôi” mà Thế Hoằng vừa nói. Cô nghĩ “người của tôi” ở đây nghĩa là “người giúp việc của tôi”.

Tuy nhiên, ý của Thế Hoằng lại không phải như vậy. Anh nhìn Bình An một lát rồi hỏi: “Cô có muốn học đại học không?”

“Dạ?” Bình An hỏi, “Học đại học ấy ạ?”

“Ừ. Không phải lần trước cô nói mình muốn học ngành thanh nhạc sao?”

“À… Đúng là như vậy…” Bình An suy nghĩ đến hoàn cảnh của Lê Thị Xúi được miêu tả trong truyện thì liền nói: “Nhưng mà tôi chưa học hết cấp hai đã bỏ học rồi, không thể học đại học đâu.”

“Không sao.” Thế Hoằng nói, “Sắp tới tôi sẽ mời vài gia sư đến bổ túc cho cô, giúp cô học cấp tốc để nắm được kiến thức cấp hai và cấp ba, đến khi đạt yêu cầu thì tôi sẽ xin cho cô tham gia kỳ thi đại học. Về vấn đề tiền bạc tôi cũng sẽ lo, công việc ở biệt thự cô cũng không cần phải để ý. Cô không cần phải lo gì cả, cứ chú tâm vào việc học là được rồi.”

Nghe Thế Hoằng nói đến đây, Bình An liền ngẩn người trong giây lát. Nếu thuê gia sư đến tận đây để dạy học cấp tốc thì chắc hẳn phải tốn rất nhiều tiền, hơn nữa Bình An mà học thì đương nhiên sẽ không có thời gian làm việc gì cả.

Thế Hoằng cũng đã dự liệu được những điều này, nhưng tại sao anh lại vẫn khuyến khích cô vào đại học?

Bình An cảm thấy khó hiểu và rối bời. Cô liền hỏi Thế Hoằng: “Tại sao ông chủ lại khuyến khích tôi vào đại học vậy ạ?” Nói đến đây, Bình An ngập ngừng rồi mới tiếp tục: “Người học là tôi, ông chủ dường như chẳng được lợi ích gì mà chỉ phải chịu thiệt.”

Nghe thấy vậy, Thế Hoằng liền bật cười, hai mắt cong cong dịu dàng nhìn Bình An. “Tôi thiệt sao?”

Đứng trước sự dịu dàng này, trái tim Bình An lại lỡ mất một nhịp. Sau đó, cô do dự một lát rồi gật đầu.

Thế Hoằng lại bảo: “Nhưng tôi không cảm thấy mình thiệt.”

Còn không thấy thiệt ư? Rõ ràng là nói dối!

Bình An khẽ mím môi, cảm giác kỳ lạ lại bắt đầu dâng lên trong lòng.

Thế Hoằng nói: “Vậy tuần sau tôi sẽ mời gia sư đến đây nhé!”

Thế nhưng, Bình An lại bảo: “Không cần đâu ạ.”

Nghe vậy, ánh mắt Thế Hoằng có chút thay đổi, anh nhìn về phía Bình An như đang muốn hỏi cô tại sao cô từ chối.

Ngay từ đầu, Bình An lại không định vào đại học ở thế giới này rồi. Ở thế giới thật cô đã là sinh viên của một trường đại học danh giá, cô vốn không cần thiết phải thì vào trường đại học ở thế giới này nữa, bởi mục tiêu của cô là quay về thế giới thật của mình. Hơn nữa, nếu học đại học ở thế giới này thì sẽ khá bận, do đó cô sẽ khó có thể hoàn thành được nhiệm vụ của hệ thống. Vì vậy, cô tuyệt đối không thể học đại học được.

Cô nói với Thế Hoằng: “Tôi là người giúp việc riêng của ông chủ, tôi không thể vì chuyện học mà lơ là công việc của mình được, thế nên ông chủ không cần phải để tôi đi học đâu.”

