Mưa Nhỏ Hồng Trần

Chương 3: Vui tái ngộ



Nghiêu Vũ đột nhiênmuốn khóc. Từ khi nhìn thấy ánh mắt bối rối của Tuệ An, từ khi nhìn thấy TiêuDương nắm tay Thiên Trần, khi nghe mẹ nghẹn ngào van nài cô trở về nhà, khi đơnđộc đi trên con đường đêm dài dặc, cô đã muốn khóc.

Hai ngày sau bữa tiệc trên, Thiên Trần gọi điện choNghiêu Vũ: “Này, mình đã liên lạc được với Tuệ An, hết giờ làm gặp nhau ở LươngMộc Duyên cạnh cửa nam trường cũ nhé”.

Hết giờ làm việc, Nghiêu Vũ đi thẳng đến quán cafeLương Mộc Duyên. Thiên Trần và Tuệ An vẫn chưa đến, cô gọi một ly Mocha ngồiđợi. Mấy năm vẫn thế, vẫn hương vị ngày xưa.

Cô đã đến đây mấy lần, đều là Đồng Tư Thành đưa đi.Hồi mới yêu nhau, hai người từng ngồi ở đây thầm thì bao chuyện chẳng đâu vàođâu… một ly cafe nhỏ có thể ngồi mấy tiếng, những lúc không nói thì ngồi nhìnnhau, nhìn bao nhiêu cũng không chán, mắt hân hoan ngợp niềm vui.

Lần nào cũng thấy thời gian trôi quá nhanh, nhoáng cáiđã sắp hết một ngày. Hai người luôn nắm tay nhau chạy như bay về ký túc xátrước khi đèn tắt, đến tầng trệt, nếu cổng chưa đóng lại đứng tranh thủ nói vàicâu… Hồi đó Đồng Tư Thành luôn đứng dưới cột đèn cạnh lối đi, ngước lên chờNghiêu Vũ từ cửa sổ tầng bốn ngó đầu ra vẫy tay rồi mới đi.

Bóng người cao gầy dưới ánh đèn đường là một trongnhững bức họa đậm màu nhất trong ấn tượng của Nghiêu Vũ, khiến cô lâng lâng náonức và cảm thấy rất an toàn. Lúc đó Nghiêu Vũ chưa bao giờ nghĩ một lần nào đócô nhìn ra sẽ không thấy bóng Đồng Tư Thành.

Ngón tay bối rối di trên khăn trải bàn màu xanh,Nghiêu Vũ buồn rầu nghĩ, sau này mình còn có lại cảm giác đó không? Còn nhữnglời không sao nói hết với người đàn ông khác, còn cảm giác lưu luyến không thểxa rời? Còn có… niềm vui vô tận dâng lên từ đáy mắt? Một giọng nói thì thầmtrong cô, không, không bao giờ có nữa.

Không ai có thể né tránh nỗi buồn riêng. Giữa haingười một khi đã rạn nứt, dù nỗ lực cứu vãn thế nào đều không thể trở lạinguyên lành…

Khi trời chưa tối, nhìn những hình trang trí dưới ánhđèn cảm thấy rất mềm mại, dịu dàng lúc này lại lộ vẻ tàn tạ. Ngày trước thấykhung cảnh nơi đây tươi sáng lãng mạn. Bây giờ không mảy may cảm xúc.

Miệng hơi nhếch, nụ cười chua chát thoáng hiện, cônhấp một ngụm cafe, chợt cau mày, hôm nay nhà hàng pha không chuẩn. Hơi đắng,Mocha không có vị như vậy.

Đồng Tư Thành không thích uống cafe. Anh bảo, uốngcafe giống như uống thuốc, không khoái bằng ngửa cổ tu hai chai nước khoáng.Anh đưa Nghiêu Vũ đến đây là vì cho rằng phụ nữ thích bầu không khí như thế,chỉ để chiều ý cô. Mỗi lần đến, anhgọi cafe chỉ mình cô uống, còn anh uống nước chanh.

Có phải thích uống cafe từ lúc đó? Nghiêu Vũ chầm chậmnhớ lại. Thích cafe hay nhớ Đồng Tư Thành? Cô không biết. Từ khi có thói quenuống cafe, dường như đồng thời cũng có ấn tượng đối với Đồng Tư Thành. NghiêuVũ thở dài, tại sao vẫn còn nhớ? Nỗi buồn lại dần dần xâm lấn.

“Ánh trăng thanh, ở đâu đó trong lòng, trong trẻo quá,nhưng sao lạnh giá…”. Nhạc chuông điện thoại chợt vang, Nghiêu Vũ giật mình,vội cầm máy, “Ở đâu? Mình đến ngay!”. Trong di động là giọng Thiên Trần.

Nghiêu Vũ đứng dậy nhìn ra cửa. Mắt chợt sáng lên rồitối lại, lúc nhìn thấy Thiên Trần cũng đồng thời nhìn thấy một nhân vật vừa bịcô đưa vào danh sách đen.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, Hứa Dực Trung không hiểu saongồi ngay bàn sau lưng cô, hình như cũng đang đợi ai. Nghiêu Vũ lạnh lùng nhìnanh ta, lúc anh ta ngẩng đầu, cô đã cúi xuống uống cafe, ánh mắt không gặpnhau.

