Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 70: Thân thể



Mục Tuyết Thâm trầm mặc hồi lâu, mới nâng tay lần nữa mang mặt nạ lên, giống như tức giận vừa rồi chỉ là ảo giác của Thu Mãn Khê.

Thu Mãn Khê đánh hắn xong liền hối hận, tính tình Mục Tuyết Thâm vốn thất thường, thường ngày cẩn thận nói chuyện cùng hắn cũng không nói được mấy câu, huống chi tàn nhẫn đánh hắn như vậy.

"Phù Ngọc..."

Mục Tuyết Thâm không đáp lại danh tự này, chỉ lạnh nhạt nói: "Dừng tay? Làm sao dừng lại đây? Ngươi nguyện ý sống cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ như hiện tại, nhưng ta không nguyện ý. Thân thể của ta bị ngươi phong ấn ở Viêm Hải Man Hoang đã hóa thành tro bụi, một chút hài cốt cũng không thể tìm được, chỉ còn dư lại thần hồn như cô hồn dã quỷ. Thu kiếm tôn, ngươi cảm thấy ta sẽ cam nguyện chờ đợi thần hồn từng chút từng chút một tản đi, vĩnh viễn không được siêu sinh như vậy sao?"

Thu Mãn Khê lẩm bẩm nói: "Nhưng ngươi cũng không thể đi đoạt xá thân thể của những người khác, bọn họ vô tội..."

Mục Tuyết Thâm lạnh lùng nói: "Thu kiếm tôn thật đúng là đại thiện nhân, cảm thấy thiên hạ tất cả đều là người vô tội, vậy ta thì sao? Chỉ duy độc ta đáng chết sao?"

"Phù Ngọc..."

Mục Tuyết Thâm nói: "Không muốn ta làm hại những người vô hội trong miệng ngươi, vậy để Dịch Tuyết Phùng theo ta đi."

Sắc mặt Thu Mãn Khê tái nhợt: "Ngươi..."

"Ngươi không ngăn được ta." Mục Tuyết Thâm lạnh lùng nói, "Ta không muốn thương tổn ngươi nữa, ngươi cũng không cần ngăn cản ta."

Hắn nói xong muốn xoay người rời đi, Thu Mãn Khê lại bước nhanh mấy bước một phát đè lại bả vai hắn, giọng khàn khàn: "Ta không thể để ngươi đi."

Nếu thả hắn rời đi, Dịch Tuyết Phùng ở trong tay hắn căn bản không thể sống sót.

Mục Tuyết Thâm quay đầu lại, thoáng nhìn thấy bàn tay khoát lên vai mình của đối phương đã bắt đầu nổi băng sương, cười như không cười nói: "Không thể để ta đi? Vậy ngươi dựa vào cái gì ngăn cản ta, dựa vào cái túi da không chút tu vi này sao?"

Thu Mãn Khê mím đôi môi tái nhợt, bàn tay khoát lên vai Mục Tuyết Thâm đã bắt đầu nổi lên từng tia nóng bỏng, hắn không quan tâm, trái lại càng dùng sức siết lấy.

Cùng lúc đó, thân thể co rúc trong lồng ngực Ninh Ngu của Dịch Tuyết Phùng đột nhiên run lên, bắt đầu thở dốc, hai mắt mở to vẫn tan rã như cũ.

Hai người đã đi qua cầu treo ở sườn phong, chẳng mấy chốc sẽ đến sân, Dịch Tuyết Phùng lại như phát điên đẩy Ninh Ngu ra, từ trong lồng ngực của y nhảy ra rơi ầm xuống đất, không đợi Ninh Ngu đến dìu, trực tiếp quỳ phục trên đất hộc ra một búng máu, mà ấn ký hoa tuyết sau gáy hắn dần dần phai nhạt đi, chậm rãi tiêu tan.

Đồng tử Ninh Ngu co rụt, trực tiếp quỳ gối xuống nâng hắn dậy: "Tuyết Phùng."

