Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1779



“Lam Lam, em có đến không? Anh xong việc rôi, đên tìm em nha. “

Lam Hân cười cười: “Hi Hi, đến sớm, nhưng anh rất bận rộn, mệt rồi trở về khách sạn nghỉ ngơi đi, em ở đây còn có một bữa tiệc muôn tham gia, có lẽ sẽ muộn hơn một chút. “

Lạc Cần Hi cười nói: “anh biết là yến hội của ai, bây giờ anh đã xuống lâu rồi, anh sẽ tới tìm em, hiếm khi chúng ta cùng nhau đi công tác, chuyện của anh đêu đã xong, chờ anh cùng nhau trở vê, ngày mai có thời gian, chúng ta cùng nhau đi mua sắm. “

Lam Hân vừa nghe Lạc Cần Hi tới, lại có chút bất đắc dĩ quay về.

“Được! Anh đợi em ở tầng dưới, em, sẽ đến ngay.” Lam Hân cười cười, tắt điện thoại.

Đem điện thoại di động bỏ vào trong túi xách, ngước mất lên, tìm kiếm bóng dáng Lạc Cần Hi khắp nơi, lại nhìn thây một bóng lưng quen thuộc từ trên một chiếc xe sang đi XuÔng, người phụ nữ đứng bên cạnh, cô cũng có chút quen mắt.

Người đàn ông đưa lưng về phía cô, nhựng cô vừa nhìn liên nhận ra, đó là chông cô Lục Hạo Thành.

Đồng tử của cô kịch liệt co rút lại, ánh mắt chết người nhìn bóng lưng quen thuộc.

“A… Thành. “Lam Hân khóc không thành tiêng, nội tâm kích động tràn ngập toàn thân, lúc người đàn ông nghiêng người, cô nhìn thấy nghiềng mặt anh, “A…’ Lam Hân khiệp sợ a một tiếng, “Thật sự là anh. ˆ Ánh mắt cô không chớp. mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đó.

Cả nhà tải ứng dụng truyện hola về đọc tiếp nhé!

Nước mắt chảy xuống, cô nắm chặt tay cầm túi xách, ánh mắt cũng không dám chớp một cái, chỉ sợ trong chớp mắt, Lục Hạo Thành sẽ biến mắt.

Trời không như ý, mưa lớn, Lam Hân mặc kệ chạy về phía người đàn ông đó.

Nhìn họ quay lại và đi, cô chạy về phía trước một vài bước.

“A Thành…” cô kêu to một tiếng, tràn ngập kích động nhớ nhung.

Người cũng nhanh chóng chạy về phía Lục Hạo Thành.

Nhưng tại thời điểm này, tiếng. còi chói tai truyền đến, cơ hồ là cùng lúc Lục Hạo Thành nghe được tiêng “A Thành” quen thuộc.

Lục Hạo Thành nhanh chóng xoay người trở vệ xem, chỉ thây giữa đường, trong cơn mưa lớn, đứng một thân ảnh mơ hồ, rất mơ hồ, nhưng toàn thân anh chắn động, ánh mắt gắt N nhìn chằm chằm Lam Hân, đó là..

“Lam Lam.” Anh xoay người chạy về phía Lam Hân trong mưa.

Anh đèn chói mắt đánh tới, hai chân Lam Hân tựa như bị dừng lại, trong cơn mưa lớn, đồng tử của cô phóng đại, nhìn chằm chằm chiếc xe chạy nhanh vệ phía cô.

Trong đầu, nhất thời hiện lên cùng một cảnh tượng, trong cơn mưa lớn bàng bạc, một cô bé đuổi theo thiếu niên chạy.

“Anh Hạo Thành, anh đừng chạy.

nhanh như Vậy, Lam Lam sắp đuôi kịp anh rồi.”

“Anh Hạo Thành, anh đừng chạy nữa, mưa lớn như vậy, anh sẽ bị bệnh đó, hôm nay là sinh nhật của anh, em còn không kịp tặng quà sinh nhật cho anh đây?”

“Anh Hạo Thành… A…”

Cho dù kêu như thế nào, thiếu niên chạy ở phía trước vẫn không chịu dừng lại.

Ánh sáng chói mắt trong cơn mưa lớn bắn ra, cô bé ngã xuống vũng máu và mắt ý thức.

Một số ký ức mơ hồ được niêm phong, rong khoảnh khắc này, như thủy triêu dâng lên.

“Lam Lam, mau tránh ra.” Âm thanh của Lục Hạo Thành xé tim rất nhanh bị mưa lớn bao hết.

Nhưng Lam Hân đứng tại chỗ không nhúc nhích, đắm chìm trong hồi ức điên cuông dâng lên.

Lục Hạo Thành thấy cô không nhúc nhích, đồng tử kịch liệt rụt lại, ánh mắt đau đớn nhìn thân ảnh mỏng đơn bạc trong cơn mưa lớn, sinh tử ở giữa một đường.