Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1998



Chương 1998:

 

Sau khi tới căn phòng đã đặt riêng, cách ly được tiêng ôn ào bên ngoài, Lục Hạo Thành cắm giác thế giới lập tức đã trở nên yên tĩnh hon.

 

Anh ngồi ở trên sô pha, nhìn Quy. èn Cẩm Trình, “Đem người tiền vào đây, tôi không có quá nhiêu thời gian.”

 

“Vâng, giám đốc Lục.”Quyền Cẩm Trình lập tức đi ra ngoài.

 

Cùng lúc đó, ở một căn phòng khác, Tông Ngôn Tư đang cùng đám bạn uông qua uông lại có chút say, Tổng Ngôn Tư ngã vào lòng một người đàn ông trẻ tuổi, đrong tay còn câm một chai bia, cười với vẻ mặt đầy quyền rũ.

 

Người đàn ông đã có chút tình mê ý loạn, tiếp nhận chai bia trong tay cỗ ta, lại mạnh mẽ hôn lên môi cô ta một chút, một bàn tay không an phận sờ soạng lướt trên lưng cô ta.

 

=hla.hia ” Tống Ngôn Tư giận liếc mắt nhìn hắn một cái, đứng lên từ trong vòng tay đối phương, “Đêm nay mọi người cứ chơi hét mình đi, tôi đi vệ sinh chút rồi quay lại ngay.”

 

“Nhanh lên, anh chờ em.”

 

Người đàn ông kia cười tủm tỉm nhìn cô ta.

 

Tống Ngôn Tư nhấp môi cười, bước trên đôi giày cao gót đi ra ngoài.

 

Cửa mới được mở ra, đã bị Quy ền Cẩm Trình mang. đến hai gã vệ sĩ kéo vào phòng đặt riêng của Lục Hạo Thành.

 

“Buông tôi ra, lũ khốn kiếp các người, các người muôn làm gì?”

 

Bị hai gã đàn ông cao to kéo đi, Tống Ngôn Tư cũng tỉnh cả rượu.

 

Hai gã vệ sĩ cũng không nói gì, sau khi mở cửa lại hung hăng đây cô ta vào trong, sau đó “Âm” một tiêng đem cửa đóng lại.

 

*A……” Tống Ngôn Tư bị sái chân té ngã, toàn thần ăn đau, chật vật quỳ rạp trên mặt đất.

 

Căn phòng, rất yên lặng, một bầu không khí ớn lạnh lan tràn ở bên trong, Tống Ngôn Tư nghi hoặc một chút, ngước mắt lên, liền nhìn thầy Lục Hạo Thành trông ngạo mạn, khí thế lần áp, anh cao quý ngôi trên sô pha, ánh mắt âm u nhìn cô ta, ánh Hết kia thâm trầm tối đen như màn đêm, lạnh lẽo đến nỗi cô ta muốn bỏ chạy ngay lập tức “A Thành.”

 

Tống Ngôn Tư vừa ngạc nhiên lại vui mừng nhìn Lục Hạo Thành.

 

*“A Thành, anh tới nơi này là đề tới tìm em sao?”

 

Lục Hạo Thành tà mị nhướng mày lên, ném ra một chồng ảnh Quyên Cẩm Trình mới vừa cho anh xem, “Tôi tới tìm cô làm gì?

 

Là tôi tới để thưởng thức những kiệt tác của cô.”

 

Tống Ngôn Tư nhìn thoáng qua ảnh chụp vừa bị ném ở trước mặt chính mình, là ảnh cô ta ôm hôn thắm thiết người đàn ông trong phòng bao vừa rôi Trình độ nóng bỏ của nụ hôn khi, nhìn vào đủ khiên người ta rạo rực sôi trào Sắc mặt cô ta nháy mất trăng bệch, con ngươi cũng mang theo vài phân sợ hãi nhìn Lục Hạo Thành, “Anh theo dõi em?”

 

“HS… ” Lục Hạo Thành khinh thường cười lạnh, ánh mắt càng thêm trào phúng nhìn đối phương, “Cô có đủ tư cách đề khiến tôi phải theo dõi cô hay sao?

 

Không phải cô thích chơi theo kiểu này sao?

 

Ngày mai tất cả ảnh chụp đó đều được lan truyền trên mạng, cô muốn: chơi, tôi cùng cô chơi tới cùng.”

 

“Không cần.”

 

Tống Ngôn Tư nóng nảy, “Lục Hạo Thành, anh không thể đổi xử với em như vậy, cũng là vì em quá yêu anh nên mới làm như vậy, Lam Hân kia yếu đuốồi mong manh như vậy làm sao có thể xứng đôi với anh được?”

 

“Câm miệng, dùng miệng cô mà nhắc tới tên cô ây tôi cũng cảm thấy thật dơ bản, đừng đề tôi nghe được tên cô ây tử miệng cô, nêu không hàm răng xinh đẹp kia của cô chưa biết chừng sẽ phải rụng đầy đất đấy.”