Thiên Trần vui vẻ đi đến, thấy sắc mặt Nghiêu Vũ hơilạ, bất giác liếc về sau, mắt chợt sáng: “Chẳng phải phó tổng Hứa ư, thật khéotrùng hợp? Ngồi ngay sau chúng tôi?”.

Hứa Dực Trung bực mình, thầm rủa Trương Lâm Sơn chỗnào không chọn lại chọn đúng Lương Mộc Duyên này! Anh ngẩng đầu cười cười:“Không trùng hợp đã không thành chuyện!”.

Nghiêu Vũ trợn mắt nhìn anh ta, kéo Thiên Trần ngồixuống, cố nói bằng âm lượng đủ để Hứa Dực Trung nghe thấy: “Khó khăn lắm bachúng ta mới tụ tập tâm tình, lại bị người ta nghe thấy!”.

Hứa Dực Trung càng bực, thầm nghĩ, ai muốn nghe. Anhlấy điện thoại gọi cho Trương Lâm Sơn: “Sơn Tử, đi đến đâu rồi?”.

Trương Lâm Sơn cười ha hả trong điện thoại: “Sau lưngcậu!”.

Hứa Dực Trung ngoái đầu, Trương Lâm Sơn đang cùng mộtcô gái trẻ rất đẹp, mái tóc chấm vai đi về phía anh. Anh ngớ người, lẩm bẩm,đang cần nói chuyện riêng với nhau, sao lại mang phụ nữ đến? Đang nghĩ vậy, côgái xinh đẹp đi bên cạnh Trương Lâm Sơn reo lên: “Thiên Trần, Tiểu Vũ!”.

Hai cô gái cùng quay ra, cũng ngẩn người.

Tuệ An khoác tay Trương Lâm Sơn dẫn anh đi lên phíatrước, mỉm cười chào Hứa Dực Trung, “Phó tổng Hứa!”. Không đợi anh trả lời, vuivẻ nói với Trương Lâm Sơn: “Lâm Sơn, đây là bạn đại học của em, Đào Thiên Trầnvà Nghiêu Vũ! Lâm Sơn, đây chính là chồng bé của em!”.

Hứa Dực Trung cười “khạch” một tiếng, hắng giọng, quaymặt đi.

Nghiêu Vũ lại nhớ hồi đại học không hiểu sao cô lạichơi thân với cả hai cô hoa khôi của khoa, thường gọi đùa là hai người tình.Nhưng Thiên Trần nhất định đòi phân rõ ngôi thứ với Tuệ An, Nghiêu Vũ vội giảnghòa, tuyên bố, một người là vợ, một người là tình nhân, tình nhân đương nhiênlà Thiên Trần, Thiên Trần phấn khởi ra mặt, đắc ý nói với Tuệ An, nhìn chungcác ông chồng thường cưng tình nhân hơn vợ.

Lúc này thấy Tuệ An gọi mình là chồng bé, nghĩ đến tròđùa ngày trước, lại vui vui. Không ngờ Tuệ An vẫn nhớ, mắt liếc sang thấy HứaDực Trung đang tủm tỉm cười gian, cô liền lạnh mặt. Lát sau lại nghĩ, ngườiđược Tuệ An gọi thân thiết như vậy, chắc rất thân nhau, liệu có phải là bạntrai?

Trương Lâm Sơn âu yếm vỗ vai Tuệ An, bình thường TuệAn rất e dè kín đáo, hôm nay hồ hởi reo lên như vậy ở chỗ đông người, chắc làrất vui, anh nhìn hai cô gái, lịch sự khẽ nghiêng mình: “Xin chào!”.

Hai cô không hiểu thế nào, chỉ mỉm cười đáp lễ. Tuệ Anđi đến, kéo Thiên Trần: “Anh ấy là chồng mình! Tên là Trương Lâm Sơn”.

“Hả?”. Thiên Trần và Nghiêu Vũ đều kinh ngạc, Tuệ Anlấy chồng rồi? Vừa gặp lại, đã tung quả bom, khiến hai cô bạn choáng váng. Sữngra một lát, mới nhìn kĩ Trương Lâm Sơn. Tuổi chừng ba ba, ba tư, có vẻ là ngườimiền Bắc, mắt to mày rậm, là kiểu đàn ông thô, phóng khoáng hình mẫu Tiêu Phongtrong phim Thiên long bát bộ! Hai người nhìn nhau, đều có chung ý nghĩ, Tuệ Anđã lấy chồng mà không hề cho họ biết?

Hứa Dực Trung cười vang: “Chuyển chủ đề đi. Thật khôngngờ, Sơn Tử lại cưới được một vợ xinh đẹp như vậy, phải rồi, chính là cô ấy,hôm đó cô ấy cũng đến phải không? Tiệc đông người, tôi đón tiếp chưa được chuđáo”.

