Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1367





Cô ấy nhìn Lục Hạo Thành, lại nhìn thoáng qua. Dư Tư Vận sắc mặt khó coi, biện giải cho mình: “Lục tổng, văn bản này, không phải tôi việt phần đó, tôi rât quen thuộc với thị trường vải ở Giang thành. Giám đốc Lam còn dạy tôi phân loại, sẽ không nhằm, hơn nữa văn bản tôi đưa cho Dư quản lý, có mây công ty vải không ở: “trong đó, trong đó công ty chúng ta vần luôn dùng là công ty LPY là có chất liệu vải tốt nhất, nhưng tên công ty này lại không CÓ, lại bị đổi thành công ty ÚBS Dư Tư Vận nghe Ninh Phi Phi giải thích rõ ràng như vậy, đáy lòng hoảng hốt, cô ây vậy mà lại nhớ rõ như vậy, quả thật, Âu Cảnh Nghiêu không đồng ý đổi vải, chính cô ta đã động tay chân trên văn bản, chỉ cân Lục Hạo Thành thông qua, là tốt rồi.

Trước kia lúc cô ta làm việc ở công ty trước đó cũng làm như vậy, ông chủ cũng mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần thông qua cũng sẽ không nói gì.

Giảm giá cũng ổn định nằm trong túi riêng của mình.

Ánh mắt Âu Cảnh Nghiêu lạnh lùng liếc nhìn Dư Tư Vận, cô ta vậy mà lại đùa giỡn những tiêu thông mỉnh này.

Dư Tư Vận xấu hỗ cười cười, “Ninh trợ lý, xin lỗi, chắc là tôi lầy nhằm văn bản. Tôi sẽ quay lại tìm. “

“Không cần, tôi không có thời gian lãng phí, muốn đùa giỡn tiêu thông minh, đi công ty khác.”

Dư Tư Vận sửng sốt, cả người tựa như rơi vào trong hâm băng khó chịu.

Lục Hạo Thành mặc kệ Dự Tư Vận có biêu cảm gì, nhìn về phía Ninh Phi Ph? PHIEnli co) vật vả một chút, làm lại báo cáo, trực tiếp đưa cho thư ký Ẩu.”

chapter content



Tuy rằng. giá trị nhan sắc của Lục Hạo Thành có thê khiên cô ây bu bám cả đời, nhưng mà, cô ấy già rội, chỉ có thể an tâm làm việc, về phần những thứ khác, cô ây vận. tiết kiệm, bảo đảm năm sau có thể mua một căn nhà, tiền lương hưu của cô ấy, còn cần lo lắng sao?

Lục Hạo Thành ánh mắt tán thưởng.

nhìn cô ấy: “Chị Dương, năng lực của chị, mọi người chúng ta đều có thể nhìn thấy, chi bằng như vậy, tối nay các chị đi ăn tối đi, tiền tôi trả, các chị vui vẻ một chút. “

Không khí trong nháy mắt trở nên sôi động, trên mặt người phụ trách các phòng ban cuôi cùng cũng có ý cười.

Dương Tịnh cười tủm tỉm nhìn Lục Hạo Thành: “Lục tổng, vậy anh đi không? “

Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu, “Tôi không đi. “

Dương Tịnh đáy lòng mừng thầm, anh không đi chúng ta mới có thê chơi sảng khoái.

“Vậy sao được, không có Lục tông, thì không có ý nghĩa gì cả?” Dương Tịnh ra vẻ mặt đáng tiệc nhìn Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành nói: “Chị Dương, tôi thấy trên mặt chị viết TỐ ràng, vôn không hy vọng tôi đi. ˆ Dương Tịnh: “emmmil “Mắt nhìn tốt như vậy!

“Đúng rồi, Lục tổng, mẹ tôi từ quê nhà mang đến một ít phương thuốc cổ truyền, một cái túi sen, ban đêm sẽ tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt, không có bắt kỳ chất độc hại nào, anh đem cái túi này đặt ở bên gồi I Lam tổng giám đốc thử xem sao, rất nhiều năm trước, từng xuất hiện kỳ tích, để một bên như vậy đánh thức một người không có ý thức hơn nữa năm.”

Dương Tịnh nói, giống như dâng báu vật đưa cho Lục Hạo Thành một cái túi màu tím.

Lục Hạo Thành cầm lấy ngửi, nói: “Mùi vị này mang theo chút vị ngọt ngào thuân khiết, Lam Lam sẽ thích. “

Anh nhìn Dương Tịnh, “Cảm ơn chị Dương! “