Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 90: Linh thú



Dịch Tuyết Phùng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười: "Mộng đẹp."

Lục Triều kỳ quái nhìn đối phương, vừa rồi hắn cũng nhìn thấy mộng cảnh của Dịch Tuyết Phùng, cảnh tượng bi thảm như thế còn xưng là mộng đẹp, xem ra người này khả năng lớn có bệnh.

Dịch Tuyết Phùng vén vạt áo ngồi bên cạnh Lục Triều Quân, cũng không hỏi đây là đâu, chỉ tò mò nhìn chằm chằm chuỗi phật châu trong tay Lục Triều Quân không rời mắt.

Lục Triều Quân đưa cho hắn xem, nói: "Xem, đây là, giấc mộng, của ngươi."

Dịch Tuyết Phùng tùy ý liếc mắt một cái, nói: "Không có gì đẹp đẽ, cùng lắm chỉ là chuyện cũ năm xưa."

Lục Triều "Ồ" một tiếng, lại bắt đầu chơi đùa chuỗi phật châu kia, hai người trầm mặc đợi chốc lát, Lục Triều như nhớ tới cái gì, động tác ngừng lại, mờ mịt hỏi hắn: "Ngươi sao, không hỏi, nơi này là chỗ nào?"

Dịch Tuyết Phùng nói: "Há, nơi này là chỗ nào?"

Lục Triều: "..."

Lục Triều chậm rì rì nói: "Là một nơi ngươi không thể ra được."

Dịch Tuyết Phùng nở nụ cười: "Ta cũng không muốn đi ra ngoài."

Lục Triều đại khái lần đầu tiên nhìn thấy một người thú vị như vậy, hai mắt sáng ngời, hắn thả chuỗi phật châu trong tay xuống, nói: "Vì sao ngươi, không muốn ra ngoài?"

Dịch Tuyết Phùng nghiêng đầu cười giảo hoạt: "Không phải Thiết Vân bảo ngươi đến nhốt ta lại sao? Hắn sẽ không thương tổn đến ta, sao ta phải sốt ruột ra ngoài làm gì?"

Vừa nghe đến tên Thiết Vân, Lục Triều "A" một tiếng, nói: "Ngươi biết rồi nha?"

Dịch Tuyết Phùng càng cười vui vẻ hơn: "Ban đầu ta cũng không biết, chỉ là thuận miệng thôi, bây giờ thì chắc chắn rồi."

Lục Triều: "..."

Lục Triều bị gạt cũng không tức giận, rũ mắt đẩy phật châu trong tay, nói: "Ngươi không tức giận?"

Dịch Tuyết Phùng nói: "Chuyện này có gì để tức giận?"

Lục Triều nghiêng đầu nhìn hắn, hồi lâu mới nói: "Ngươi thật kỳ quái."

"Đây là lần đầu tiên có người nói ta kỳ quái đó." Dịch Tuyết Phùng khêu một lọn tóc trên trán, đại khái cảm thấy không thú vị, tầm mắt hắn rơi vào chuỗi phật châu trên tay Lục Triều Quân, nói, "Bảo Thiết Vân đến đây đi, ta có lời muốn hỏi hắn."

Lục Triều: "Ồ."

Hắn nhắm hai mắt, phật châu trong tay nhẹ nhàng sáng một cái, nửa ngày sau mới mở mắt ra, nói: "Hắn nói hắn không đến."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng nhịn không được, trực tiếp bật cười thành tiếng.

"Không đến thì không đến vậy." Dịch Tuyết Phùng vô cùng rộng lượng, "Ta ngủ một giấc rồi nói tiếp."

Hắn nói xong liền muốn nằm ra đất ngủ, Lục Triều Quân rũ mắt nhìn hắn, nói: "Sau đó thì sao?"

Dịch Tuyết Phùng ngước mắt: "Hả?"

Lục Triều: "Ninh Ngu nói xong, Ma đạo thù đồ, sau đó thì sao?"

Dịch Tuyết Phùng bật cười: "Ngươi cho là đang kể chuyện cũ sao?"

