Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1927



Chương 1927:

 

Lục Hạo Thành không có cùng Nhạc Cần Hi so đo, mà là đưa ra nghỉ vân vê bức ảnh chụp kia Nhạc Cần Hi trầm giọng nói: “Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng người không kiên trì thôi.

 

Có lòng muốn đi tìm, còn sợ tìm không thấy sao?”

 

Lục Hạo Thành: nhìn đôi mắt vô hồn của Nhạc Cần Hi nhanh chóng hiện lên một tia thù địch, anh nói: “Nhạc Cần Hị, tỉnh lại đi, đây không phải chỉ là mất đi lần đầu tiên thôi sao?

 

Tôi cũng từng bị như vậy, tôi hiểu rõ cảm giác của cậu, tuy nhiên, Nhạc Cần Hi, cậu không thê cứ tiếp tục như vậy nữa Mọi người đều sẽ lo lắng cho cậu.”

 

bhÍol:Đđ-….. ” Nhạc Cần Hi tự giễu cười, đây là điều anh ta quan tâm sao?

 

“Anh không hiểu, anh cũng không cần làm ra vẻ hiểu tôi rôi đên đây thăm tÔI.

 

Anh ta bị mắt đi lần đầu tiên, nhưng chính là dành cho đúng người.

 

Mà anh thì sao?

 

Lục Hạo IIIldNihiecC ” Anh cũng không muôn Hết cậu ta, chỉ là không muôn bệnh tình của bà xã anh lại tái phát mà thôi.

 

“Tôi không hiểu cậu, nhưng tôi hiểu Lam Lam.

 

Nếu cậu không được hạnh phúc, cô ấy cũng sẽ không thây lành: phúc. ; Thân mình Nhạc Cần Hi chợt run lên, đôi tay nắm chặt thành quyên.

 

Anh không hạnh phúc, cô cũng không hạnh phúc, nhưng cô nào biết, cô mới là hạnh phúc của anh.

 

“Tôi đã hiểu được ý của anh, anh đi dÌ: Nhạc Cần Hi trầm mặt nói câu đuổi khách.

 

Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua đối phương thật sâu, “Tôi biệt tôi không nên xen môm vào, Nhạc Cần HÌ, đừng phụ bạc tắm chân tình của người khác, đời người ngắn ngủi, đừng vẽ một vòng tròn trên mặt đất làm nhà tù, tự trói buộc chính mình * „ * câu gốcIi1U39ZE thành ngữ : Vẽ một vòng tròn trên mặt đất làm nhà tù.

 

Phép ấn dụ chỉ được phép di chuyền trong khu vực được chỉ định, đồng .

 

nghĩa với việc tự làm một cái kén để trói buộc chính mình.

 

Nhạc Cần Hi: “Anh cũng không ở trong nhà tủ, cũng không hiểu được nỗi thống khổ của tôi, anh đi đi, nói với Lam Lam rằng tôi rất tốt, không cần lo lắng cho tôi.”

 

Lục Hạo Thành : “…… ” Dáng vẻ này của cậu ta mà gọi là tốt sao2 Càng khiến người ta lo lắng hơn mới phải.

 

“Nhạc Cần Hi, chuyện này tôi sẽ đi làm sáng tỏ, hãy đề tôi làm.

 

Sau này cậu hãy yên tâm đem Lam Lam giao cho tồi.”

 

Lục Hạo Thành nói xong thì xoay người rời đi.

 

Nhạc Cần Hi gắt gao mím chặt khóe môi, cả người trở nên suy sụp ngồi ngả trên ghê.

 

Đúng vậy, cô đã không cần anh nữa rồi.

 

Lam Hân ở trong văn phòng đợi tầm khoảng 40 phút sau, cũng không có nhìn thầy Ninh Phi Phi bước ra khỏi văn phòng của Âu Cảnh Nghiêu.

 

Cô vừa đang muốn mở cửa, muốn đi xem cuôi cùng là đã xảy ra chuyện gì.

 

Vừa mới đem cửa mở ra, Ninh Phi Phi cũng vừa mới từ trong văn phòng Âu Cảnh Nghiêu đi ra tới.

 

Hơn nữa khuôn mặt nhỏ còn ửng đỏ, Lam Hân hơi nhíu mày.

 

“Ninh Phi Phi, cô đang nói lung tung gì về tôi thế?

 

Cái gì mà động cơ không đơn thuần?”

 

Giọng nói nhàn nhạt của Lục Hạo Thành từ phía sau truyền đến.