Mục Thần Ký

Chương 569: Chủ của đế điệp



- Đại sư huynh chế luyện những sao cát náy quá nặng nề, với thực lực của ta căn bản không có cách nào phát động được!

Tần Mục ném cái đỉnh lớn lại, xoay người lao thẳng đến tòa đại điện này. Giang Miểu thấy hắn sốt ruột chạy về, phóng người nhảy đến trên thân của vị Thần Long này, không biết hắn muốn làm cái gì.

Tần Mục phát động Hoạn Long Kinh. Chỉ tiếc rằng Thần Long đã chết, nguyên thần bị "lệ quỷ" của U Đô cắn nuốt, căn bản hắn không mượn được tu vi của Thần Long. Nếu như có thể mượn được tu vi của vị Thần Long này, hắn còn có thể đánh với Tinh Ngạn một trận.

Tần Mục nhìn về phía Giang Miểu, lắc đầu:

- Tu vi của hắn quá kém, còn không bằng ta, sử dụng Hoạn Long Kinh cũng không mượn được bao nhiêu pháp lực... Thần thông truyền tống!

Quanh người hắn chợt có phù văn tung bay, hắn chuẩn bị dẫn theo Giang Miểu cùng nhau chạy trốn. Chỉ có điều lấy tu vi thực lực của hắn tối đa chỉ có thể dẫn theo Giang Miểu chạy ra được mấy chục dặm, loại khoảng cách này đối với Tinh Ngạn cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Hắn còn chưa kịp thi triển ra phù văn truyền tống, đột nhiên từng phù văn đã ngừng vận chuyển, bay lơ lửng trên không trung lại không nhúc nhích.

Bởi vì phù văn truyền tống vẫn không nhúc nhích, ngay cả Tần Mục và Giang Miểu cũng bị giam cầm, không có cách nào nhúc nhích.

Gương mặt Tinh Ngạn thâm trầm từ ngoài điện đi tới. Hắn vươn một tay ra. Năm ngón tay mở rộng ra, ngón tay của hắn vẫn còn đang rỉ máu. Hắn bổ toàn bộ Thần Kiều bay vượt qua Thiên Cung, trở thành thần chỉ. Sau đó, tu vi của hắn lại có nâng cao kinh người, thực lực thật sự quá mạnh mẽ, giam cầm Tần Mục dễ như trở bàn tay.

Hắn ở trong cát vàng mười dặm bị thương rất nặng, nhưng dù sao hắn cũng là thần chỉ, có khả năng không lường được, cho dù với pháp lực còn sót lại hắn cũng có thể vây khốn được Tần Mục.

Trán Tần Mục lấm tấm mồ hôi lạnh, hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

- Tinh Ngạn sư huynh, ta trả cái rương lại cho sư huynh là được...

- Ta cần không phải là cái rương, mà là ngươi.

Tinh Ngạn phun ra một ngụm đờm máu, trên người hắn có các loại vết thương lớn nhỏ trông cực kỳ thê thảm, rất nhiều vết thương lộ ra máu thịt đỏ tươi, có nhiều chỗ còn có thể thấy được xương trắng.

Lại nói tiếp, hắn cũng được trời cao chiếu cố, đầu tiên là bị nhốt ở bên trong thuyền cứu nạn bỉ ngạn nửa năm, nơi đó vốn đã vô cùng nguy hiểm, các loại phong ấn các loại cấm pháp sát trận đầy rẫy, thỉnh thoảng hắn còn bị câm điếc quấy rầy.

Hắn vừa đi ra lại gặp phải Tần Mục, bị dụ vào bên trong mười dặm Tinh Sa Kiếp Trận. Tần Mục phủi mông một cái rời đi, hắn lại bị vùi lấp vào trong trận, tình cảnh càng lúc càng nguy hiểm đáng sợ.

Thủ đoạn của hắn chồng chất nên mới có thể chống đỡ được đến bây giờ, nếu không phải Tinh Sa Kiếp Trận đột nhiên ngừng vận chuyển, hắn khẳng định không kiên trì nổi, đã bị luyện hóa thành tro!

- Đại thần y, muốn bắt được ngươi, vì sao lại khó như vậy?

Tinh Ngạn nuốt ngụm máu đã vọt lên tới cổ, thản nhiên nói:

- Chỉ có điều cũng may, ngươi vẫn không có chạy ra khỏi lòng bàn tay của ta!

Dưới chân của hắn đột nhiên hiện ra bóng tối vô cùng nồng đậm mạnh mẽ, đó là Sinh Tử thần tàng của hắn, hắn đi tới giống như là đi trên mặt nước trong bóng tối.

Nhưng vào lúc này, trong bóng tối dưới chân hắn chậm rãi hiện ra một con mắt, tiếp theo lại có một con mắt xuất hiện, sau đó một nữ tử xinh đẹp từ trong bóng tối lộ ra gương mặt, dáng người uyển chuyển thướt tha cũng xuất hiện sau đó.

