Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1841



“A Thành, anh uống chút rượu đi.

Các loại cocktail do bartender ở đây pha chế rất ngon.

Tống Ngôn Tư đưa tới một ly Cocktail cho Lục Hạo Thành.

Lâm Dã nhéo mắt vừa thấy động tác của Tống Ngôn Tư, đáy lòng thâm măng Tông Nguyên Thanh là tên cáo già, đem Lam Lam tách ra, chính là muốn tạo cơ hội cho con gái lão ta.

Ly rượu này, sẽ không có vấn đề gì chứ.

Lục Hạo Thành cũng đừng có xảy ra chuyện nữa, cậu ta mà xảy ra chuyện, Lam Hân sẽ chết mắt.

Suốt mấy tháng qua, bọn họ lúc nào cũng lo lãng cho Lam Hân, chỉ sợ nhật thời trong lòng cô nghĩ quân, tự kết liễu chính mình.

Lục Hạo Thành lại dường như không hệ ng he thấy lời Tống Ngôn Tư nói Vậy, Bắt lây một quân bài mạt chược xoay xuôi xoay ngược chơi đùa trong tay.

Đôi môi mỏng của anh hơi mím lại, _ ánh mắt lại dừng trên quân bài Giám đốc Tống vừa đánh là tứ điều thương, anh cầm trong quân bài tứ điều tạp đây vào, đem bài đây ngã, “Giám đốc Tống pháo, tôi ù.”

“AI”

Tống Nguyên Thanh cười cười, nheo mắt nhìn vệ phía Lục Hạo Thành, “Vận may của giám đốc Lục không tồi, vừa ngồi xuông tôi cũng chưa ù qua, anh lại ù tam bả.”

Tống Nguyên Thanh đưa tiền, chơi cũng rất lớn, một pháo tận máy vạn, lúc này trước mặt Lục Hạo Thành đã chất mười mấy máy vạn rồi.

Lâm Dã lạnh lùng cười, Lục Hạo Thành không chỉ có vận may. tốt, hơn nữa còn là một tay chơi rât tốt, trò chơi mạt chược này tựa hồ trở nên trong suốt trước mặt cậu ta.

Người trẻ tuổi hiện tại mấy ai chơi mạt chược cơ chứ?

Mọi người đều chạy đi chơi đấu địa chủ rôi.

Hiện tại cũng chỉ có lớp người già là thích chơi mạt chược.

Lục Hạo Thành cũng không nói gì, vẻ. mặt lãnh đạm không cảm xúc, ưu nhã thoải mái ngả người về phía sau.

Bàn mạt chược bắt đầu tự động xới bài, Tổng Ngôn Tư lại đem ly rượu đặt về trước mặt mình, cô ta cảm thấy xấu hồ, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!

Toàn bộ quá trình Lục Hạo Thành đều không có liếc nhìn cô ta một cái.

Tống Ngôn Tư ở trong mắt anh tựa như chăng khác gì không khí.

Bài xáo xong, Lục Hạo Thành vừa thấy, lại là một ván bài tốt.

Anh khẽ thở ra một hơi nặng nề, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, đáy lòng có chút lo lãng, không biệt cô nhóc Lam Lam nhà mình có bị người ta bắt nạt hay không.

Cô không ở bên cạnh mình, anh luôn cảm thấy lo lắng.

Lục Hạo Thành càng nghĩ càng bực bội, cử động có chút cáu kỉnh, không thoải mái.

Tống Ngôn Tư lại vào lúc này đưa ly rượu tới.

Lúc cô ta gọi một tiếng “A Thành”

đồng thời cũng bị Lục Hạo Thành nâng tay hât đồ ly rượu kia, rượu toàn bộ đều đồ hết trên người Lục Hạo Thành.

Bởi vì cú vung tay, trên mặt, trên môi Lục Hạo Thành đều bị bắn rượu lên.

“Ôi, A Thành, là do em không cẩn thận, anh không sao chứ.”

Tống Ngôn Tư lấy ra khăn giấy muốn giúp anh lau đi.