“Đúng, hôm đó về sớm. Hôm nay cậu hẹn tôi, bạn cô ấyhẹn gặp, Tuệ An lại muốn giới thiệu tôi với bạn cũ, vậy là hẹn cậu ở đây. Haichúng ta nói chuyện để bọn họ gặp nhau!”.

Năm người chia hai bàn, ngồi xuống, Nghiêu Vũ và ThiênTrần nheo mắt ngắm nghía Tuệ An. Tối nay cô mặc chiếc váy trắng, má phớt hồng,vẻ nhu mì đôn hậu từ trong cốt cách. Hai người nhìn nhau, cười ranh mãnh, xemra Tuệ An cố tình trang điểm vì cuộc gặp này.

Nghiêu Vũ nhìn những móng tay sơn bóng màu ngọc vôcùng cầu kì và chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay thon của Tuệ An, thở dài:“Đúng là rất khác”.

Thiên Trần cũng nhìn chiếc nhẫn kim cương không nóigì.

Hai cô đang rất tò mò đối với đám cưới của Tuệ An. Mọichủ đề đều xoay quanh Tuệ An.

Tuệ An ngoái đầu nhìn Trương Lâm Sơn thấy anh đang nóicười vui vẻ với Hứa Dực Trung. Liền yên tâm nói nhỏ: “Anh ấy rất tốt, rất biếtcách chăm sóc”.

“Cưới bao giờ?”.

“Đầu năm nay”.

“Quen nhau thế nào?”.

“Anh ấy làm việc ở phòng quy hoạch thành phố, mình ởphòng kinh tế, đồng nghiệp cùng cơ quan giới thiệu”. Tuệ An trả lời, mặt luônphảng phất nụ cười.

Tuệ An là người tốt bẩm sinh, rất coi trọng chất lượngsống, lại sạch sẽ đến cực đoan.

“Tuệ An, hai năm nay, sao không liên lạc?”. Thiên Trầnhỏi.

Tuệ An khẽ cười: “Mình vừa vào cơ quan liền được cử đibồi dưỡng ở ngoại tỉnh nửa năm. Điện thoại bị mất, không có số của hai người,số máy bàn lại không lưu”.

“Nhưng, Tuệ An, những chuyện khác không nói, hôn nhânđại sự như vậy sao cũng không thông báo với bọn mình? Nếu thực sự muốn tìm cókhó gì!”. Nghiêu Vũ phụng phịu.

“Nếu không nhìn thấy cậu trong bữa tiệc đó, không biếtbao giờ mới gặp nhau”. Thiên Trần nói dỗi.

Tuệ An dịu dàng kéo tay Nghiêu Vũ: “Anh Sơn không tổchức lễ cưới ở đây, chỉ tổ chức ở quê anh. Cho nên…”.

Thiên Trần và Nghiêu Vũ nhìn nhau, đồng thanh phảnđối; “Không được! Bây giờ biết rồi, nhất định phải bù! Chọn ngày không bằng gặpngày, tối nay đi, đằng nào bọn mình cũng chưa ăn tối”.

“Ăn lẩu!”. Thiên Trần cười nói.

Tuệ An vui vẻ, ngoái đầu hỏi chồng: “Lâm Sơn, họ bắtchúng mình chiêu đãi, phạt đền tiệc cưới”.

“Được, ngồi lát nữa, cùng đi ăn”. Trương Lâm Sơn mỉmcười.

“Thiên Trần, gọi Tiêu Dương đi luôn!”. Tuệ An buộtmiệng, vừa nói xong lại hối hận liếc trộm Nghiêu Vũ.

“Tốt! Lâu rồi không gặp Tiêu Dương”. Nghiêu Vũ cũngcười, cô hiểu ánh mắt Tuệ An, thầm cảm kích sự tế nhị của bạn.

Nghiêu Vũ và Đồng Tư Thành yêu nhau trước Thiên Trầnvà Tiêu Dương. Tiêu Dương quen Thiên Trần qua cô. Sau khi yêu Đồng Tư Thành,Nghiêu Vũ thường đến chỗ anh, nên mới quen Tiêu Dương cùng khoa Tin học. Có lầnĐồng Tư Thành bất ngờ bị giáo sư gọi đến phòng thí nghiệm không thể đến chỗhẹn, nhờ Tiêu Dương thông báo với cô. Nghiêu Vũ và Thiên Trần đứng trước rạpchiếu phim chờ mỏi mắt, Tiêu Dương nhăn nhở đứng chỗ nào đó quan sát chán rồimới đi đến nói: “Nghiêu Vũ, sư huynh có việc bận, cử đồ đệ thay mặt đến hầuhạ“.

Nghiêu Vũ vốn định giới thiệu Thiên Trần làm quen vớiĐồng Tư Thành, nghe Tiêu Dương nói vậy chẳng còn hứng thú xem phim, nhưng vé đãmua, đành để Tiêu Dương được hời một phen.