Trong nháy mắt đó đau nhức nơi đầu quả tim nhanh chóng rút đi, Ninh Ngu căn bản không kịp quan tâm di dạng trong phút chốc đó, y đỡ lấy Dịch Tuyết Phùng ôm vào trong ngực, lau vết máu bên khóe môi hắn, dùng linh lực thăm dò kinh mạch Dịch Tuyết Phùng, vẫn không phát hiện được cái gì bất thường.    

Thế nhưng chẳng hiểu vì sao, sắc mặt trắng bệch bệnh tật của Dịch Tuyết Phùng dường như hòa hoãn đi rất nhiều, trên mặt cũng mơ hồ có chút huyết sắc.

Sau khi Dịch Tuyết Phùng hộc ra một nhúm máu liền triệt để yên tĩnh lại, hắn ghé vào trong lòng Ninh Ngu, đầu đặt trên ngực y, bàn tay khẽ níu lấy vạt áo người kia, con ngươi nửa khép, nửa ngày mới lẩm bẩm nói: "Sư huynh."

Ninh Ngu thấy hắn có thể nói chuyện, không dấu vết thở phào nhẹ nhõm, y cúi đầu nhìn: "Còn khó chịu sao?"

Dịch Tuyết Phùng sờ sờ nơi trái tim vốn lạnh lẽo của mình, ngơ ngác lắc đầu một cái: "Không khó chịu."

Trái tim trước kia không khác gì khối băng bây giờ giống như tuyết bắt đầu tan, từng luồng từng luồng ôn thủy từ kinh mạch lan ra khắp tứ chi bách hài, không bao lâu sau thân thể đã không còn lạnh giá như trước.

Hắn nhích lại gần Ninh Ngu, khép mắt lại chốc lát đã ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, Thu Mãn Khê lặng yên không một tiếng động đi tới nơi ở của Dịch Tuyết Phùng.

Đại khái dáng vẻ ban ngày của Dịch Tuyết Phùng khiến người lo lắng, cũng có thể sợ bị mắng, Ninh Ngu phá lệ canh giữ ở trong sân viện Dịch Tuyết Phùng, ngồi trên bậc thang bằng gỗ nhắm mắt điều tức.

Thu Mãn Khê vừa đến, Ninh Ngu trong nháy mắt nhìn qua.

Sắc mặt Thu Mãn Khê tái nhợt, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Tuyết Phùng ngủ rồi?"

Ninh Ngu gật đầu, đứng dậy muốn đỡ Thu Mãn Khê: "Người..."

Thu Mãn Khê lắc đầu một cái: "Ta trước tiên đi xem hắn một chút."

Ninh Ngu gật đầu.

Thu Mãn Khê chậm rãi đi vào gian phòng của Dịch Tuyết Phùng, ở bên trong đợi một lát mới bước ra ngoài.

Ninh Ngu vẫn đợi ở đó, thấy Thu Mãn Khê đi ra, nhíu mày: "Ngươi bị thương sao?"

Thu Mãn Khê miễn cưỡng nở nụ cười: "Không có gì đáng ngại, vài ngày nữa ta muốn bế quan, đến lúc đó Tuyết Phùng liền giao cho ngươi."

Ninh Ngu ngẩn ra: "Bế quan?"

Thu Mãn Khê thoạt nhìn cực kỳ uể oải, không muốn nói thêm nữa, chỉ hàm hồ gật đầu, liền quay người rời đi.

Thân thể Thu Mãn Khê vì trọng thương mấy ngàn năm trước mà không cách nào tu luyện được nữa, chỉ có thể cố gắng tìm kiếm linh vật, dùng chút linh lực đó dung nạp vào cơ thể, tuy rằng ít ỏi đến độ không đáng nhắc tới, thế nhưng năm dài tháng rộng có thể tích lũy không ít, mà việc loại bỏ Mục Tuyết Thâm ra khỏi thần hồn của Dịch Tuyết Phùng hôm nay cơ hồ hao tổn gần hết số linh lực Thu Mãn Khê vất vả tích lũy trong trăm ngàn năm qua, hắn lúc này, mới đúng là một phàm nhân chân chính.

Sau khi Ninh Ngu nhìn theo hắn rời đi, ngồi tại chỗ nghĩ ngợi hồi lâu, mới cau mày đi vào gian phòng của Dịch Tuyết Phùng.

