Mười Hai Năm Kịch Cố Nhân

Chương 52



Hai cánh cửa đóng lại.

Người của Phó Đồng Văn ở bên dưới đang sốt ruột chờ đợi, thấy hai người bình an vô sự đang đi ra bèn lập tức vây xung quanh họ.

Phó Đồng Văn ném áo vest cho người của mình, đến khúc rẽ cầu thang thì xắn lại tay áo sơ mi lên. Anh xắn xong tay bên trái, Thẩm Hề giúp anh xắn tay áo bên phải. Cô xót xa khi sự kiêu ngạo của anh bị tổn thương, làm trong im lặng, không nói nửa lời.

"Ban nãy làm em tủi thân rồi." Ngược lại anh lên tiếng trước.

Đâu tính là gì.

"Trước đây em đã châm hàng ngàn điếu thuốc trong động thuốc phiện, nếu thật sự tủi thân thì đó mới là tủi thân. Anh nói xem em phải tìm ai để tính sổ đây?"

Đôi mắt sâu thẳm của Phó Đồng Văn khóa chặt lấy cô.

"Tính hết cho anh đi." Anh nói.

Sau đó anh nói tiếp: "Những tủi thân trước đây em phải chịu đựng, cứ đổ hết lên đầu anh ba đi."

Thẩm Hề chỉ coi anh đang nói linh tinh: "Đâu liên quan gì đến anh."

Cô ngước nhìn tầng trên.

Từ góc độ này nhìn lên tầng hai, có thể nhìn thấy bên ngoài căn phòng đó có người đang đi lại, ban nãy ông ta ép người không chút nể nang, nhớ lại cô cảm thấy khó chịu, bèn kéo tay anh: "Đi thôi, ở đây không thoải mái."

"Sao thế?" Phó Đồng Văn mỉm cười, không hề tỏ ra buồn bã chán nản: "Sợ họ lại xuất hiện bắt nạt anh ba à?"

Còn cần hỏi nữa ư? Cô khoác cánh tay anh, kéo anh xuống tầng.

Hai kép hát đã tẩy trang mặc áo dài rộng rãi đi dọc theo hàng ghế, tươi cười gật đầu chào hỏi những vị khách quen, được những người mê kịch và khách lâu năm vây quanh, bước ra ngoài, khi đi ngang qua Thẩm Hề, nhìn thấy Phó Đồng Văn bước chân họ hơi khựng lại: "Cậu ba, thời gian qua không thấy tới."

Phó Đồng Văn thờ ơ đáp: "Tôi tới cũng không gặp được hai vị, diễn viên nổi tiếng mà, cậu ba cũng khó gặp."

"Lời này." Người lớn tuổi hơn nói, "Ngày xưa ở nhà hát kịch Quảng Hòa, nếu không được cậu ba nâng đỡ, làm sao có anh em chúng tôi hôm nay?"

Họ được mời tới Thượng Hải biểu diễn, cuối cùng vẫn phải quay về ngõ Bách Thuận, nhà hát Quảng Hòa và nhà hát Quảng Đức mới là nơi họ vùng vẫy. Gặp Phó Đồng Văn, thái độ của họ đương nhiên phần nhiều là kính trọng.

Mấy cô đào đội mũ quả dưa của nam, bím tóc dài buông sau gáy, trò chuyện vui vẻ với hai bà bé đang định lên tầng. Cô ấy thấy bạn của mình bỗng nhiên dừng lại, không khỏi đưa mắt nhìn sang, nhận ra Phó Đồng Văn, lập tức quay người lại, lễ phép đến chào: "Cậu ba."

Các cậu ấm đi cùng chưa từng thấy những đào kép nổi tiếng tâng bốc vị nào, họ đều thầm quan sát Phó Đồng Văn và Thẩm Hề.

Dù thân phận của con hát rất thấp, nhưng những người chống lưng cho các diễn viên nồi tiếng đều là nhân vật có máu mặt thật sự trong xã hội. Dù là quân phiệt, xã hội đen hay con cháu quý tộc đều phải mời họ đến hát trong các bữa tiệc lớn nhỏ. Chỉ một câu nói của mấy người ấy, bàn chuyện còn dễ hơn so với mấy cậu ấm bình thường, bởi vậy người mà họ tâng bốc ắt hẳn không phải nhân vật tầm thường.