Sau lần xem phim đó, Tiêu Dương bắt đầu theo đuổiThiên Trần. Trong mắt Nghiêu Vũ, Tiêu Dương là người thông minh, dẻo mồm, vớibạn bè nhiệt tình, nghĩa khí, nhưng luôn cảm thấy có gì hơi nông nổi, cô thíchkiểu đàn ông trầm tính hướng nội như Đồng Tư Thành.

Nghiêu Vũ không ngờ Thiên Trần lại yêu Tiêu Dương, gắnbó sáu năm đến tận bây giờ. Còn cô và Đồng Tư Thành đã chia tay ba năm, theocách nói của Thiên Trần và Tuệ An hồi đó, đã xảy ra một bi kịch phá vỡ huyềnthoại tình yêu, nguyên nhân lại rất vớ vẩn, do Đồng Tư Thành ra nước ngoài duhọc.

Vì vậy Thiên Trần mới hỏi dò Tiêu Dương, cô rất hoàinghi, cảm thấy Đồng Tư Thành hơi khó hiểu. Cô nói với Nghiêu Vũ: “Đi du học thìsao? Bây giờ thông tin phát triển, hai người lại yêu nhau như thế, Đồng TưThành đâu phải không trở về, cứ coi như khôngtrở về cậu cũng có thể ra nước ngoài với anh ấy!”.

Tuệ An lại nói: “Đồng Tư Thành chẳng qua chỉ đi họchai năm, nếu xa nhau hai năm đã chia tay, tỷ lệ ly hôn không biết sẽ cao đếnđâu!”. Tóm lại cả hai cô bạn thân đều thấy nguyên nhân không thỏa đáng.

Nghiêu Vũ một mực nói là vì nguyên nhân đó, Đồng TưThành lại đi vội, vừa nói chia tay là biệt tăm, không có đối chứng, hai cô cũngđành tin lời Nghiêu Vũ. Ngày ấy họ còn sợ Nghiêu Vũ nghĩ quẩn, suốt ngày canhchừng, không ngờ, Nghiêu Vũ vẫn ăn no ngủ kĩ, như không có chuyện gì.

Thiên Trần lại nghi ngờ không biết có phải họ đã chiatay. Cuối cùng họ đã tin, lại kinh ngạc cảm thấy Nghiêu Vũ bình tĩnh đến đángsợ. Nguyên văn lời của hai cô bạn là: “Tiểu Vũ, cậu đâu phải là mưa nhỏ, mà lànước thần trong tay quan âm Bồ Tát, vảy vài giọt là dập tắt hỏa diệm sơn!”.

Uống ngụm nước, thấy Thiên Trần đã gọi cho Tiêu Dương,Nghiêu Vũ hỏi nhỏ Tuệ An: “Anh ấy hơn cậu mấy tuổi? Có tốt không?”.

Mặt Tuệ An lộ ra nụ cười hạnh phúc, cũng nói nhỏ: “Hơnmười tuổi, rất tốt. Bây giờ mình mới nhận ra lấy một người hơn tuổi, khôngnhững biết chăm sóc mà còn rất cưng chiều nhường nhịn, cảm thấy rất sungsướng”.

“Mình muốn gặp các cậu là bởi vì nếu Lâm Sơn không tốtvới mình, các cậu sẽ bắt anh ấy thay đổi”. Tuệ An khẽ cười.

Trương Lâm Sơn đã bàn xong chuyện với Hứa Dực Trung,vui vẻ hỏi với sang: “Tuệ An, đưa bạn đến đây, anh mời đi ăn, đều đói rồi phảikhông?”.

Năm người đứng lên. Hứa Dực Trung trả tiền. Trương LâmSơn cũng bảo anh đi cùng. Hứa Dực Trung nghĩ, bạn bè của vợ anh ta gặp nhauđịnh không đi. Nhưng nghe nói hôm nay Trương Lâm Sơn chiêu đãi đền bù tiệccưới, anh ta lại là người của phòng quy hoạch thành phố, sau này còn quan hệnhiều, lại vui vẻ nhận lời.

Ra khỏi quán cafe Lương Mộc Duyên, Tiêu Dương cũng vừađến. Anh vận áo phông quần bò, trên khuôn mặt sáng sủa vẫn là nụ cười cố hữu,đi đến nắm tay Thiên Trần rất tự nhiên, cười với Tuệ An: “Lâu nay bất an, TrầnTuệ An”.

Tuệ An khoác tay chồng giới thiệu: “Anh Tiêu Dương,bạn trai của Thiên Trần, cựu sinh viên khoa Tin trường chúng em”.

Lại giới thiệu Hứa Dực Trung, ba người đàn ông bắt taychào nhau.

Nghiêu Vũ nhìn bọn họ, đi thẳng đến trước mặt Hứa DựcTrung: “Phó tổng Hứa, tôi đi nhờ xe anh, không phiền chứ?”.

“Đương nhiên!”. Hứa Dực Trung dù không muốn, cũngkhông thể hiện. Hôm nay Nghiêu Vũ coi như vẫn biết điều, không ngồi xe củaTrương Lâm Sơn, nếu không anh phải mời Đào Thiên Trần và bạn trai cô ta lên xecủa mình.