Thế Hoằng liền bảo: “Việc học cũng chỉ mất vài năm, cô không cần phải vì tôi mà làm lỡ dở việc học. Học tập là một việc rất quan trọng.”

Nghe Thế Hoằng nói vậy, trong đầu Bình An chợt nảy ra mấy câu nói mang đậm chất trung thành: “Mặc dù việc học tập vô cùng quan trọng, nhưng việc phục vụ cho ông chủ vẫn là quan trọng nhất, tôi luôn luôn phải đặt lợi ích của ông chủ lên hàng đầu.”

Thế Hoằng nghe xong thì đang định lên tiếng nói điều gì đó, còn Bình An vừa thấy anh mở miệng thì liền lên tiếng chặn họng: “Ông chủ! Dù thế nào đi nữa tôi cũng không đi học đâu! Tôi chỉ muốn làm việc cho ông chủ suốt đời thôi!”

Vừa nói dứt lời, Bình An liền muốn tự vả vào miệng mình một cái. Sao cô lại nói ra một câu đen đủi như vậy chứ? Lỡ ông trời nghe thấy rồi tưởng đó là mong muốn thật của cô, thế là liền cho cô ở thế giới này suốt đời mà làm công cho Thế Hoằng thì sao?

Ôi thôi ông trời ơi! Ông trời tuyệt đối đừng làm như vậy nhé!

Trong lòng Bình An thầm cầu xin ông trời, mắt cô thì lại lén lút liếc nhìn phản ứng của Thế Hoằng. Kết quả, cô lại thấy hai mắt anh dường như hơi sáng lên mà nhìn về phía cô. Sau đó, anh hỏi cô: “Cô muốn ở bên tôi suốt đời thật sao?”

Hả?

Bình An thầm nghĩ: Tôi nói là muốn suốt đời “làm việc” cho anh mà nhỉ?

Nhưng mà sau khi nghĩ nghĩ lại, cô cho rằng suốt đời làm người giúp việc cho Thế Hoằng thì đúng là phải ở cạnh anh suốt đời. Hơn nữa bắt lỗi ông chủ của mình thì cũng không hay cho lắm, thế nên cô không sửa lại lời Thế Hoằng nữa mà liền gật đầu, dõng dạc nói: “Vâng, tôi sẽ trung thành ở bên ông chủ suốt đời ạ.”

Đây đương nhiên là lời nói dối, bởi Bình An sao có thể muốn ở bên Thế Hoằng suốt đời được. Hơn nữa người bình thường cũng sẽ không tin vào những lời hứa hẹn như vậy, vậy mà Thế Hoằng lại tin.

Anh mỉm cười, khuôn mặt không giấu nổi vẻ dịu dàng sau khi nghe thấy lời nói dối.

Anh đã bị lừa. Nhưng Bình An thấy bộ dạng bị mắc lừa này của anh thì lại không vui. Ngược lại, cô còn cảm thấy hơi có lỗi. Hơn nữa đứng trước vẻ dịu dàng của anh hiện tại, dường như trong tim cô lại xuất hiện cái thứ cảm xúc kỳ lạ nữa rồi.

Tuy nhiên, nhớ đến chuyện mình có việc quan trọng cần xin phép, Bình An liền nhanh chóng thu hồi cảm xúc rồi nói với Thế Hoằng: “Thưa ông chủ, ngày mai tôi muốn xin nghỉ phép, đến thứ hai tuần sau sẽ đi làm lại ạ.”

Hôm nay là thứ bảy, ngày mai là chủ nhật nên tính ra thì Bình An cũng chỉ xin nghỉ đúng một ngày. Nhưng vẫn sợ Thế Hoằng không đồng ý, cho nên cô đã chuẩn bị sẵn đủ loại lý do xin nghỉ.

Tuy nhiên, Thế Hoằng lại rất thoải mái mà gật đầu, nói: “Ừm, cô cứ nghỉ đi.”