Tinh Ngạn giống như là giẫm lên trên mặt nước trong bóng tối, mà nữ tử kia lại giống như là cái bóng của hắn, chỉ có điều một người là nam tử, một người lại là giai nhân tuyệt sắc, là ảnh ngược của nhau.

Cảnh tượng như vậy cực kỳ quỷ dị.

Hai người này giống như là cùng đi về phía Tần Mục, bước chân đồng thời hạ xuống, đồng thời giơ lên.

Thời điểm bóng tối gần tiếp xúc đến Tần Mục, Tinh Ngạn đột nhiên dừng bước, không lại đi tới nữa. Hắn dừng lại, nữ tử tuyệt sắc kia cũng dứt khoát dừng lại, hình như chỉ có Tinh Ngạn di chuyển nàng mới có khả năng di chuyển.

Trong miệng của giai nhân tuyệt sắc kia truyền ra giọng nam, âm thanh rất to rất nặng nề:

- Tinh Ngạn, vì sao ngươi không tiếp tục đi về phía trước? Nhét hắn vào Sinh Tử thần tàng của ngươi, đem hắn cho ta, ngươi lại xem như đã hoàn thành giao ước giữa chúng ta!

Tinh Ngạn thản nhiên nói:

- Lục Ly, ta đã giúp ngươi tìm được người, chuyện ta đáp ứng ngươi, ta đã làm được. Về phần ngươi có thể bắt giữ được hắn hay không, đó là chuyện của ngươi. Ta không có thói quen bị người khác uy hiếp.

Dưới chân hắn, giai nhân tuyệt sắc kia hơi ngẩn ra, cười lạnh nói:

- Ngươi nghĩ rằng ngươi đi tới Thiên Cung, thành Ngụy Thần, lại có thể cùng ta cò kè mặc cả sao? Tinh Ngạn, ngươi thật to gan!

- Cò kè mặc cả?

Tinh Ngạn lắc đầu:

- Đây cũng không phải là là cò kè mặc cả, ngươi đưa ta ra khỏi U Đô, cho nên ta mới giúp ngươi tìm hắn, đây là giao dịch. Giao dịch này ta đã làm được, về phần bắt giữ hắn, đó là chuyện của ngươi.

Hắn lấy tay chộp một cái, thân thể cao lớn của vị Thần Long này chậm rãi nâng lên. Tần Mục cùng Giang Miểu lại đột nhiên rơi xuống đất, thân thể đã khôi phục trở lại bình thường, có thể tùy ý phát động nguyên khí, thi triển thần thông.

Tần Mục kinh ngạc không hiểu nổi, hắn ngẩng đầu nhìn thấy thân thể của vị Thần Long này càng lúc càng nhỏ, dây xích tách ra, thẳng bay về phía Tinh Ngạn.

Tinh Ngạn giơ tay ra nắm lấy Thần Long, vuốt thẳng, quấn ở bên hông của mình giống như là một đai lưng, hắn đột nhiên lạnh lùng nói:

- Lục Ly, cút ra khỏi Sinh Tử thần tàng của ta!

Dưới chân hắn, giai nhân tuyệt sắc kia không nhịn được giận dữ:

- Ngươi nói với ta như vậy, ngươi nghĩ rằng ngươi chỉ là một thần chỉ nho nhỏ, liền có thể nhảy ra khống chế được ta sao?

- Thần tàng của ta, cho phép ngươi lắm lời sao? Lăn...

Tinh Ngạn quát lớn, trong Sinh Tử thần tàng dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện nguyên thần, nhất thời trong Sinh Tử thần tàng xuất hiện mặt trời mặt trăng, ngũ diệu song song, thất tinh cao chiếu, ánh sáng soi sáng, giai nhân tuyệt sắc này vội vàng tránh né, bị ánh sáng của thất tinh soi sáng làm cho nàng không ngừng lui lại.

- Tinh Ngạn, ngươi dám chống lại thượng thần, ta nhất định phải khiến ngươi...

- Lăn!

Toàn thân của Tinh Ngạn có thần uy trùng thiên, tay áo của hắn tung bay, mái tóc đen phất phới, trong cơ thể có từng ngọn thần tàng phóng ra ánh sáng cường đại, soi sáng Sinh Tử thần tàng, cuối cùng ép nàng ra khỏi Sinh Tử thần tàng, không thể không quay về U Đô!

Tinh Ngạn bình phục khí tức, mái tóc đen của hắn bay phất phới lại chậm rãi hạ xuống, trang phục cũng không tiếp tục rung lên nữa, ánh mắt hắn nhìn về phía Tần Mục:

- Cái rương của ta đâu?