Hai chiếc xe phóng thẳng đến quán lẩu Khánh Đức ở TâySơn. Đó là quán lẩu Trùng Khánh chính tông, đã có từ lâu, làm ăn ngày càngphát, cuối cùng mở rộng chiếm cả một khu dưới chân núi Tây Sơn, tạo hình thànhcảnh quan kiểu lâm viên. Là quán lẩu cao cấp nhất nhì thành phố A.

Nghiêu Vũ nhẩm tính, năm người ăn ở đây ít nhất cũnghai ngàn, mất đứt nửa tháng lương. Cô mới đến đây hai lần, đều được mời, khôngkhỏi thở dài, thời bây giờ chênh lệch giàu nghèo ngày càng lớn.

Tuệ An và Trương Lâm Sơn hôm nay đều mặc hàng hiệu,theo đánh giá của Nghiêu Vũ chắc chắn không phải hàng nhái. Nhưng lại đi con xeSantana 3000 thông dụng. Cô đoán có lẽ Trương Lâm Sơn là quan chức, không muốnđể dư luận chú ý. Cô nhìn Hứa Dực Trung,cũng lờ mờ hiểu ra.

Đèn lấp lánh sáng rực trong thung lũng. Thành phố Adựa núi kề sông, tốc độ phát triển các mặt đều rất nhanh, nhất là bất động sản.Mấy ngọn núi gần thành phố đã bắt đầu cựa mình, các công ty bất động sản xâychung cư cao cấp, biệt thự và khu nghỉ mát. Đứng trên núi có thể bao quát toàncảnh thung lũng và hai con sông chảy qua thành phố. Con đường nối với thành phốkhông quá mười phút xe hơi. Những khu chung cư có đường giao thông thuận lợi,vừa náo nhiệt vừa yên tĩnh, lại được biết trong quy hoạch sẽ là khu vực hànhchính mới của thành phố tương lai, hầu như bán hết ngay trong ngày đầu tiên raobán. Tuy không phải bán hết thật sự, nhưng lượng giao dịch thành công ít nhấtcũng trên sáu, bảy mươi phần trăm.

Giới đầu tư tung tin, liên kết gây dư luận thúc đẩytiêu thụ. Dân chúng chỉ lo giá đất tăng, ngoan ngoãn đem số tiền tích lũy cảđời, mua nhà, đổi nhà, đầu tư, lại thêm người ngoại tỉnh tràn đến khiến giá đấttăng vùn vụt. Chỉ trong thời gian hai năm qua, giá thuê nhà của thành phố nàybình quân tăng hơn ngàn đồng. Những ngôi nhà vốn có giá thuê hơn ngàn bây giờhầu như không còn.

Phòng quy hoạch là gì? Nếu biết tin sớm, là cơ hộivàng đối các công ty bất động sản. Nếu Trương Lâm Sơn có địa vị tốt trong sởquy hoạch, anh ta chỉ cần bóng gió tiết lộ trước mấy câu coi như thành công,nếu có mối quan hệ sâu hơn nữa với ban lãnh đạo phòng quy hoạch, cơ hội làm ănsẽ rất lớn… nhưng đó không phải vấn đề cô quan tâm, cũng không phải cô muốn tìmhiểu, Nghiêu Vũ nhìn ra ngoài cửa xe.

Nghiêu Vũ thích ngồi xe buổi tối, buổi tối cô cũngkhông bị say xe như ban ngày. Trong xe có thể nhìn thấy phong cảnh thành phốnhư bức tranh lướt qua trước mắt. Nhắm mắt cũng biết thành phố bên ngoài đẹpthế nào.

Ven sông có rất nhiều cảnh đẹp. Cứ đến tối, đèn nhấtloạt sáng trưng, Thanh giang, Bạch giang như hai dải bạch ngọc làm nổi bậtthành phố, trông như thế giới truyện cổ tích.

Trước đây vào buổi tối, cô và Đồng Tư Thành thườngdùng xe địa hình đi lên chỗ cao ngắm nhìn cảnh sông. Lúc đó Đồng Tư Thành cựckì phấn khởi, với bao hoài bão tương lai. Anh hào hứng nói: “Nghiêu Nghiêu, anhthấy vị trí địa lí của thành phố này và thành phố thủ phủ của tỉnh trong tươnglai, công nghệ thông tin sẽ phát triển rất nhanh!”.

Nghiêu Vũ mơ hồ nghĩ, anh nói rất đúng, thành phố nàyngày càng coi trọng khai thác các ngành khoa học kĩ thuật cao theo mô hình bảovệ môi trường, đã xây dựng một trung tâm khoa học kĩ thuật cao quy mô lớn ởphía nam. Anh nên ra nước ngoài, được học bổng cao, điều kiện du học tốt như thế,Đồng Tư Thành đương nhiên không thể bỏ qua.

Cô nhìn ra ngoài, bắt đầu ngơ ngẩn. Chợt nghe tiếngnói của Hứa Dực Trung: “Ba cô xem ra quan hệ rất tốt. Còn Đỗ Lối? Cũng là bạncũ phải không?”.