Lục Triều vậy mà thành thật gật đầu: "Muốn nghe."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng bắt đầu hoài nghi nhi tử của mình sở dĩ chọn Lục Triều Quân có phải là đang coi trọng kẻ ngốc không.

Hắn khẽ thở dài một hơi, cũng không tức giận, dù sao bây giờ ra cũng không ra được, lảm nhảm một chút cũng coi như giết thời gian.

Dịch Tuyết Phùng đã không còn nhớ được rốt cuộc bản thân làm sao thoát khỏi Tri Thu đảo, hắn chỉ biết lần thứ hai tỉnh lại, Thiết Vân đã mang hắn về tới Man Hoang.

Trên người Thiết Vân đều là vết thương, trên mặt cũng dính đầy máu, không biết là của ai, hắn gắt gao nắm lấy tay Dịch Tuyết Phùng, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở: "Cha, ngươi tỉnh táo một chút, không sao rồi, đã không sao rồi."

Dịch Tuyết Phùng nhìn hắn hồi lâu, mới hậu tri hậu giác giữa ngực mình truyền đến một trận đau đớn, hắn nâng tay sờ sờ, xoa được một tay máu.

Rõ ràng lòng bị người đâm một đao, Dịch Tuyết Phùng lại không có cảm giác đau đớn, hắn lẩm bẩm nói: "Ma đạo... Thật sự đường đi khác biệt sao?"

Thiết Vân lung tung xử lý vết thương cho Dịch Tuyết Phùng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta muốn giết bọn chúng! Ta nhất định giết chết tất cả bọn chúng!"

Còn có Ninh Ngu chết tiệt kia!

Trước khi Dịch Tuyết Phùng mở miệng, Thiết Vân căn bản không biết hắn sẽ nói với Ninh Ngu cái gì, cho nên khi câu ái mộ kia được thốt ra, ngay cả Thiết Vân cũng sợ ngây người, cũng vì hoảng loạn khi đó, mới không thể bảo vệ Dịch Tuyết Phùng trong lúc hỗn loạn bị người khác đâm một kiếm.

Thiết Vân xử lý xong xuôi vết thương cho Dịch Tuyết Phùng, ngơ ngác nhìn gương mặt xám như tro tàn của Dịch Tuyết Phùng, nhịn nửa ngày rốt cục không nhịn được nữa, trực tiếp cao giọng khóc rống lên.

Thiết Vân vẫn luôn tự xưng là "Phế kiếm", cho dù Ninh Ngu suốt ngày mắng hắn phế kiếm, hắn cũng không tức giận, bởi vì hắn biết rõ vị trí của bản thân, biết mình chỉ là một phế kiếm không có một chút lòng cầu tiến nào, nguyện vọng lớn nhất đời hắn chỉ là ở bên cạnh bồi Dịch Tuyết Phùng, những thứ khác, không sở cầu.

Thế nhưng hiện tại, Thiết Vân tầm thường một đời đột nhiên bắt đầu thống hận bản thân vô lực đến bậc nào, nếu hắn có được tu vi cường hãn thông thiên giống như những đạo tu khác, vậy hôm nay chắc chắn sẽ không để Dịch Tuyết Phùng bị thương tổn đến một sợi tóc.

Dịch Tuyết Phùng lẩm bẩm "Ma đạo thù đồ", khép mắt thiếp đi.

Lần nữa tỉnh lại, có người đang ở bên cạnh sờ trán hắn, Dịch Tuyết Phùng hô: "Thiết Vân?"

Người kia sững sờ, sau đó phát ra một tiếng cười khẽ: "Thiết Vân ca ca đang chuẩn bị thuốc cho ngươi, ta đến chăm sóc ngươi."

Thanh âm có chút xa lạ, Dịch Tuyết Phùng mở mắt nghi hoặc liếc mắt nhìn, liền nhìn thấy một thiếu niên toàn thân áo đen ngồi ở mạn giường, trong tay đang cầm khăn lau mặt cho hắn.

Dịch Tuyết Phùng nói: "Ngươi là?"

Thiếu niên cười nói: "Tuyết Phùng thúc thúc, ta là Lâm Lâm nha, chưa được bao lâu ngươi đã quên mất ta rồi?"