Tần Mục do dự một chút, lấy ra cái rương giấu ở trong túi Thao Thiết, cái rương rơi xuống đất chạy về phía Tinh Ngạn, nhưng đi tới giữa đường nó lại quay đầu lại "nhìn một chút" về phía Tần Mục, sau đó lại chạy về phía Tinh Ngạn, đi tới bên cạnh Tinh Ngạn.

Tinh Ngạn xoay người đi về phía ngoài điện, thản nhiên nói:

- Tần thần y, đừng để cho ta gặp lại ngươi.

Tần Mục đột nhiên nói:

- Vì sao không giết ta?

- Vì sao phải giết ngươi?

Tinh Ngạn dừng bước, nghiêng đầu nói:

- Ta làm việc cũng có nguyên tắc của mình. Ngươi truyền đi Thước Kiều quyết Huyền Dẫn quyết và Thần Độ quyết khiến cho ta tu thành thần chỉ, thoát khỏi lo lắng về tính mạng, ân oán giữa chúng ta xem như xóa bỏ. Ta tìm ngươi là vì giải quyết giao hẹn giữa ta với Lục Ly. Tìm được ngươi, giao hẹn giữa ta với Lục Ly cũng được xóa bỏ. Ngươi là đại tông sư, lẽ nào ngươi nghĩ rằng ta ngay cả điều đó cũng không làm được sao? Ngươi quá xem thường ta.

Tần Mục đương nhiên giật mình kinh sợ, lộ ra vẻ tươi cười:

- Ta lúc trước thật sự khinh thường ngươi.

Tinh Ngạn thoáng nhìn nụ cười này của hắn, khóe mắt rung lên, hừ lạnh một tiếng xoay người rời khỏi đại điện:

- Đừng cười với ta. Ta sẽ còn tới tìm ngươi. Ngươi khai sáng ra rất nhiều thứ, mười tám kiếm thức, Nguyên Thần Dẫn, khiến cho ta có lòng thương xót nhân tài, nhưng đợi đến khi thân thể ngươi đạt được trình độ có thể lọt vào mắt ta, ta sẽ tìm đến ngươi. Ta muốn có thân thể của một vị phách thể.

Tần Mục nghẹn họng trân trối, nhìn theo bóng dáng hắn đi xa

Tinh Ngạn đi tới bên cạnh cái miệng đỉnh lớn, ánh mắt hắn chớp động, đang muốn lấy luôn cả miệng đỉnh lớn này đi, đột nhiên trong đỉnh có sao cát bơi qua bơi lại, sao cát dần dần mở ra, hóa thành hình một người cát nam tử trẻ tuổi.

Trong lòng Tinh Ngạn thầm cả kinh, lắc mình rời đi, hắn nhanh chóng đi qua mười dặm thung lũng.

Hắn vẫn sợ, khiếp sợ mười dặm Tinh Sa Kiếp Trận lại một lần nữa bạo phát.

Tần Mục dẫn theo Giang Miểu đi ra khỏi đại điện, đã thấy người cát này đứng ở trong miệng của cái đỉnh lớn, sao cát ở phía ngoài người cát không ngừng lưu chuyển.

- Đại sư huynh?

Tần Mục thử dò xét nói:

- Khai Sơn tổ sư của Thiên Thánh giáo, ta là giáo chủ hiện tại, trước đó không lâu đã ra mắt Tiều Phu thánh nhân. Đại sư huynh, sư huynh còn sống không?

Người cát này mở miệng lại nói không ra lời, đột nhiên người cát đổ nát, sao cát lưu chuyển trên mặt đất, hóa thành một bức hình vẽ.

Tần Mục vội vàng nhìn lại, chỉ thấy trên mặt đất hình vẽ là một địa lý đồ, thế núi, thế sông hiện rõ ràng ở trước mắt.

Núi sông ở trong địa lý đồ không ngừng biến hóa, Tần Mục vội vàng cẩn thận ghi nhớ. Sao cát ngay cả thay đổi hơn mười lần, lại chảy về bên trong đỉnh lớn. Tần Mục khẽ nhíu mày, sao cát biến thành địa lý đồ ngoại trừ hình vẽ thứ nhất rai, địa lý đồ khác hắn căn bản không có bất kỳ ấn tượng nào, nhìn chung sông núi Đại Khư không có một chỗ nào phù hợp với trong địa lý đồ.

Tờ thứ nhất trong địa lý đồ là nơi nào đó trong Đại Khư, trong mười ba địa lý đồ khác không có một chỗ nào là địa lý của Duyên Khang hoặc Tây Thổ, cũng không giống với địa hình ở Thái Hoàng Thiên.

- Đại sư huynh rốt cuộc muốn nói cái gì?