Nghiêu Vũ lập tức thấy hứng thú, từ lúc lên xe, cô vẫnim lặng, thấy anh ta vừa mở miệng đã nói tới Đỗ Lối, liền thủng thẳng trả lời:“Tính cách không hợp lắm, bạn học bình thường thôi”.

Hứa Dực Trung không tin, nếu chỉ là bạn bình thường,sao buổi tối tắm suối nóng ở sơn trang anh lại nghe thấy Nghiêu Vũ châm biếmquan hệ giữa anh và Đỗ Lối. “Thật ư? Tôi lại thấy hai người như có thâm thù đạihận gì. Cô Nghiêu, hôm đó tôi đến trước hai người, vô tình nghe được tâm sự củacô và cô Đào, quả thật xin lỗi, có điều, cô nói những lời đó tôi quả thật khóchịu nên mới bỏ đi”.

“Biết rồi, tôi, Thiên Trần và Tuệ An quan hệ rất tốt,Tuệ An không có thói quen thủ thỉ bên gối”. Giọng cô vẫn lạnh nhạt.

Hứa Dực Trung bỗng nổi giận, sao cô ta nói năng bốpchát như thế? Nói vậy hóa ra anh vì mối quan hệ với vợ chồng Trương Lâm Sơn mớixin lỗi cô ta. Không biết điều tí nào! Đang định giáo huấn một phen. Thì NghiêuVũ có điện thoại.

“… Ai cũng có niềm đau, muốn giấu càng da diết. Ánhtrăng lạnh chiếu hai đầu vực thẳm, ở trong lòng nhưng không ở bên nhau”.

Hứa Dực Trung ngẩn người, sao lại dùng một bài hátbuồn như thế làm nhạc chuông? Không hợp lắm với các cô gái trẻ.

Nhạc chuông vang một lúc, Nghiêu Vũ có vẻ do dự, cuốicùng nghe máy, “Mẹ à, có chuyện gì?”. Giọng cô có vẻ không hài lòng, vừa nghevừa liếc nhìn Hứa Dực Trung.

Trong xe rất yên tĩnh, anh loáng thoáng nghe thấy bênkia có tiếng khóc. Nghiêu Vũ biết anh nghe thấy, tắt luôn máy.

“Đối xử với bố mẹ như vậy có phải là thái độ của ngườilàm con không?”. Giọng Hứa Dực Trung rất nghiêm, anh đã tìm thấy chủ đề chỉ tríchNghiêu Vũ.

Nghiêu Vũ thấy mẹ mới nói hai câu đã sụt sùi, lại đangcó mặt người khác, không tiện nói nhiều. Ngắt máy nhưng lòng rối như tơ, sao cóthể nghe lọt lời giáo huấn của Hứa Dực Trung, cười khẩy: “Đó là chuyện riêngcủa tôi, phó tổng Hứa hình như can thiệp quá rộng?”.

Hứa Dực Trung bực mình, giọng hơi gay gắt: “Phận làmcon phải hiếu thuận, hiếu thuận lấy thuận làm hiếu! Mẹ cô đang có chuyện khôngvui, muốn nói, sao cô có thể tắt máy không nghe? Người có tuổi sẽ buồn thếnào?”.

Nghiêu Vũ nổi xung: “Tôi tắt máy của tôi, liên quan gìđến anh? Dừng xe!”.

Hứa Dực Trung đạp phanh: “Cô là kiểu người gì khôngbiết? Nói xấu người sau lưng không xin lỗi, lại bất kính với bố mẹ như vậy, tôighét nhất con cái hỗn hào!”.

Nghiêu Vũ đẩy cửa xe nhưng không được: “Mở cửa, tôimuốn xuống! Đi với anh chẳng có gì hay!”.

“Như vậy sao được! Cô đi rồi Sơn Tử và mấy cô bạn kialại tưởng tôi đã làm gì cô!”. Hứa Dực Trung vẫn ngồi yên.

Nghiêu Vũ lấy điện thoại ra gọi: “Thiên Trần, cậu nóivới Tuệ An, tớ không đi ăn, nhà có việc gấp… Ờ, ờ, được rồi, lần khác gặp!”.

Tắt máy, Nghiêu Vũ lại tiếp tục: “Được rồi, không cònviệc của anh, mở cửa xe!”.

Hứa Dực Trung lập tức mở cửa. Nghiêu Vũ bước xuống,đột nhiên quay lại cười với anh: “Hiếu thuận hay không bố mẹ tôi biết là được,còn nữa, với cái kiểu mới nghe nửa vời chưa biết đâu vào đâu đã vội phán bừanhư anh, công ty Gia Lâm để anh làm phó tổng giám đốc, là không biết dùngngười! Hừ!”. Cô đóng mạnh cửa xe, quay người đi thẳng về hướng thành phố.

Chỗ này cách thành phố một quãng khá dài. Đèn đườngsáng trắng, phía xa chi chít ánh đèn sáng rực. Nhưng cho dù ngoái nhìn mỏi cổ,cũng không thấy bóng Đồng Tư Thành đứng dưới ánh đèn. Con đường yên tĩnh, phíatrước không một bóng đèn xe hơi đi đến. Giống như trong ác mộng, cô chỉ có mộtmình, chỉ một mình đơn độc.