Dịch Tuyết Phùng nghẹo đầu: "Lâm Lâm?"

Thiếu niên hô: "Đúng nha!"

Dịch Tuyết Phùng lắc đầu: "Không nhớ rõ."

Thần sắc Lâm Lâm nhất thời suy sụp, vô cùng đáng thương túm lấy tay áo Dịch Tuyết Phùng: "Tuyết Phùng thúc thúc, đừng đùa nữa mà, những năm nay ta vẫn luôn nhớ đến ngươi đó."

Dịch Tuyết Phùng thấy dáng vẻ làm nũng quen thuộc của hắn, trong đầu đột nhiên thoáng hiện một bóng người, hắn "A" một tiếng: "Tiểu thiếu chủ Hàn Hoài Xuyên?"

Lâm Lâm thấy hắn rốt cục cũng nhớ ra, cong mắt gật đầu: "Đúng rồi, lần này ta thừa dịp đại điển Tiên đạo rốt cục trốn khỏi Hàn Hoài Xuyên, vốn chỉ muốn lưu lạc thiên nhai, thế nhưng ở Tri Thu đảo nhìn thấy ngươi và Thiết Vân, liền theo các ngươi tới đây, Man Hoang thật đúng là chỗ tốt nha."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng lần đầu tiên nghe người ta cảm thán Man Hoang là chỗ tốt, có chút hoài nghi đầu óc Lâm Lâm này có phải đã bị quỷ đánh hỏng rồi không.

Trên người Lâm Lâm mang theo năng lực ngự* quỷ, cho nên căn bản không có bao nhiêu bài xích đối với ma tu, còn có cảm giác mới mẻ rốt cục bản thân đã có bằng hữu là ma tu, vui vẻ vô cùng.

*điều khiển

Thời điểm hai người đang nói chuyện, Thiết Vân bưng thuốc lại đây.

Khi Thiết Vân và Dịch Tuyết Phùng chạy trốn khỏi Tri Thu đảo, Lâm Lâm tiện tay giúp một chút, nếu không bọn hắn không dễ dàng rời đi như vậy, vậy nên Thiết Vân không có bao nhiêu địch ý với Lâm Lâm.

Hắn đút thuốc cho Dịch Tuyết Phùng, nói: "Ma tu ở Man Hoang một khi chết đi chính là hồn phi phách tán, căn bản sẽ không có quỷ hồn lưu lại, đối với ngươi mà nói tất nhiên là chỗ tốt."

Lâm Lâm cười hì hì ngồi một bên cắn hạt dưa: "Đúng vậy nha, ta muốn ở đây một thời gian, nơi này quá tốt rồi, còn có thể ngắm mỹ nhân."

Dịch Tuyết Phùng miễn cưỡng cười cười, cũng không phản đối, Lâm Lâm liền ở lại.

Chuyện xảy ra ở Tri Thu đảo lưu lại bóng ma không hề nhỏ trong lòng Dịch Tuyết Phùng, đoạn thời gian vừa trở về mỗi đêm hắn đều mơ thấy ác mộng, phải có Thiết Vân bồi bên cạnh hắn mới có thể miễn cưỡng chợp mắt chốc lát.

Tình hình kéo dài cho đến khi Lâm Lâm cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, Dịch Tuyết Phùng sẽ không xong, liền đề nghị mọi người cùng ra ngoài vui chơi.

Dịch Tuyết Phùng trực tiếp từ chối, sau khi hắn cảm nhận được ác ý của người ở tam giới đối với ma tu, hắn không dám ra khỏi Man Hoang nữa.

Lâm Lâm nói: "Tuyết Phùng đừng sợ nha, chúng ta không đến những nơi có người, ngươi biết đại lục xa nhất ở phía nam đại dương mênh mông không? Nghe nói nơi đó là chỗ linh thú tập hợp, một cái bóng người cũng không có."

Mỗi lần Dịch Tuyết Phùng nghe hắn gọi mình là thúc thúc liền đau đầu, đề nghị rất nhiều lần Lâm Lâm mới bất đắc dĩ gọi tên hắn.