Nghe vậy, Bình An có hơi bất ngờ nhưng cũng không quá để ý. Thế Hoằng lại bảo: “Thôi, bây giờ cũng hết giờ làm việc rồi, cô về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Vâng, vậy tôi xin phép ra ngoài.” Nói xong, Bình An liền lững thững rời khỏi phòng của Thế Hoằng.

Buổi tối, Bình An lại vào phòng của Thế Hoằng để ngủ như thường ngày. Nhưng hôm nay trước khi đi ngủ, cô lại nói với Thế Hoằng: “Về chuyện làm partner của anh tại buổi tiệc, tôi đã đồng ý với anh rồi, thế nên ngày mai tôi sẽ không mặc váy tàng hình mà đi đến biệt thự của anh. Nhưng mà tôi sẽ đến vào gần trưa chứ không đợi tối mới đến đâu. Anh nhớ bảo quản gia, đừng để tôi phải đứng chờ lâu ngoài cổng đấy!”

“Ừm.” Thế Hoằng ngồi ở ghế sofa vui vẻ đáp.

Sáng hôm sau - chủ nhật, Thế Hoằng nghỉ ở nhà.

Bình An sau khi hóa trang xong thì liền đặt vài món đồ cần thiết vào trong một chiếc túi vải màu đen, sau đó mang theo túi xuống tầng. Hôm qua cô đã nói với mấy dì giúp việc về chuyện mình nghỉ phép, cho nên lúc này thấy cô xuống, mấy dì liền lên tiếng: “Xúi đi đấy à?”

“Vâng, cháu đi đây.” Bình An tươi cười nói với mấy dì giúp việc.

Lúc này Trạch Anh đang ở dưới phòng khách, thấy Bình An mang theo đồ đi thì liền hỏi: “Cô đi đâu đấy?”

“Tôi có chút việc nên xin nghỉ phép, ngày mai sẽ quay lại.”

Không ngờ rằng nghe vậy, Trạch Anh còn chưa kịp nói gì thì giọng nói của Vân San từ trên tầng đã vang lên: “Hôm nay là ngày tổ chức sinh nhật của anh Hoằng, người trong biệt thự rất bận rộn mà cô lại xin nghỉ phép, thật chẳng ra làm sao cả. Hơn nữa cô thì có việc gì chứ? Tôi là người biết rõ nhất hoàn cảnh của cô, cô đã chẳng còn nơi nào để về rồi mà còn định đi đâu?”

Bình An không hề có chút ngập ngừng mà đáp: “Tôi chẳng có nghĩa vụ phải báo cáo chuyện mình đi đâu với cô cả.”

Vân San liền mau mày, giọng điệu lộ rõ vẻ khó chịu: “Cô không cần phải báo cáo cho tôi, nhưng tôi yêu cầu cô phải nói cho tôi và tất cả mọi người biết, bởi vì hiện tại tôi đang nghi ngờ cô ăn cắp đồ trong biệt thự.”

“Hả?” Bình An nhíu mày, “Cô dựa vào đâu mà nghi ngờ tôi?”

“Dựa vào việc cô vốn không còn nơi nào để đi, vậy mà tự dưng lại xin nghỉ phép. Hơn nữa cô còn mang theo chiếc túi màu đen kia, trông cực kỳ khả nghi. Vì vậy, tôi cảm thấy rất có khả năng là cô đã trộm được thứ gì đáng giá để đem bán.”

Nghe thấy thế, Bình An liền dõng dạc nói: “Tôi không ăn trộm.”

Sau đó, cô liền quay người rời đi để tránh rắc rối. Nhưng Vân San thấy vậy thì lại càng nghi ngờ cô, thế nên cô ấy liền lớn tiếng: “Đứng lại!”

Bình An vẫn không dừng bước, thế là Vân San lại hét lớn: “Ăn trộm!”