Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 2142



Chương 2142:

Cô cũng không có nhìn đến thấy. tài liệu việc thu mua Trần , hẳn là còn đang trong quá trình.

“Vậy Lục phu nhân, cô vội vội vàng vàng như vậy là muốn đi đâu thế?

Là bởi vì nhìn thấy tin tức hôm nay nên tức giận sao?

Đây là muốn bỏ đi hay sao?”

Lam Hân nhìn phóng viên, cười đạm nhã lắc đầu, “anh hiểu làm rồi, lúc trước tôi với Dư thị có hợp tác, hiện tại đang muốn đi qua nói chuyện một chút. Chồng tôi đối với tôi rất chân thành, một mảnh sỉ tình, sao tôi có thể tức giận chứ? “

“Vậy sao? Lục phu nhân, cô có ý kiến gì về chuyện mây ngày nay không?”

Phóng viên hỏi lại.

Lam Hân vẫn cười nhạt nhìn phóng viên đặt câu hỏi, cánh môi màu sắc hoa lệ dưới ánh mặt trời có vẻ rất mê người, cô thanh thuần đáng yêu, giờ khác này bày ra vô cùng nhuần túy, “Về phân quan điểm sao? Đương nhiên sẽ có một số, nhưng nhiêu hơn nữa, cũng không thể so sánh với hai từ tin tưởng được, tôi tin chồng tôi. ° Phóng viên bị chặn họng đến nỗi không thể hỏi bất cứ điều gì khác.

. Lam Hân đối đáp như dòng, nụ cười thong dong bình tĩnh, dung nhan tuyệt mỹ xinh đẹp, trong đảm người rất bắt mát, có vài người, cái gì cũng không cần làm, cũng khiến cho người ta luyến tiếc, Lam Hân chính là tồn tại như vậy.

Cô không phải là nữ vương cao cao tại thương, đứng trong đám người cũng rât bình thường, nhưng nụ cười nông cạn, thuân khiêt có thê làm cho linh hồn có được sự yên tĩnh của sự tồn tại.

“Được rồi, các bạn phóng viên, cảm ơn các bạn vẫn luôn quan tâm chuyện vợ chồng chúng tôi, nhưng bây giò tôi có cuộc họp rất quan trọng muốn tổ chức, nên đi trước một bước.”

Lam Hân nói xong, đi về phía trước, các phóng viên tự động nhường đường.

Xe Tô Mịch đã lái tới, Lam Hân mở cửa ngôi lên, trong nháy mắt cách ly với thê giới bên ngoài.

“Phù…” cô phun ra một ngụm khí đục ngâu.

Tô Mịch nhìn thoáng qua cô, thấy. trên lông mi thật dài của cô còn có nước mắt, cô an ủi: “Tiêu thư, rõ ràng có người muốn phá hoại quan hệ giữa cô và Lục tổng. Cô không nên quá buồn. “

“Ừm!” Lam Hân cười một chút, cô thương tâm cái gì chứ, cô đây là nước mắt tự ngược đãi mà.

Đối phương nhìn cô khóc, thì sao có thể tin lời cô chứ?

Cho dù cô như thế nào, đối với đối phương mà nói, cô thương tâm khổ sở mới là bộ dạng đôi phương muôn nhìn thấy nhất.

Về sau còn có chặng đường dài phải đi, cô cũng không thê hoàn toàn dựa vào Lục Hạo Thành được, có một số việc chỉ có thê dựa vào năng. lực của chính mình đề hoàn thành, cô cũng không muôn dựa vào ai cả.

Lam Hân nhìn ra ngoài cửa số, ánh mặt trời chợt tối chợt sáng, thỉnh thoảng ném vào cửa SỐ xe, khiến cô có chủt không mở mắt được.

Đáy lòng cô có chút phiền muộn, rốt cuộc là ai muốn tách hai vợ chồng bọn họ ra?

Tống Ngôn Tư?

Nhưng trong khoảng thời gian này, cô ta rõ ràng yên tĩnh hơn rất nhiều.

Lam Hân hơi híp mắt, với tính cách của Tống Ngôn Tư, đột nhiên trở nên yên tĩnh như vậy, có vẫn đề mới đúng.

Cô cũng không sốt ruột, nếu đối phương cô ý chia rẽ bọn họ, thì kế tiệp sẽ còn có động tác.

Còn cô, giữa cô và Lục Hạo Thành, cô vẫn duy trì khoảng cách nhất định, có thể khiên Lục Hạo Thành cả ngày phiền lòng.

Đối phương thành công, có phải cũng dễ dàng bỏ sót chân ngựa không?