Thiết Vân nằm nhoài một bên cạnh nghịch tua rua, nghe vậy cười nhạo một tiếng: "Đúng vậy nha, chúng ta qua đó cũng sẽ bị ăn thịt thôi, nhất định không có ai."

Lâm Lâm vỗ ngực một cái: "Đừng sợ, có ta ở đây, không việc gì!"

Thiết Vân vẫn cười nhạo.

Dịch Tuyết Phùng vừa nghe không cần giao thiệp với người khác, do dự một chút vậy mà gật đầu đáp lại.

Thiết Vân sợ hết hồn, vội hỏi: "Cha, ngươi thật sự muốn đi ra ngoài?"

Dịch Tuyết Phùng gật đầu: "Đi tìm chút Hỏa Chúc linh thạch."

Mỗi khi đến mồng một kinh mạch trong cơ thể hắn vẫn như cũ xuất hiện hàn ý, bảo vật ở Man Hoang cực kỳ thiếu thốn, nếu còn tiếp tục chịu đựng như vậy, khả năng hắn khó mà giữ được tính mạng.

Thiết Vân không biết, còn đang đuổi theo hỏi tìm linh thạch làm gì, bị Dịch Tuyết Phùng tùy ý đối phó vài câu.

Hai người một kiếm lén lút ra khỏi Man Hoang, hướng đến đại dương phía nam.

Đi đi về về một hồi, thêm vào thời gian lãng phí trên đường, hai năm sau mới trở lại Man Hoang.

Trong thời gian hai năm này, Dịch Tuyết Phùng đã thành thục điều khiển được hàn ý mà Mục Tuyết Thâm lưu lại trong người, cộng thêm ma tức trong cơ thể, thu phục được mấy con linh thú mưu toan muốn lấy mạng bọn họ trên đường, bị bọn họ cưỡng ép mang về Man Hoang.

Thời điểm đi ngang qua Tri Thu đảo, Lâm Lâm muốn tách khỏi bọn họ, nếu hắn còn đi nữa, các trưởng lão ở Hàn Hoài Xuyên nhất định sẽ không tha cho hắn.

Trước khi đi, Dịch Tuyết Phùng do dự nửa ngày, rốt cục gọi hắn lại.

Lâm Lâm vội vui vẻ chạy đến: "Sao vậy? Có lễ vật chia tay cho ta à?"

Tính tình Lâm Lâm vô cùng hoạt bát, không khác biệt gì với khi bé, đôi mắt khi đối diện với người khác, khiến người ta hận không thể đem tất cả mọi thứ đưa cho hắn.

Dịch Tuyết Phùng nở nụ cười, hắn giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Lâm, nói: "Chờ ta chốc lát."

Lâm Lâm ngoan ngoãn gật đầu.

Dịch Tuyết Phùng hít sâu một hơi, chuyển hướng qua Thiết Vân đang cản lại cái đuôi dùng sức quấn lên người hắn của Đằng Xà, do dự một chút mới nói: "Thiết Vân à."

Thiết Vân thiếu chút nữa quăng Đằng Xà bay, lạch cạch một tiếng ném toàn bộ thân rắn mềm nhũn phịch lên người Cửu Vĩ Hồ, triệt để bất động.

Thiết Vân ngoắt ngoắt cái đuôi chạy tới, tha thiết mong chờ nói: "Cha, ta ở đây."

Dịch Tuyết Phùng giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa sau gáy của hắn, khiến hắn trán chạm trán mình.

Thiết Vân nghi hoặc: "Làm sao vậy?"

Dịch Tuyết Phùng chỉ nói: "Đừng nhúc nhích."

Thiết Vân nghe lời bất động.

Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chậm rãi tứng chút một dắt dẫn hoa văn khế ước mười mấy năm trong đầu mình ra, cuối cùng chỉ thấy bạch quang lóe lên, mi tâm của hai người đột nhiên xuất hiện một đạo phù văn, phảng phất như liệt hỏa thiêu đốt, gặp phải không khí chẳng mấy chốc đã bị đốt thành tro tàn.

Thiết Vân ngơ ngác nhìn, nửa ngày sau mới đột nhiên như phát điên, liều mạng dùng tay hợp lại hoa văn khế ước đã bị đốt thành tro bụi kia.