Mấy người đằng trước trò chuyện, khán giả đằng sau phỏng đoán thân phận của Phó Đồng Văn, dò nghĩ xem "cậu ba" này là thần thánh phương nào.

Phó Đồng Văn không quá để ý những ánh mắt của người xung quanh, nói chuyện với ba nghệ sĩ một lát rồi sai người dặn lái xe chờ sẵn ở cửa ngách.

"Cậu ba phải đi rồi ư?" Kép trẻ tuổi cố giữ anh ở lại, "Mấy tháng không gặp cậu, chi bằng để tôi làm chủ, mời cậu và cô đây uống chén rượu?"

Phó Đồng Văn đáp: "Thấy cậu ba đưa một cô gái đi theo mà vẫn muốn ra ngoài uống rượu ư?"

Hai nam một nữ, ba cặp mắt nhìn nhau, trong lòng sáng tỏ.

Cô đào cười xòa: "Cậu ba đã có hẹn với giai nhân rồi, chúng tôi không dám giữ nữa." Cô ấy chắp tay, "Cậu đi thong thả."

"Cậu ba đi thong thả." Anh kép cũng mỉm cười, cúi người chào tạm biệt.

Bỏ lại ánh đèn và khói lửa nhân gian sau lưng, trước mắt là trăng sáng.

Anh quen đường đưa Thẩm Hề đi qua lối nhỏ vắng lặng, tránh xa lòng người tấp nập. Ven con đường đá có rêu xanh, anh sợ cô bị trượt nên nắm lấy cánh tay cô, dắt cô đi trong màn đêm.

Bốn phía tĩnh mịch như tờ, cô bất giác cũng nói chuyện khe khẽ.

"Sao anh biết con đường nhỏ này?" Nhìn thấy ánh đèn trên đường cái ngoài cửa ngách, cô bèn hỏi.

Anh giải thích: "Con đường phía sau có rất nhiều ca kỹ. Những cô gái đó hay được gọi là đi bồi rượu, bình thường hay đến Từ Viên, cho nên dần dần tìm được lối đi này."

"Ồ..."Răng cô chua lòm rồi.

"Hai tháng trước, lúc chuyện đó xảy ra, có người đưa anh tới đây." Phó Đồng Văn thầm thì, "Là nam."

"Ồ..." cô vui vẻ trở lại.

Ra đến ngoài cửa ngách, hai bên đường là các cửa hàng san sát, Great Western Cafeteria, nhà hàng Ấn Độ, nhà hàng Đại Trung Hoa, quán cà phê, hiệu cầm đồ, cửa hiệu giặt quần áo... bên trong cửa kính đều tối đen như mực, thỉnh thoảng có ánh đèn hắt ra, có thể nhìn thấy người trong cửa hàng đang tính toán sổ sách.

Đêm sâu dần, chỉ có quán thuốc phiện vẫn còn nhộn nhịp.

Ba chiếc xe đi vào, tránh dòng người đang đi trên đường và quán vỉa hè bán đồ ăn khuya, dừng bên cạnh hai người.

Họ lên xe, đi về phía Nam, chạy thẳng đến đường Hà Phi.

Tuy Phó Đồng Văn không nói gì, nhưng Thẩm Hề biết anh đang nóng lòng về nhà.

Vào trong ngõ chỉ còn lác đác vài căn nhà vẫn sáng đèn, Thẩm Hề mượn ánh sáng hắt từ tấm kính nhà người ta, sánh bước cùng Phó Đồng Văn xuyên qua màn đêm về đến cửa nhà mình. "Cùng vào đi." Phó Đồng Văn nói với nhóm đàn ông đi đằng sau, "Vào uống bát canh đã."

Họ bất ngờ, hình như không hiểu ý anh.

Mọi người đều biết đây là nhà riêng của Phó Đồng Văn và Thẩm Hề, cậu ba không cho phép người ngoài vào nơi riêng tư của mình. Mấy người nọ cũng thuê một căn nhà gần đây, luân phiên canh gác ngoài cửa, chưa bao giờ vượt quá giới hạn.

"Hôm nay là ngày đặc biệt, vào cả đi, uống bát canh nhà nấu." Anh nói.

