Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1982



Chương 1982:

 

Lam Tử Kỳ uống một ngụm nước trái cây, cười khanh khách nhìn Hàn Vũ Hiên: “Hàn Vũ Hiên, mẹ tôi nói thời thơ ấu của mỗi người đều rất quan trọng, đừng phụ lòng thời thơ âu của mình, vì sao cậu luôn lạnh lùng?

 

Trong thực tế, câu nên cười nhiêu hơn, cậu cười rất đẹp … Ha ha…

 

Lam Tử Kỳ cười ha hả nói xong, lại cúi đầu uông một ngụm nước trái cây, tính tình này có vẻ tùy tiện.

 

Hàn Vũ Hiên lại nhìn cô, không nói gì.

 

Mỗi ngày đều học tập, cậu hình như ‘ ngay cả cười cũng không có thời gian.

 

“Đi, Hàn Vũ Hiên, tôi dẫn cậu đi dạo bên hò, thời tiết tốt, tôi thích đến bên hồ vẽ tranh, nhà ở đây tôi rất thích, phía trước là hò nước, phía sau là: đồng cỏ, trước cửa là hoa viên, mỗi ngày về đến nhà tôi đều rất vui vẻ.”

 

Lam Tử Kỳ nói xong, đứng dậy lôi kéo Hàn Vũ Hiên đi ra ngoài.

 

Lam Tử Kỳ vừa đi vừa hỏi: “Hàn Vũ Hiên, giâc mơ của cậu là gì? “

 

Hàn Vũ Hiên nhất thời không biết nên trả lời cô như thế nào, mặc cho cô dắt dắt đi về phía trước một mình.

 

Hàn Vũ Hiên quay đầu lại nhìn cô một cái, cậu mới chớp chớp mắt, “Tôi muốn làm diễn viên, giỗng như anh hai của cậu vậy. “Trên thực tế, đây không phải là giâc mơ của cậu, mà đó là giâc mơ của mẹ cậu.

 

Mẹ bởi vì sau khi kết hôn với cha không 1 thể tiếp, tục làm diễn viên, năm đó cô ấy nổi tiếng nhất thời, nhựng vân không cam lòng, cho nên liên đem giâc mơ này đồ lên người cậu, nhưng cậu không thích, cậu thích vẽ tranh giồng như cô, ước mơ của cậư là trở thành một kiên trúc sư.

 

Lam Tử Kỳ có chút kinh ngạc, “cậu muốn làm diễn viên, giống như anh hai tôi sao? “

 

Hàn Vũ Hiên hỏi: “Không tốt sao? “

 

Lam Tử Kỳ cười cười: “Không có gì tốt hay không, giấc, mơ cá nhân mà thôi, nêu có một giậc mơ thì chạy theo hướng đó đi. ` Hai người đi tới bên hồ, gió thu mát mẻ, trên hai má phần nộn của Lam Tử Kỳ, miệng nhỏ hông nhuận, “khanh khách” cười nhữ chuông bạc thanh thúy dễ nghe.

 

Hàn Vũ Hiên nhìn cô, bắt tri bắt giác, khuôn mặt nhỏ bé trắng nốõn trèo lên một tầng đỏ ửng.

 

“Hàn Vũ Hiên, đi, tôi dẫn cậu đi dạo khắp nơi.”

 

“Được.” Hàn Vũ Hiên cúi đầu, đi theo phía sau cô, nghe tiếng cười dễ nghe như chuông bạc của cô, cũng cười theo.

 

Hàn Vũ Hiên vẫn cùng Lam Tử Kỳ chơi đến khi hai anh em Lam Tử Tuấn tan học trở về, mới cùng mẹ cậu rời đi.

 

Lạm Tử Tuần nghe nói Hàn Vũ Hiên đến nhà, cũng không có phản ứng gì, trở vê phòng làm bài tập về nhà, rồi dạy tâm em gái không đi học.

 

Lam Tử Nhiên phản ứng rất lớn.

 

“Mẹ, mẹ có đề cho hai người họ ở chung một mình không?”

 

Lam Tử Nhiên vẻ mặt không vui nhìn mẹ.

 

Lam Hân cúi đầu nhìn điện thoại di động, nghe lời con trai, ngắng đầu nhìn cậu một cái, “Nhiên Nhiên, hai người bọn họ là bạn học, đề hai người một mình ở chung có vẫn đề sao? “

 

Lam Tử Nhiên di chuyển thân thể một chút, ngôi xuống bên cạnh mẹ thấp giọng nói: “Mẹ, con luôn cảm thấy động cơ của cậu nhóc đó không đơn thuần, mẹ biết không? Thăng nhóc đó đã mang bữa sáng yêu thương cho Kỳ Kỳ trong học kỳ này và học kỳ trước. “

 

Lam Hân cười cười: “Kỳ Kỳ chia cho con ăn không? “

 

Lạm Tử Nhiên trợn to hai mắt lắc đầu, tiểu nha đầu kia rất keo kiệt, làm sao có thể chia cho cậu ăn chứ? Hơn nữa cậu cũng không cân.

 

Không, mẹ hỏi cái này để làm gì?

 

Cậu vừa nghĩ ra, Lam Hân nhảy ra một câu: “con đây là không thê ăn nho mà nói nho chua đây.”

 

Lam Tử Nhiên: “Mẹ, con lo lắng con gái mẹ bị bắt cóc.