Nghiêu Vũ đột nhiên muốn khóc. Từ lúc thấy ánh mắt bốirối của Tuệ An, từ lúc nhìn thấy Tiêu Dương vừa đến là nắm tay Thiên Trần, khimẹ nghẹn ngào van nài cô trở về nhà, khi một mình đi trên con đường dài hiuquạnh trong đêm, cô đã muốn khóc. Không biết là do nỗi buồn thường trực từ khichia tay Đồng Tư Thành hay là do cảm giác cô đơn một mình trên đường vắng.

Trước đây, Nghiêu Vũ chưa từng đi đêm một mình, lúcchưa vào đại học luôn được bố mẹ bao bọc nâng niu, mỗi lần ra ngoài chơi, nếutrời tối dù cách nhà mấy trăm mét cũng có người đưa về tận cửa. Vào đại học hầunhư chỉ quanh quẩn trong trường, lúc ra ngoài luôn có Đồng Tư Thành ở bên. Hainăm sau ngày tốt nghiệp, dù đường xa, trời tối cô luôn chỉ có một mình.

Lúc này cô thấy hận Đồng Tư Thành, vừa đi vừa khóc.Đúng, cô nhớ nhà, nhớ mẹ. Nhưng lại không muốn về.

Hứa Dực Trung sau khi bị Nghiêu Vũ thẳng thừng phêphán, đóng cửa xe im lặng suy nghĩ. Anh là người tự chủ và biết tự phản tỉnh,nhất là khi người khác không hài lòng về mình.

Nghĩ lại lời Nghiêu Vũ, cảm thấy cũng có lý. Đỗ Lối vàNghiêu Vũ chắc hẳn có chuyện gì, nên hai cô bạn mới nói thế. Còn Nghiêu Vũ bảoanh hùa với Đỗ Lối, lúc đó anh thấy cô rất ngộ nghĩnh đúng là cũng có ý muốn côuống rượu. Lại nữa, khi thấy mẹ khóc, cô tắt máy đương nhiên là do không muốnngười ngoài biết chuyện gia đình, anh lại sống sượng mắng cô kể cũng hơi quáđáng.

Hứa Dực Trung gọi cho Trương Lâm Sơn: “Sơn Tử, mọingười cứ vào trước, tôi đưa cô Nghiêu về, nhà cô ấy có việc gấp. Ờ, nếu còn sớmtôi sẽ quay lại! Ờ, thế nhé”.

Anh quay xe đuổi theo Nghiêu Vũ, thấy đường vắng tanhkhông một bóng người, bắt đầu hối hận đã để một cô gái trẻ đi bộ về thành phố.Anh nhấn ga tăng tốc, mười phút là đi hết đoạn đường. Nhưng tịnh không thấybóng cô.

Anh thầm nghĩ, đi bộ không thể nhanh như vậy. Từ thànhphố đến Tây Sơn chỉ có mỗi con đường này. Từ lúc dừng xe đến lúc gọi điện quaytrở lại, thời gian không đến năm phút, lúc đó cũng không thấy chiếc xe nào chạyqua. Anh bỗng hoảng sợ, nếu Nghiêu Vũ xảy ra chuyện gì trên đường, anh giảithích thế nào với mọi người?

Quay đầu xe, lại men đường núi tìm lần nữa.

Nghiêu Vũ đi được mấy phút, càng đi càng sợ. Từ đâyđến thành phố đi bộ ít nhất cũng mất bốn mươi phút. Cô dứt khoát ngồi xuống vạtcây xanh chờ xe đi nhờ. Cô biết, buổi tối người đến quán lẩu Khánh Đức rấtđông, sớm muộn cũng bắt được xe. Liền đứng vào chỗ khuất chờ đợi. Mấy phút sau,đã nhìn thấy xe của Hứa Dực Trung từ phía trước phóng đến.

Anh ta quay lại tìm cô? Nghiêu Vũ vẫn bực mình. Ngồimột lát, thấy có xe đi đến, nhìn biển xe, biết là xe công của cơ quan nhà nước,liền nhảy ra vẫy.

Khi sắp đến thành phố, Hứa Dực Trung cũng vừa quay xetrở lại, anh liếc nhìn chiếc xe màu đen phóng ngược chiều.

Nghiêu Vũ về tới thành phố xuống xe. Gọi taxi về nhà.Cảm giác an toàn dần dần trở lại. Tối nay quả rất mệt, cô tắm xong, đọc sáchmột lúc rồi đi ngủ.

Lúc này Hứa Dực Trung vô cùng lo lắng, lại rà soát lầnnữa con đường vừa đi, hoàn toàn thất vọng, đành đến quán lẩu Khánh Đức. TrươngLâm Sơn và mọi người đang ăn uống vui vẻ. Thấy vẻ mặt ỉu xìu của anh liền hỏi:“Nhà Tiểu Vũ xảy ra chuyện gì? Có phải bố cô ấy đến chơi?”.