"Dịch Tuyết Phùng!"

Cổ họng Thiết Vân gần như rách ra, hắn gắt gao gom nhặt những hoa văn khế ước vẫn chưa bị đốt trong lòng bàn tay, phảng phất chỉ cần làm như vậy khế ước vẫn sẽ như lúc đầu, thế nhưng chớp mắt, những hoa văn khế ước kia vẫn tiêu tán không còn trong lòng bàn tay hắn.

Cảm nhận được cảm ứng giữa hai người giống như diều đứt dây, trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, cả người Thiết Vân đều đang phát run, dọc theo đường đi hắn mơ hồ nhận ra điều gì, thế nhưng vẫn không thể tin được Dịch Tuyết Phùng thật sự đối xử với hắn như vậy, cho tới bây giờ hoa văn khế ước của hai người bị thiêu đốt, hắn mới rốt cục không lừa mình dối người nữa.

Dịch Tuyết Phùng có chút bi thương nhìn hắn, vươn tay muốn xoa đầu Thiết Vân, lại bị Thiết Vân giận dữ hất bay đi.

Tay Dịch Tuyết Phùng bị đánh có chút đau, hắn lúng ta lúng túng nói: "Đừng trách ta, Thiết Vân..."

Viền mắt Thiết Vân đỏ lên, tròng mắt dường như muốn tích huyết, hắn hung ác nói: "Ngươi chính là muốn bỏ lại ta! Ta biết rõ!"

Giọng Dịch Tuyết Phùng khàn khàn: "Không phải..."

Thiết Vân: "Ngươi rõ ràng là như vậy! Ngươi rõ ràng là như vậy!"

Hắn rống giận lập lại hai lần, hốc mắt vẫn luôn rưng rưng nước mắt đột nhiên rơi xuống, hắn một bên phẫn nộ một bên lại cảm thấy tuyệt vọng vô lực, phảng phất như con thú nhỏ bị ép cùng đường mạt lộ, chỉ có thể uổng công vô ích kêu to mới có thể khiến cho mình trong mắt người khác không chật vật như vậy.

Thiết Vân nước mắt mông lung đối diện với Dịch Tuyết Phùng, sau khi giận dữ càng thêm tuyệt vọng, hắn lảo đảo lùi lại mấy bước, lẩm bẩm nói: "Ta... có chỗ nào chưa đủ tốt sao?"

Dịch Tuyết Phùng lắc đầu: "Không có..."

"Vậy tại sao lại đuổi ta đi?"

Dịch Tuyết Phùng tiến lên giơ tay muốn bắt lấy tay hắn, Thiết Vân lại giơ tay quăng một cái tát, bộp một tiếng, lần này tát cực kỳ tàn nhẫn, tay Dịch Tuyết Phùng bị chấn động đến mức tê dại một hồi.

"Ta vậy..." Môi Thiết Vân nhẹ nhàng phát run, hắn chỉ nói hai chữ đột nhiên nghẹn ngào, chốc lát mới tê thanh nói, "Ta cũng muốn trở thành người mà..."

Dịch Tuyết Phùng sững sờ.

Nước mắt Thiết Vân ồ ạt rơi xuống: "Nếu như ta là con người, sẽ chịu đủ loại thế tục, một đời này đều bị vây trong một thanh kiếm, ngay cả một nhân thân ấm áp cũng không có."

Nếu như ta là người, nhất định sẽ không giống những người khác tránh né ngươi như rắn rết, cho dù mất đi tính mạng cũng sẽ ở bên cạnh bảo vệ cho ngươi.

Dịch Tuyết Phùng mờ mịt nhìn hắn.

Thiết Vân chậm rãi ngồi chồm hỗm xuống, giơ tay bưng kín hai mắt ngăn lại dòng lệ, đột nhiên cao giọng khóc lên: "Xin lỗi, cha, xin lỗi, ta chỉ là một thanh kiếm... Ta chỉ là một thanh phế kiếm vô dụng mà thôi..."