Mọi người cùng vào nhà, cô sáu đôi mắt sưng húp, trên người vẫn mặt áo cánh màu trắng và quần đũi rộng thùng thình của người hầu, nắm chặt chiếc khăn tay hồi chiều Thẩm Hề đưa, ngồi trên sô pha ở phòng khách chờ họ về. Thấy đám đông bước vào, cô co rúm người lại, lùi về sau nửa bước, khi nhìn rõ gương mặt Phó Đồng Văn, cô ấy mới biết không phải là người đang truy đuổi mình.

Cô ấy nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống tí tách: "...Anh ba."

"Sao lại khóc?" Phó Đồng Văn tươi cười đi vào phòng khách, trở tay khóa cánh cửa bằng gỗ lim lại.

Chẳng mấy chốc, trong căn phòng thấp thoảng có tiếng khóc nức nở.

Thẩm Hề nghĩ có lẽ Phó Đồng Văn sợ tinh thần cô sáu bất ổn, thất thố trước mặt người dưới, vì vậy mới đóng cửa. Cô sợ bên ngoài quá yên tĩnh sẽ làm nổi bật tiếng khóc trong phòng nên gõ cửa phòng bếp.

"Anh ba nói anh nấu canh à? Đâu rồi?" cô hỏi Đàm Khánh Hạng.

"Không chỉ canh thôi đâu, còn hấp thêm hai lồng bánh bao nữa, canh gà vẫn đang hầm trên bếp đấy." Đàm Khánh Hạng trả lời, "Buổi trưa cậu ta ra ngoài, nói rằng hôm nay phải đi bàn chuyện quan trọng chắc chắn sẽ về muộn, bảo tôi chuẩn bị bữa khuya chờ mấy người về ăn."

Hai người cố ý gợi chuyện, trong ngoài phòng bếp ồn ã hẳn lên.

Virtue chào hỏi mọi người bằng tiếng Trung bập bẹ, đặc một lồng bánh bao hấp lên bàn, giống y như bà chủ của nột quán ăn nhỏ đang mời khách khứa đến ăn cơm. Tôi tớ đều đã đi theo Phó Đồng Văn nhiều năm, rất biết cách nhìn cảnh đoán ý, mọi người ăn no lưng lửng, vội vội vàng vàng húp canh, sau đó lục tục ra ngoài gác đêm.

Bát đũa trong nhà không nhiều, Đàm Khánh Hạng nấu nước nóng, tráng lại một lượt bát đũa đã dùng.

Virtue giúp anh ta một tay, rửa sạch sez mấy bộ bát đũa rồi đặt lên bàn.

Lúc này, Phó Đồng Văn cũng mở cửa phòng khách ra, nói với em sáu đi đằng sau: "Nào, nếm thử tay nghề của Khánh Hạng thôi, xem thế nào."

"Nếm gì mà nếm, có cái ăn vào mồm là tốt rồi." Đàm Khánh Hạng không hề nể nang.

Phó Đồng Văn thở dài đánh thượt: "Cậu không nghe ra khen chê gì à, đang khen cậu ấy."

Đàm Khánh Hạng "ơ" một tiếng, "Không cần đâu, được cậu khen chẳng có kết cục tốt gì cả."

Hai người đàn ông già đầu đã quen nói móc nhau cũng là một thú vui.

Anh lười tiếp chuyện với Đàm Khánh Hạng, nhìn lên tầng: "Vạn An?"

"Cậu chủ, tôi biết rồi, không cần cậu gọi đâu." Vạn An lanh lợi ôm một chai rượu Tây và mấy cái ly xuống, chia cho mỗi người mỗi cái, không thiếu của ai. Khui rượu, rót rượu, động tác không hề vấp váp, nhìn là biết phải tập trong nhiều năm.

Phó Đồng Văn kéo Thẩm Hề ngồi bên cạnh mình, đôi mắt nhìn cô chằm chằm: "Cùng uống với anh ba một ly nào."

Anh đang đắc ý, đời khi đắc ý hãy nên vui vầy.

Giây phút vui vẻ, nhấp ly rượu cũng có mùi có vị hơn, huống chi là việc mừng em năm được cứu, em sáu đã trở về nhà.

Thẩm Hề đáp "vâng", chống cằm nhìn anh.