Hứa Dực Trung than thở: “Lúc đầu cô ấy không muốn tôiđưa về, nhất định đòi xuống xe, tôi nghĩ từ đây đến thành phố còn xa, nên quaylại đuổi theo nhưng không thấy, đi bộ sao có thể nhanh như thế?”.

Thiên Trần vội gọi điện, chỉ có tín hiệu tắt máy.“Không biết xảy chuyện gì?”.

Tiêu Dương ôm vai cô: “Đừng lo. Có khi Nghiêu Vũ bắtxe về nhà, tắt máy đi ngủ rồi”.

Thiên Trần và Tuệ An nghe nói vậy, nghĩ đến đoạn đườngmới làm chưa lâu, người đến đây đều đi xe riêng, taxi hầu như rất ít, nên khôngyên tâm.

Tuệ An nói: “Thế này vậy, chúng tôi ăn cũng gần xong,chỉ còn phó tổng Hứa”.

“Tôi không sao, bây giờ phải tìm được người đã, monglà không xảy ra chuyện gì”.

Tất cả ra khỏi quán, đi thẳng đến nhà thuê của NghiêuVũ. Thiên Trần và Tiêu Dương lên tầng gõ cửa, Hứa Dực Trung và Trương Lâm Sơn ởdưới hút thuốc.

Gõ cửa rất lâu, Nghiêu Vũ mới láng máng nghe thấy. Côđi dép lê, mắt ngái ngủ ra mở cửa, giật mình nhìn nét mặt lo lắng của ThiênTrần: “Có chuyện gì, Thiên Trần?”.

Nhìn thấy cô, Thiên Trần xoa ngực thở phào: “Tiểu Vũ,cậu về nhà dù gì cũng nhắn vài chữ hoặc gọi điện, làm mình sợ suýt chết, tưởngcậu xảy ra chuyện gì”.

Tiêu Dương ôm vai Thiên Trần, thương người yêu leo bảytầng lầu mệt, thấy Nghiêu Vũ bình yên, anh nói: “Đại tiểu thư, cô làm ngườikhác tá hỏa có biết không? Phó tổng Hứa định đưa cô về, suốt tối tìm khắp đườngnúi không thấy đâu! Đang sợ mất vía kia kìa”.

Nghiêu Vũ cười: “Mới thế đã sợ mất vía? Thiên Trần,lúc nào cậu điều tra suối nước nóng? Mình muốn làm anh ta mất vía thật mộtphen!”.

Thiên Trần thở phào, thấy nhắc đến Hứa Dực Trung làNghiêu Vũ nổi đóa, liền cười: “Được, chúng mình sẽ làm ngay, cậu ngủ đi, Tuệ Ancũng rất lo. Bây giờ vẫn cùng chồng đợi dưới kia. Cậu không sao là được, bọnmình đi đây”.

“Đợi đã, mình mặc áo xuống nói với Tuệ An một câu, hômnay khó lắm mới gặp nhau”. Nghiêu Vũ nhanh chóng quay vào thay đồ. Ra ngoàinhìn thấy Thiên Trần và Tiêu Dương lại không nhịn được cười.

Tiêu Dương ngồi xuống nói với Thiên Trần: “Mệt phảikhông, lên anh cõng!”.

Nghiêu Vũ đã quá thân thiết với họ, làm như không nhìnthấy, đi lên trước. Thiên Trần rất tự nhiên nhảy lên lưng Tiêu Dương, tiếp tụcnói chuyện với Nghiêu Vũ: “Tiểu Vũ, cãi nhau với Hứa Dực Trung về chuyện hôm đóphải không?”.

“Anh ta lại dám mắng mình là bất hiếu! Ha!”. Nghiêu Vũngửa đầu cười.

“Còn oan gì nữa, mấy năm không về nhà, không biết bốmẹ thế nào? Nếu là bố mẹ tớ…”. Thiên Trần vội im, nghĩ tới bố mẹ phản đối TiêuDương, bất giác ôm cổ anh càng chặt, ba người lặng lẽ xuống cầu thang.

Đến tầng hai, Thiên Trần tuột xuống, nắm tay TiêuDương. Nghiêu Vũ nói đùa: “Hai người sắp thành song sinh dính liền rồi!”.

Thiên Trần nhún vai, Tiêu Dương cười khoác vai cô đixuống.

Nghiêu Vũ liếc thấy Hứa Dực Trung, mỉm cười: “Làmphiền phó tổng Hứa rồi, rất xin lỗi. Không ngờ phó tổng nhiệt tình như vậy”.

Hứa Dực Trung liếc Nghiêu Vũ, cô mặc áo phông rộng,quần xuông, tóc hơi rối, nói năng lại rất khách khí, cả người trên dưới một vẻung dung bất cần. Anh cau mày: “Không xảy ra chuyện gì thì tốt, hôm nay lẽ rakhông nên để cô Nghiêu đi một mình, ban đêm không an toàn. Được rồi, người đãvề nhà là không sao, tôi cũng về đây”.