Tình cảm của kiếm linh tuy rằng giống con người, nhưng xưa nay chưa hề che giấu, khi hắn giận dữ sẽ la mắng, bi thương sẽ trực tiếp cao giọng gào khóc, chưa bao giờ có nửa phần che giấu với nhân loại.

Dịch Tuyết Phùng nhìn Thiết Vân khóc đến mức hai đầu vai run rẩy nhưng vẫn không chịu thôi nói xin lỗi, liên tục nói bản thân chỉ là một thanh phế kiếm vô dụng, trong lúc nhất thời đứng ngốc tại chỗ hồi lâu, không biết phải phản ứng ra sao.

Sau một hồi, Dịch Tuyết Phùng rốt cục tìm được thanh âm của mình, hắn nhẹ nhàng cúi người, nâng tay vuốt ve mái tóc lạnh lẽo nhưng lại mềm mại của Thiết Vân, vốn định nhoẻn miệng nụ cười, thế nhưng khóe môi vừa mới cong lên, nước mắt liền không nhịn được rơi xuống.

Dịch Tuyết Phùng vừa khóc vừa cười: "Ta chưa bao giờ xem ngươi là một thanh kiếm."

Hai mắt Thiết Vân đẫm lệ ngẩng đầu lên, viền mắt đỏ ửng nhìn hắn: "Vậy tại sao ngươi không muốn ta nữa?"

Dịch Tuyết Phùng nức nở nói: "Ta sợ ngươi phải chịu khổ cùng ta."

Thiết Vân vội vàng lau khô nước mắt: "Ta không sợ khổ cực."

Dịch Tuyết Phùng nói: "Nhưng ta sợ."

Bây giờ hắn đã là ma tu người người hô đánh, cho dù có xảy ra thêm chuyện gì cũng đâu thể tệ hơn nữa, thế nhưng Thiết Vân của hắn lại không giống vậy, Thiết Vân vẫn hoàn hảo như cũ, một thân linh lực thanh tịnh tinh khiết, chưa bị bất kỳ một tia ma tức nào vấy bẩn.

"Thiết Vân của ta, Thiết Vân tốt như vậy, không nên vì ta mà gặp những thứ này."

Thiết Vân vẫn còn khóc, hoa văn khế ước đã tan, hắn biết, ý Dịch Tuyết Phùng đã quyết, cho dù hắn tiếp tục khóc nháo đến đâu cũng sẽ không thay đổi nửa phần.

Một hồi lâu sau, Dịch Tuyết Phùng nắm Thiết Vân kiếm, trịnh trọng đặt nó vào tay Lâm Lâm.

Lâm Lâm đứng một bên nhìn toàn bộ quá trình, cảm thấy thanh kiếm này nặng trình trịch, bản thân có chút không thể tiếp nhận nổi, hắn do dự nói: "Ngươi thật sự muốn đưa hắn cho ta?"

Dịch Tuyết Phùng gật gật đầu, ngón tay vuốt ve hoa văn trên chuôi kiếm, một hồi lâu sau liền buông tay, tựa hồ lo sợ chính mình sẽ đổi ý.

Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lần thứ hai mở ra, do dự dưới đáy mắt triệt để bị phủ kín: "Phải đối xử với hắn thật tốt, ngày sau ta sẽ đến gặp các ngươi."

Lâm Lâm do dự một chút, mới nắm kiếm trong lòng bàn tay, hướng Dịch Tuyết Phùng ôm quyền thi lễ.

"Được."

Lần thứ hai trở về, Dịch Tuyết Phùng cô đơn một mình, lần này không còn Thiết Vân, nhưng bù lại bên người có mấy con linh thú thu phục được ở trên đường.

Mỗi con linh thú đều kiêu căng tự mãn, bốn con mới thu được này tất nhiên cũng như thế, từ khi đến Man Hoang suốt ngày kén cá chọn canh, không phải xoi mói nơi này ánh sáng không tốt, chính là chán ghét đồ ăn mỗi ngày quá thô, rốt cuộc bất kể làm thế nào bọn họ cũng phải bắt bẻ một hai điểm xấu.

Ban đầu Dịch Tuyết Phùng còn có kiên nhẫn dung túng cho bọn họ, mãi đến sau này bọn họ được đà lấn tới, hắn thực sự không thể nhịn được nữa, trực tiếp trầm mặt đánh mấy người một trận, mới khiến bọn họ yên tĩnh.

