Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1847



Người phụ nữ vừa rồi còn chỉ điểm Lam Hân cũng thấy sửng sốt một chút, phản xạ theo điệu kiện quát: -Lam Hân, là cô đã đây Tông Ngôn Tư xuông nước.”

Lam Hân nhìn cô ta, lạnh lùng cười, đôi mắt trong veo đột nhiên trở nên lạnh lẽo, khí lạnh sắc bén như lưỡi dao bắn thẳng trực tiếp vào lòng đồi phương.

“Phải không?

Cô thật sự tận mắt nhìn thấy cảnh đó sao?

Các người tổng cộng có năm người, nhóm người còn lại không nhìn thây, lại chỉ có một mình cô thấy được, vậy thì phiền cô nói chỉ tiết hơn một chút, là tôi đã kéo cô ta xuống như thế nào „ vậy.

“Là Tống Ngôn Tư cô……” Người phụ nữ đột ngột dừng lại, thiêu chút đã nói ra sự thật “Không phải, là cô đã đây Tống Ngôn Tư xuống nước.”

“Lam Hân, cô có ngụy biện thế nào cũng vô dụng, nhân chứng vật chứng đêu ở đây, đây là cô muôn mưu sát, tôi muôn gọi cảnh sát.”

Tống Ngôn Tư lạnh lùng nhìn qua Lam Hân.

Giờ khắc này cô ta, đối diện với ánh mắt Lam Hân, tràn ngập khiêu khích.

2O), cô nói nhân chứng vật chứng đều có cả, chính là chỉ đám người của cô sao?

Nhóm các người cùng một ruộc, ai biết hai người các người có thông đồng trước với nhau đề hãm hại tôi hay không.”

Lam Hân cô cũng không việc gì phải sợ hãi, tuy răng bản thân không có chứng. cứ, tuy nhiên cô biệt mình bị người khác hãm hại. . ngôn tình hài

“Sao lại thế này?”

Giọng nói tức giận của Tống Nguyên Thanh lập tức truyền đên.

Tống Ngôn Tư lập tức tỏ ra tủi thân khóc lớn lên: “Cha, cha mau báo cảnh sát, Lam Hân đầy con xuông nước, cô ta muôn giêt con.”

Từ diễn biến sự việc diễn ra máy ngày any, Lam Hân cùng Tống Ngôn Từ sớm đã bắt hòa, đã cãi qua cãi lại ôn ào huyên náo, chuyện này nói là Lạm Hân làm, chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ tin tưởng.

Tống Nguyên Thanh nhíu mày nhìn thoáng qua Lam Hân, thấy trên người cô cũng đang ướt đấm.

“Lam Lam.”

Lục Hạo Thành chen qua đám người cùng Âu Cảnh Nghiêu đi đến bên cạnh Lam Hân, nhìn thấy toàn thân cô toàn là nước, Lục Hạo Thành cởi chiếc áo khoác mỏng vừa thay phủ lên người cô.

Thế nào?

Có bị thương gì hay không?”

Lục Hạo Thành lo lăng nhìn cô, sau khi nhận được điện thoại của Lâm Dã, anh liền lập tức đuổi theo qua đây, khoảnh khắc nhìn cô ở đứng sạu đám người, lạnh đến mức run lên bần bật, anh hận không thê xé xác người phụ nữ Tống Ngôn Tư kia.

Lam Hân khẽ lắc đầu, hướng về phía cười tươi tắn “Em không sao cả.”

Lục Hạo Thành nhìn như vậy cô, càng thầy đau lòng, chịu đựng sự khó chịu toàn thân, anh không yên tâm, kiêm tra trên dưới toàn thân Lam Hân, nhìn cô không có miệng vết thương nào anh mới thây nhẹ nhõm.

“A Thành, vì sao anh lại không đến hỏi em có bị làm sao không chứ?

Lam Hân, cô ta muốn giết em đó.

Người phụ nữ độc ác như vậy, anh còn quan tâm đến cô ta sao.

Tống Ngôn Tư lúc này bị coi thường đên phát khóc.