Khí tức Dịch Tuyết Phùng vẫn lạnh giá như cũ, hắn tựa hồ còn sợ lạnh, co rúc bên trong áo gấm nhắm chặt hai mắt, một cánh tay rũ ngoài chăn còn đang run run.

Ninh Ngu ma xui quỷ khiến tiến lên, ngồi bên mạn giường rũ mắt nhìn thụy nhan của hắn, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.

Chờ đến khi y lấy lại tinh thần, mới ngạc nhiên phát hiện không biết từ lúc nào bản thân đã đưa tay chạm lên gương mặt của người trên giường.

Hai gò má mát lạnh của Dịch Tuyết Phùng dán vào lòng bàn tay nóng bỏng của y, đại khái là cảm nhận được ấm áp, Dịch Tuyết Phùng theo bản năng nghiêng đầu dụi dụi bên má vào lòng bàn tay y.

Ninh Ngu tựa hồ bị doạ sợ, giật mình muốn rút tay về, thế nhưng dường như thân thể không chịu khống chế, vẫn như cũ dán vào gò má của đối phương, thậm chí còn vuốt ve hai cái.

Ninh Ngu: "..."

Ninh Ngu cắn răng, dùng hết khí lực toàn thân rút tay về, thần sắc như mang theo phẫn hận trừng Dịch Tuyết Phùng đăng ngủ say trên giường, đại khái là tức giận sao hắn lại khiến bản thân mình bất thường như vậy.

Hôm sau Dịch Tuyết Phùng tỉnh lại, những chuyện xảy ra lúc mơ mơ màng màng ngày hôm qua đều đã quên hết, trong mắt của hắn, việc có người thâm nhập vào trong thức hải điều khiển suy nghĩ của mình giống như một hồi ác mộng hoang đường, sau khi tỉnh mộng không để lại một chút vết tích.

Lần thứ hai khôi phục, hắn lại quay về dáng vẻ không tim không phổi ngày thường, Thanh Lâm và Ninh Ngu còn tưởng rằng hắn e ngại không muốn nhắc tới, nên ở trước mặt cũng không đề cập nửa lời.

Ba ngày sau, Thu Mãn Khê tiến vào động phủ ở chủ phong bế quan.

Dịch Tuyết Phùng vạn phần không muốn, luôn lôi kéo tay áo Thu Mãn Khê kỳ kèo: "Sư tôn, tại sao lại đột ngột bế quan như vậy, Tuyết Phùng vẫn chưa chuẩn bị xong."

Thu Mãn Khê nở nụ cười: "Chuẩn bị cái gì?"

Dịch Tuyết Phùng ngoẹo cổ suy nghĩ một chút: "Bồi sư tôn một chầu rượu?"

Thu Mãn Khê bật cười, nói: "Nếu để sư huynh ngươi biết ta lôi kéo ngươi uống rượu, nói không chừng sẽ quở trách chết ta, tiểu tổ tông, con tha cho ta đi."

Dịch Tuyết Phùng cũng bật cười, có điều cười xong hắn lại thấy có chút khó chịu, vẫn níu lấy tay áo Thu Mãn Khê không muốn buông tay, ánh mắt chăm chú: "Vậy khi nào sư tôn trở về?"

Thu Mãn Khê có chút khó xử, dựa theo cái thân tàn này của hắn, nửa năm cũng không tích được một chút, nói không chừng Dịch Tuyết Phùng ở ngoài đã lấy vợ sinh con, hắn còn chưa ra ngoài được.

Thế nhưng những chuyện này hắn không thể nói thẳng với Dịch Tuyết Phùng, chỉ có thể ôn nhu đỗ dành hắn: "Sư tôn sẽ trở về ngay thôi."

Dịch Tuyết Phùng vội hỏi: "Có thật không? Ngay là khi nào? Ngày mai có được không?"

Thu Mãn Khê cười đến đau bụng: "Ngươi nói xem?"

Dịch Tuyết Phùng nói: "Tuyết Phùng cảm thấy có thể!"