Năm thứ hai Dịch Tuyết Phùng trở lại Man Hoang, Ninh Ngu tới đây.

Chỉ là lần này không có Thiết Vân chặn đường nữa, Dịch Tuyết Phùng thuận lợi gặp được y.

Thời điểm Ninh Ngu cầm kiếm đi tới Ngọc Ánh điện, còn chưa bước vào chân vào cửa đã nghe thấy bên trong truyền ra vài tiếng vang trầm nặng, tựa hồ có vật gì đang mạnh mẽ nện xuống đất.

Y chau mày, cất bước tiến vào.

Trong chính điện đang náo loạn, Dịch Tuyết Phùng nửa dựa vào nhuyễn giường hoa mỹ, trong tay đang nắm một con Đằng Xà thô to màu đen, ngoài cười nhưng trong không cười vò vò cái đuôi nhọn của nó, mà ở dưới chân hắn, một con Cửu Vĩ Hồ nằm chổng vó dưới đất, có lẽ là bị ai đó đạp xuống, nửa người bị hãm sâu xuống tảng đá xanh phía dưới, vết nứt trên đá tựa như quy văn, thân thể khẽ nhúc nhích, thật giống không còn sống được bao lâu nữa.

Mà con duy nhất miễn cưỡng còn sống sót - Tuyết Hào đang ngồi xổm bên cửa sổ nhìn mặt trời trên cao, cái cổ duỗi dài, run lẩy bẩy mà kêu: "Giờ Thìn nha, giờ Thìn nha!"

Rất giống một con gà trống báo thức.

Nhìn thấy Ninh Ngu tiến vào, Dịch Tuyết Phùng một tay nắm Đằng Xà vung mạnh xuống đất, hai mắt nhẹ nhàng uốn cong, ung dung thong thả đứng lên, phảng phất vừa rồi chưa có chuyện gì phát sinh.

"Ninh kiếm tôn."

Ninh Ngu sững sờ, tiếp theo lông mày liền gắt gao siết chặt, tựa hồ cục kỳ chán ghét danh xưng này.

Đằng Xà bị hắn quăng suýt choáng, giãy dụa ngẩng đầu lên muốn mở miệng nói chuyện, Dịch Tuyết Phùng nhấc chân đá một cái, đá hắn bay thẳng đến vũng nước nhỏ bên cạnh, bóng đen nháy mắt chìm ngủm, biến mất tăm.

Dịch Tuyết Phùng nói: "Rót chén trà đi."

Thanh Xuyên đứng một bên hầu hạ vội đi ra ngoài pha trà.

Dịch Tuyết Phùng dẫn Ninh Ngu đến ngồi lên ghế bên cạnh, chốc lát trà được mang lên, hắn cười nói: "Ninh kiếm tôn có chuyện gì mà phải quang lâm đến nơi rách nát này của chúng ta?"

Hai người từ biệt năm năm, Dịch Tuyết Phùng phảng phất đã quên sạch chuyện sỉ nhục năm đó ở Đại điển Tiên đạo, đối với Ninh Ngu cũng là thái độ thong dong từ tốn, dường như bọn họ chỉ là hai người xa lạ được dịp gặp mặt hàn huyên vài ba lần mà thôi.

Ninh Ngu nhìn chén trà trong tay, hồi lâu mới nói: "Thương thế trên người ngươi, có ổn không?"

Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, mới cười nói: "Không cần kiếm tôn nhọc lòng, không chết được."

Ninh Ngu cau mày, đại khái y bị câu 'không chết được' này làm nổi giận, có điều hiện tại y tu Vô Tình đạo, vốn bạc tình, lại bởi vì chuyện năm đó, chỉ vỏn vẹn có chút đặc biệt với Dịch Tuyết Phùng người này, thế nhưng ai biết được chút đặc biệt này ở trong lòng y dần dần như dây leo đâm sâu bén rễ, đến bây giờ chỉ cần nghĩ tới Dịch Tuyết Phùng, cả người y liền không được bình thường.

