Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1442



Vừa thầy Lam Hân đến đây, gương mặt đẹp trai vốn không có cảm xúc đột nhiên trở nên mêm mại, giọng nói cũng rất dịu dàng: “Bà xã, sao em lại tới đây?”

Nghe được giọng nói của Lục Hạo Thành từ phía sau truyền đến, Dư Tư Vận hơi căn môi, có chút khản trương, ánh mắt. không ngừng đảo về phía sau, vừa rồi là do cồ ta quá bốc đông.

Người có thể lên được tầng hai mươi lăm, cũng không phải là người bình thường.

Nhạc Cần Nghiên nhướng mi nhìn người vừa tới, “Như thê nào?

Lam Lam không nên tới đây sao?”

Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua Nhạc Cần Nghiên đang tức giận, cười nói: “Nhạc Cân Nghiên, đây là bà xã của tôi, như thế nào lại không thể tới?”

Nhạc Cần Nghiên chỉ chỉ vào Dư Tư Vận, “Cô hỏi xem vừa rôi cô ta vừa nói câu gì?”

Lam Hân nói: “Nghiên Nghiên. …..: “Lam Lam, cậu đừng có mà bỏ qua, loại phụ nữ cáo mượn oai hùm này tôi đã gặp nhiều lắm.’ Nhạc Cần Nghiên lập tức ngắt lời Lam Hân, cô ghét nhất là những người tỏ thái độ chó cậy gân nhà, gà cậy gân chuông, cô đã gặp qua vô sô người, vừa nhìn cô ta đã biết là loại người không đàng hoàng gì.

Lục Hạo Thành bát chợt nhìn về phía Dư Tư Vận bằng ánh mắt thâm thúy “Cô không lo ngôi làm việc, lại ở trong này làm gì?”

Dư Tư Vận chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Lục Hạo Thành, cả người run rây một chút, lập tức mang vẻ mặt hối lỗi cúi đầu, nhỏ giọng giải thích, “Giám đốc Lục, thật xin lỗi, tôi thật sự không biết cô ấy là phu ¡ nhân giám đóc nên đã gây ra chút hiểu lâm, vị tiểu thư này, phu nhân, thật xin lỗi!”

Đôi mắt to ngập nước nhìn về phía Lục Hạo Thành, nhìn thoáng qua anh rôi lại lập. tức cúi đầu, thoạt nhìn như cô ta mới là người đang bị ăn hiếp vậy.

Lam Hân nhìn thây dáng vẻ của Dư Tư Vận thì hơi nhíu mi, sạch sẽ là khí chất tốt nhất của một con người, nội tâm sạch sẽ cũng như thế, một người có nội tâm sạch sẽ, trên mặt cũng sẽ truyền lại được dáng vẻ phóng khoáng, trong sáng lương thiện, mà GỐI. Lục Hạo Thành không thèm nhìn đối phương, mà chỉ xoay người ôm lây Lam Hân ra khỏi xe lăn, anh ôm Lam Hân cùng hướng về văn phòng làm việc.

Nhạc Cần Nghiên nhìn theo bóng lưng anh như hận không thể bắn thủng Lục Hạo Thành vài lỗ.

Cô vẫn đứng ở tại chỗ chưa cùng đi vào.

Mà Dư Tư Vận lại kinh ngạc sững sờ ở tại chỗ, chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng Lục Hạo Thành dịu dàng như nước tới vậy.

“Nhạc tiểu thư, sao cô lại tới đây?”

Âu Cảnh Nghiêu trở về, nhìn thấy bóng dáng Nhạc Cần Nghiên xuất hiện ở công ty, khiến anh hơi kinh ngạc, Nhạc Cần Nghiên rất ít khi đến CÔNG ty bọn họ.

Nhạc Cần Nghiên nhướng mi nhìn người vừa hỏi, hai mặt nheo lại, môi đỏ mọng cười lạnh: “Tôi…… Không thể tới nơi này sao?”

Âu Cảnh Nghiêu nhìn thấy ánh mắt cô. có chút không thích hợp, cũng hơi nhíu mi, gật gật đầu, tao nhã cười CƯỜIi: “Đương nhiên có thể, cô chính là khách quý của công ty chúng tôi.”

Âu Cảnh Nghiêu nhìn thấy xe lăn bên cạnh Nhạc Tân Nghiên liên hỏi, “Lam Lam cũng đến đây sao?”

“Đúng vậy, cặp vợ chồng nhà người ta như keo như sơn, tôi sẽ không đi vào quấy rầy bọn họ.”

Âu Cảnh Nghiêu cười nói: “Nhạc tiểu thư, không băng cô đến văn phòng của tôi uỗng tách cà phê đi.”

Nhạc Cần Nghiên cười cười, “Tôi còn đang chờ anh trỏ về đây.

Đi thôi, cùng Âu đại soái ca của chúng: ta cùng nhạu uông cà phê tâm tình cũng không tồi chút nào.”

Hai người xoay người đi vào văn phòng, mà Dư Tư Vận vẫn như cũ đứng nguyên tại chỗ, thật sự là gặp quỷ, Âu Cảnh Nghiêu biết cười như vậy từ khi nào thê.

Sau khi Lục Hạo Thành đem Lam Hân ôm quay vào văn phòng, lại đặt cô ngôi trên sô pha đề cô dựa vào lòng mình, “Lam Lam, anh còn đang muôn tan tâm trở vệ ở cạnh em đây?”