Thu Mãn Khê cười nói không ra lời, đành lấy một cái linh vật hộ thân nhét vào tay cho hắn chơi: "Ngươi ở lại ngoan ngoãn nghe lời sư huynh ngươi, được không, nhưng không nghe cũng không sao."

Ninh Ngu đứng ở phía xa nhàm chán quan sát bọn họ, nghe được câu này, bất mãn liếc mắt một cái, nói: "Ngươi rốt cuộc có bế quan hay không?"

Thu Mãn Khê thở dài một hơi, vỗ vỗ đầu Dịch Tuyết Phùng, nói: "Sư tôn đi đây."

Lúc này Dịch Tuyết Phùng mới bất đắc dĩ buông tay, Thu Mãn Khê cũng không ở lại thêm, đang định thúc sử(?) linh khí rời đi, Dịch Tuyết Phùng lại đột nhiên vọt đến, lao đầu vào trong lồng ngực của hắn.

Thu Mãn Khê bị đụng một cái lảo đảo, bất đắc dĩ cúi đầu, nói: "Tuyết Phùng, cũng không phải sinh ly tử biệt, không cần khóc thương tâm như vậy, phải không?"

Dịch Tuyết Phùng ngẩng đầu, chẳng biết lúc nào lệ đã rơi đầy mặt, hắn nức nở nói: "Con có chút sợ..."

Thu Mãn Khê ôn nhu nói: "Sợ cái gì?"

Dịch Tuyết Phùng lẩm bẩm nói: "Sợ... sau này không còn được gặp lại sư tôn nữa."

Thu Mãn Khê nói: "Ngươi đang nói lời ngốc nghếch gì vậy?"

Dịch Tuyết Phùng cũng không biết loại dự cảm bất thường này rốt cuộc từ đâu mà đến, chỉ là mơ hồ cảm thấy, nếu lần này Thu Mãn Khê rời đi, sư đồ bọn họ có khả năng sau này không còn ngày gặp lại.

Chỉ là dự cảm này không có căn cứ, hắn không muốn nói ra khỏi miệng.

Thu Mãn Khê liền dỗ hắn thêm vài câu, cuối cùng đảm bảo với hắn: "Sư tôn xuất quan xong ngay lập tức đi tìm Tuyết Phùng đầu tiên, được không?"

Dịch Tuyết Phùng xoa xoa nước mắt trên mặt, nhỏ giọng nói: "Sư tôn hứa rồi đó."

Thu Mãn Khê cười nói: "Được."

Hắn nắm ngón tay Dịch Tuyết Phùng, ở bụng ngón tay hắn nhẹ nhàng xoa nắn, ra hiệu quyết không nuốt lời, bấy giờ Dịch Tuyết Phùng mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Thu Mãn Khê không nhiều lời nữa, quay đầu ném cho một ánh mắt Ninh Ngu, nhận được cái gật đầu đáp lại của y, lúc này mới đạp mây rời đi.

Sau khi Thu Mãn Khê rời đi, Dịch Tuyết Phùng đứng tại chỗ nhìn bầu trời mênh mông vô bờ hồi lâu, mãi đến khi sắc trời tối sầm mới lưu luyến rời đi.

Ninh Ngu vốn cho rằng tự ngày ấy hàn ý trong kinh mạch Dịch Tuyết Phùng đã được xua tan, sau này sẽ không tái phát nữa, nhưng ai biết được, vào ngày mồng một thứ hai sau khi Thu Mãn Khê rời đi, Dịch Tuyết Phùng lại bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo.

Thời điểm bị Dịch Tuyết Phùng đánh thức, Ninh Ngu trực tiếp nổi giận muốn chém người, y trầm mặt mở cửa, chưa kịp há mồm mắng chửi, đã bị một khối băng đâm thẳng vào lồng ngực.

Ninh Ngu cả kinh, vội đỡ lấy dìu đi.

Cả người Dịch Tuyết Phùng chìm trong hàn ý, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, thân thể càng mềm nhũn đứng cũng không tự đứng được, cũng không biết hắn làm cách nào kiên cường chống đỡ đi tới nơi ở của Ninh Ngu.