Tần Mục liếc mắt nhìn, Khai Sơn tổ sư của Thiên Thánh giáo nhất định là nhận thấy được Thần Long đã chết, lập công của mình có thành tựu, cho nên dẫn động sao sa hóa thân lại thấy được tình hình nơi này, chỉ có điều hắn cũng không ở Đại Khư hoặc Duyên Khang, chắc là ở thế giới kia, âm thanh không có cách nào truyền đến.

Hắn mượn sao cát tới sắp xếp địa lý đồ, có phải là muốn chỉ dẫn Tần Mục đi tìm mình hay không?

-Mười bốn địa lý đồ này vô cùng phức tạp, nên đi đâu tìm hắn đây?

Tần Mục đột nhiên tỉnh ngộ lại, thầm nghĩ:

- Ta kiến thức nông cạn, nhưng Tiều Phu thánh nhân có kiến thức rộng rãi, hắn nhất định nhận ra được những địa lý đồ này! Chỉ có điều có lẽ có thể tìm được một ít manh mối từ tờ địa lý đồ thứ nhất, không bằng tạm thời đi vào trong đó trước xem thử thế nào.

Hắn nghĩ tới đây, tảng đá đè nặng trong lòng hắn được thả xuống, cười nói:

- Giang Miểu, chúng ta đi thôi!

Giang Miểu lên tiếng trả lời.

Tần Mục đột nhiên lại vòng trở lại, ôm lấy đỉnh lớn, tốn hết sức lực muốn nâng cái đỉnh lớn lên. Giang Miểu vò đầu, Tần Mục quát:

- Còn không tới hỗ trợ ta?

Giang Miểu vội vàng tiến lên, sắc mặt hai người đỏ lên, hao hết tất cả sức lực cũng không có cách nào nâng được cái miệng đỉnh này lên được chút nào, Giang Miểu thở hổn hển, giọng điệu thử dò xét nói:

- Giáo chủ, ta cảm thấy hay là thôi đi? Đại sư huynh của ngươi có bản lĩnh rất cao, ngay cả Tinh Ngạn cũng không dám lấy đi cái đỉnh lớn này. Chúng ta nhất định là không làm được đâu...

Tần Mục chỉ đành phải buông tha, đột nhiên hắn thoáng nhìn những dây xích khóa rồng, ánh mắt hắn không khỏi nhất thời sáng lên, vội vàng chạy tới, nói:

- Lấy đi mấy cái dây xích này cũng không tệ! Những dây xích có thể khóa lại Thần Long, nguyên liệu chế tạo ra nó nhất định là cực kỳ cao đẳng! Cho dù là dung hóa luyện thành bảo cũng là cực phẩm trong cực phẩm!

Giang Miểu chỉ đành phải đi qua theo, hai người tốn sức mới kéo được một dây xích lớn, cuối cùng cũng lôi được dây xích ra khỏi đại điện.

Tần Mục mở túi Thao Thiết, nỗ lực để một đầu dây xích vào trong túi, tiếc rằng dây xích quá to quá lớn, căn bản không thả vào trong được, hơn nữa một đầu dây xích khác lại chôn sâu ở trong vách đá, cũng kéo không ra.

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, đều không có chủ ý gì tốt. Tần Mục giận dữ, xoay người rời đi:

- Mệt cho ngươi còn làm đại sư huynh, đúng là quỷ hẹp hòi!

Giang Miểu vội vàng đuổi theo hắn. Gương mặt của Tần Mục thâm trầm, bay lên trên không trung. Hắn tìm kiếm khắp nơi một hồi, điều tra rõ địa lý, sau đó dẫn theo Giang Miểu bay về phía phương hướng của tấm địa lý đồ đầu tiên.

Sau hai ngày, bọn họ đi tới một thôn nhỏ, đánh dấu trên địa lý đồ chính là chỗ này.

Tần Mục cùng Giang Miểu đi vào trong thôn nhỏ này, quan sát khắp nơi. Bọn họ chỉ thấy thôn nhỏ này giống như thôn xóm bình thường nhất trong Đại Khư, chỉ có điều trong thôn xóm khắp nơi đều là bức tượng về thần nhân đầu rồng thân người.

- Vì sao đại sư huynh lại bảo chúng ta đi tới nơi này?

Trong lòng Tần Mục không thể giải thích được. Hắn nhìn thấy được ở phía trước một gian nhà tranh có đang một lão già tóc trắng đang đan lưới đánh cá, hắn vội vàng tiến lên, cúi người chào nói:

- Vị trưởng lão này, cho hỏi nơi đây là nơi nào vậy?

Lão nhân tóc trắng này ngẩng đầu quan sát hắn qua đôi mắt mờ độc, lộ vẻ kinh ngạc, cười nói:

- Ta giao Đế Điệp cho Linh gia, tại sao lại ở trên người ngươi?

Tần Mục trợn tròn hai mắt, nói không ra lời.