Ban nãy ở trong phòng được Phó Đồng Văn an ủi và khuyên nhủ, cô sáu Phó Thanh Hòa đã bình tĩnh trở lại, nhưng hồn vía vẫn trên mây sau khi trải qua chuyện ấy, nuốt cơm không trôi. Anh dặn Vạn An đưa cô ấy đi nghỉ trước, còn mình uống ít rượu trong phòng bếp rồi mới lên tầng, mượn hơi rượu kéo Thẩm Hề đến bên cửa sổ tâm sự.

Anh để mở cổ áo sơ mi, tựa người vào bệ cửa, lúc thì về dòng xe ầm ĩ bên đường Hà Phi, lúc thí nhắc đến tổ chim én dưới mái hiên, định bảo Vạn An lấy ra xem có trứng chim hay không... Thẩm Hề dở khóc dở cười trông nom cậu ba uống say khướt, chạy tới chạy lui vào phòng vệ sinh mấy lần vắt khăn nóng lau mồ hôi cho anh. Chẳng phải có câu "Uống rượu mừng sẽ không say" ư?

Anh chỉ vào tổ chim én: "Một tháng trước phát hiện ra, anh ba biết đó là điều may."

"Không chừng chỉ là tổ rỗng." Cô đoán, "Em chưa bao giờ thấy chim én bay về."

"Có chứ." Anh khẳng định.

"Anh thấy rồi à?" Cô thấy kỳ lạ.

"Anh nói có là có." Anh chắc nịch.

...Được rồi, không đôi co với anh nữa. Cô nhận thua.

"Có phải Ương Ương nghĩ anh ba say rồ không?" Anh hỏi.

Ừ, người say sẽ luôn cãi với người khác rằng mình không say. Cô không bị mắc lừa nhé.

Cô cởi áo sơ mi của anh ra, vòng tay ra sau lưng giúp anh lau mồ hôi. Suy nghĩ của cô rất tring sáng, sợ mồ hôi thấm ướt áo sơ mi làm anh khó chịu. Nhưng lau được mấy cái, tâm tư của hai người đều bay xa, nghĩ tít tắp tới chỗ khác.

Cô định rụt tay về, Phó Đồng Văn giờ hai tay nâng gương mặt nhỏ xinh của cô lên, nói rất nhỏ: "Anh ba không say thật mà, chẳng qua anh muốn chờ đến khi trời sáng để ra ngoài mua ít đồ."

.. Không say thật ư? Cậu chủ nhà anh muốn mua đồ gì còn cần đích thân đi mua sao?

"Được rồi, anh muốn gì thì sai Vạn An đi mua là được mà. Cậu ta không biết chọn vậy thì để em đi."

Anh cười rộ.

Thẩm Hề chỉ nghĩ rằng anh đang lảm nhảm đòi mua đồ lúc say, nụ cười của anh làm trái tim cô xót xa, cô rút tay về, giấy chiếc khăn tay thật vuôn vức, che giấu nỗi khó chịu trong lòng: "Anh vui là tốt rồi, em còn sợ anh buồn vì đêm qua...."

"Đến bây giờ em vẫn còn tưởng anh ba chịu thiệt à?"

Anh thở dài cầm chiếc khăn trên tay cô, vứt lên bàn. "Em chỉ thấy ông ta ăn con xe của anh, nhưng không nhìn ra anh đang chiếu tướng ông ta sao?"

Thẩm Hề ngẫm lại, lắc đầu.

Anh tựa bên cửa sổ, gió đêm thổi qua, anh nhắc cô: "Anh ba không sợ đãi tiệc xin lỗi, họ mới là người sợ. Em nghĩ kỹ lại xem, nếu anh ba bày tiệc thì sẽ bày ở đâu?"

Nếu anh là người đãi tiệc, vậy anh là chủ, đương nhiên phải về kinh thành, đây là quy củ của người lớn.

Nhưng nếu thật sự phải về kinh thành...

Vậy thì khi đó ông chủ Hoàng sẽ rơi vào tình cảnh khó khăn cả đôi đường. Ông ta làm khó Phó Đồng Văn ở Thượng Hải, chẳng lẽ không sợ bữa tiệc đang chờ mình ở Bắc Kinh là Hồng Môn yến ư? Nhưng nếu vì sợ mà từ chối bữa cơm này, đến lúc đó người dân hai miền Nam Bắc lại càng coi thường ông ta hơn.

Chẳng trách Phó Đồng Văn nói bày tiệc mà lão gia đó không chịu.

Được anh gợi ý, cô đã hiểu được bảy, tám phần, khó chịu trong lòng cũng vơi bớt.