Ninh Ngu nhanh chóng ôm hắn đặt lên giường, thời điểm vén tóc của Dịch Tuyết Phùng, trong lúc vô tình y thoáng thấy sau gáy của đối phương —— trên nền da trắng như tuyết kia dường như xuất hiện một ấn ký, một đóa tuyết mai đang sinh sôi nảy nở.

Dịch Tuyết Phùng đột nhiên siết chặt cái chén trong tay, lực đạo to lớn trực tiếp bóp nát chén sứ.

Sắc mặt hắn không đổi vứt mảnh sứ đi, nâng tay vuốt ve phần da thịt sau gáy, một trăm năm trôi qua, cho dù bây giờ đã đổi qua thân thể khác, nhưng chưa bao giờ hắn quên nỗi thống khổ mỗi khi Mục Tuyết Thâm cưỡng ép rót linh lực vào từ sau gáy.

Mục Tuyết Thâm phảng phất như có vô số sinh mệnh, giết hắn một lần, qua một thời gian hắn vẫn có thể quay trở lại như cũ, lần đó Thu Mãn Khê dồn hết toàn lực xua tan thần hồn của hắn, nhưng nhiều lắm cũng chỉ hai tháng, hắn lại lần nữa trở về.

Từ sau đêm đó, lại qua mấy năm Dịch Tuyết Phùng bị Mục Tuyết Thâm chi phối nhật tử, cũng từ từ hiểu rõ hắn ký sinh bên trong thức hải của mình, e rằng cũng không phải vì mục đích đoạt xá.

Nếu thật sự vì muốn đoạt được một thân thể, vậy hắn có thể trực tiếp đánh tan thần thức rồi đoạt lấy thân xác này, mà không phải phí nhiều công sức mưu đồ lừa con mồi tiến vào Man Hoang Hư Vô chi địa như lúc bấy giờ.

Dịch Tuyết Phùng hít sâu một hơi, nhớ tới dáng vẻ đáng hận trăm năm trước của Mục Tuyết Thâm, lửa giận áp chế trong lòng liền chầm chậm thiêu lên, hắn thờ ơ nắm lấy một đoạn dây cột tóc chơi đùa, đôi mắt lơ đãng nhìn vào hư không, phảng phất đang xuất thần.

Ngoài cửa sổ, con quạ vẫn như cũ nhìn hắn chằm chằm.

Dịch Tuyết Phùng rũ mắt nhìn nhìn tay của mình, chẳng biết vì sao đột nhiên tự giễu cười một tiếng, hắn đứng bên cửa sổ, không thèm ngẩng đầu tiện tay vung ra một đạo linh lực.

"Oanh" một tiếng vang trầm, con quạ ẩn ở đầu ngọn cây bị hắn một phát bắn trúng, nó la một tiếng trực tiếp rớt xuống.

Dịch Tuyết Phùng vươn tay chộp lấy, thần sắc lạnh lùng quan sát đôi mắt đỏ ngầu kia.

Con quạ sau khi bị tóm, không biết có phải bị đánh ngu luôn rồi hay không, cực kỳ nghe lời vùi mình trên tay hắn, hai mắt mở trân trân dõi theo hắn, miệng đóng đóng mở mở nhưng lại không phát ra âm thanh nào.

Dịch Tuyết Phùng nhẹ giọng nói: "Mục Tuyết Thâm."

Con ngươi con quạ kia co rụt lại, hốc mắt vậy mà chầm chậm đổ xuống một dòng huyết lệ.

Con quạ hé miệng, giãy giụa nửa ngày mới phát ra một chuỗi thanh âm khàn khàn, cẩn thận lắng nghe, hóa ra là giọng nói của Mục Tuyết Thâm kia.

"Thân thể của ta..."

Tay Dịch Tuyết Phùng đột nhiên dùng sức.

Con quạ hình như đang vụng về tập nói, lời nói ra cũng gập ghềnh trắc trở, khiến người nghe suýt chút nữa nổi da gà một thân.

Con quạ nói: "Đó là... Thân thể của ta... Trả lại cho ta!"

Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!