Trong lòng y phảng phất như có hai phe đang liều mạng giằng co, một phe lương bạc tu Vô Tình đạo, một phe khác chính là điểm đặc biệt đối với Dịch Tuyết Phùng.

Ninh Ngu vốn cảm thấy bản thân có thể kiên trì đạo tâm, thế nhưng hiện tại y càng ngày càng không chắc chắn.

Mãi đến khi trước đó vài ngày y nghe nói Ngọc Ánh quân cuối cùng đã hồi Man Hoang, do dự hồi lâu mới quyết định đến đây.

Chỉ là y không nghĩ tới, Dịch Tuyết Phùng lúc trước còn mười phần ỷ lại y, chỉ năm năm trôi qua, hắn bây giờ tựa như một người xa lạ, khiến đạo tâm đã đổ của y càng thêm nghẹn(?).

Ninh Ngu nhịn nửa ngày, mới nói: "Còn... Cần người khác khơi thông kinh mạch không?"

Dịch Tuyết Phùng vốn đang uống trà, nghe nói như thế suýt nữa phun một ngụm ra ngoài, hắn sặc hai tiếng, đuôi mắt đỏ ửng nhẹ nhàng nhấc lên, khiến người ta cảm thấy có chút sắc khí khó giải thích được.

"Kiếm tôn à." Hắn nhẹ nhàng nghiêng người qua, ghé vào bên tai Ninh Ngu, hạ giọng nhẹ nhàng thổi gió, "Lẽ nào ngươi quên mất, ma tu bọn ta, vốn không có linh mạch."

Ninh Ngu sững sờ, bên tai có hơi thở mát lạnh của Dịch Tuyết Phùng, khiến y không được tự nhiên run lên, cau mày liếc mắt nhìn đối phương.

"Nói chuyện cẩn thận."

Dịch Tuyết Phùng bĩu môi, cũng không tiếp tục đùa giỡn với y, đứng dậy ngồi xuống lại, bưng trà nhấp một miếng, hắn đếm đếm ngày tháng, mới hơi kinh ngạc nhìn qua Ninh Ngu: "Lẽ nào Ninh kiếm tôn thật sự lo lắng cho thương thế của ta, mới cố ý nhằm ngày mồng một đến đây?"

Ninh Ngu rũ mắt không nói lời nào.

Dịch Tuyết Phùng đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, thế nhưng ngẫm nghĩ lại cũng không biết buồn cười chỗ nào, hắn thu hồi nụ cười, nói: "Thật sự không cần làm phiền kiếm tôn, giống như ngài từng nói, đạo ma thù đồ, kiếm tôn thân phận cao quý, thụ sự tôn kính yêu quý của mọi người trong tam giới, không cần phải chạy đến Man Hoang, cùng một ma tu như ta dính líu quan hệ, lúc đó nếu như bị người khác hiểu nhầm, cũng là sai lầm của Tuyết Phùng nha."

Sắc mặt Ninh Ngu trầm xuống, đại khái không quen nhìn Dịch Tuyết Phùng dùng ngữ điệu nói chuyện như vậy.

Dịch Tuyết Phùng uống xong một chén trà, nhấc chân nhẹ nhàng câu lấy Đằng Xà đang bò đến bên chân mình lên, hắn mang theo đuôi Đằng Xà, lại lạnh lùng quét qua hai con thú bên cạnh.

Cửu Vĩ Hồ cùng Tuyết Hào bị dọa run một cái, Tuyết Hào rít một tiếng, vội ngậm một cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ, vung cánh giống như thoát thân lao ra ngoài.

Dịch Tuyết Phùng ném Đằng Xà đi: "Nhớ kỹ tiểu xà các ngươi."

Đằng Xà lè lưỡi sống dở chết dở treo trên đầu Tuyết Hào, ba con thú điên cuồng chạy trốn, mấy chốc đã không thấy tăm hơi.

Tác giả có lời muốn nói: Còn có một canh, vẫn là rất muộn. Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!

- -----

Editor: chủ nhà lại lâm vào thời kỳ thi cử, có lẽ sẽ giãn tgian đăng chương ra 4 5 ngày 1c. Mong mn thông cảm:((((