Nương theo ánh trăng, Thẩm Hề nhìn đường Hà Phi không một bóng người, nhìn lá cây xào xạc và cái bóng của tổ chim én, nhìn đâu cũng thấy đẹp đẽ. Cô giúp anh cài cúc áo sơ mi.

Niềm vui của cô đều phản chiếu trong mắt Phó Đồng Văn, làm anh không kiềm nổi mà thốt lên: "Em cười rồi ư?"

"Vâng." Ít nhất trong lòng không còn bực bội.

"Vậy anh ba giải thích cho em tác dụng của điếu thuốc em đưa."

Hứng thú của cô được gợi lên, lắng nghe anh nói.

"Em cũng biết anh và anh cả hục hặc với nhau nhiều năm nay, sớm muộn gì cũng phải phân thắng bại. Từ lúc cha qua đời, anh luôn nghĩ cách làm thế nào để ông chủ Hoàng không nhúng tay vào việc nội bộ gia đình, e rằng nếu anh mở lời trước, ông ta sẽ được voi đòi tiên."

Phó Đồng Văn xoa đầu cô: "Chuyện anh đang lo lắng ngày đêm chỉ cần một điếu thuốc là giải quyết được rồi, người làm chứng đều do ông ta mời tới, đúng là cơ hội trời cho." Anh ngừng lại trong giây lát, "Đương nhiên họ sẽ không ngờ chuyện nhà họ Phó vẫn còn góc khuất phía sau, cũng không ngờ dù hôm nay lấy lại được mặt mũi nhưng lại đánh mất cơ hội móc được một khoản từ anh."

Thẩm Hề nghe mà vui sướng.

"Còn nghĩ anh ba bị bắt nạt nữa không?" Anh dịu dàng hỏi.

Cô nhoẻn miệng cười, lắc đầu.

"Uổng công thương anh." Cô cười, ngoảnh đầu đi.

"Oan cho anh quá..." Anh ra vẻ kéo cô lại, "Mấy năm nay anh ba rất vất vả, chỉ có thể tâm sự với mỗi Ương Ương thôi. Em thương anh đừng tiết kiệm gì hết, hãy thương anh nhiều hơn chút nữa."

"...Em đi giặt cho anh chiếc khăn khác." Cô "suỵt" một tiếng, "Anh nói nhỏ thôi, đánh thức họ bây giờ."

Anh chỉ cười, nhìn bóng lưng cô rời khỏi.

Giặt khăn xong, Thẩm Hề thoáng nghe thấy tiếng ếch kêu ộp oạp bên ngoài cửa sổ.

"Lần đầu tiên em nghe thấy tiếng ếch kêu ở đây đấy." Cô thò đầu ra ngoài nhìn lùm cỏ, "Sao lại có ếch nhỉ?"

Phó Đồng Văn xoay đầu cô nhìn lên hiên nhà. Một con chim én màu xám vỗ cánh đậu lên mép tổ chim.

"Lần này én về tổ thật rồi." Anh lẩm bẩm.

Lời này hàm chứa hai nghĩa, em trai em gái đều về tổ cả rồi.

"Không ngờ có chim én thật... Anh đừng bảo Vạn An lấy tổ chim ra nữa." Cô bỗng nhiên nhớ tới lời anh vừa nói.

"Buộc miệng thôi mà." Anh đáp, đăm chiêu nhìn tổ chim rất lâu, chợt hỏi: "Có phải trời sắp sáng rồi không?"

Bầu trời xám xịt, nào có giống sắp sáng?

Anh mượn ánh trăng xem giờ trên đồng hồ quả quýt: "Sắp sáng rồi, em ở nhà chờ nhé, anh ba đi mua đồ."

"Anh đi mua đồ thật ư?"

"Đã bao giờ lừa em chưa?" Anh lấy áo vest trên móc treo xuống, sờ thấy ví tiền trong túi áo vẫn còn, "Chờ anh về, đừng ngủ."

"Giờ này anh ra ngoài, có cửa hàng nào mở cửa." Cô đuổi theo anh.

"Kêu người gõ cửa, trả thêm tiền gấp mười." Giày da của anh giẫm lên cầu thang, bước nọ nối tiếp bước kia, thoắt cái người đã xuống tầng mở khóa cửa ra, hàng loạt động tác không hề vấp váp.