Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 48: Cầm thú



Sáng sớm hôm sau, Thu Mãn Khê mang theo cây mây mới mua, định tìm đại đồ nhi của mình thử một chút xem có thuận tay hay không.

Giờ Thìn đã qua, nếu bình thường, Ninh Ngu đã sớm ở trong viện luyện kiếm, Thu Mãn Khê nghi hoặc đẩy cửa viện, lại không nhìn thấy thân ảnh của y.

Thu Mãn Khê nghi ngờ, đi xuyên qua sân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nhỏ giọng gọi: "Đồ nhi?"

Không có ai đáp lại hắn, nhưng Thu Mãn Khê cảm nhận được trong nội thất có tiếng hít thở yếu ớt, xem ra còn chưa tỉnh ngủ.

Thu Mãn Khê một bên kinh ngạc Ninh Ngu vậy mà có ngày ngủ nướng, một bên rón rén đi vào nội thất, từ từ vén màn giường lên.

Đợi đến khi nhìn rõ cảnh tượng sau màn, Thu Mãn Khê sửng sốt một chút, lại như vô sự phát sinh, chầm chậm thả màn giường trở lại.

Ảo giác. Thu Mãn Khê nghĩ thầm, nhất định là ảo giác.

Hắn đối mặt với màn giường làm đủ chuẩn bị tâm lý, lúc này mới lần thứ hai đưa tay ra từng chút một kéo màn giường ra.

Thu Mãn Khê: "..."

Cảnh tượng trên giường vẫn y như cũ lần đầu tiên hắn nhìn thấy, đại đồ nhi của hắn khác nào hung thú nằm trên giường ngủ say, mà trong lồng ngực của y, còn ôm một người.

Thu Mãn Khê bắt đầu chắp tay trước ngực, nhắm mắt đọc thầm A Di Đà Phật.

Tóc dài Ninh Ngu rối tung trên gối, so với ngày thường ít đi chút ác liệt, cũng là người, mà Dịch Tuyết Phùng so với y gầy yếu hơn một chút, toàn thân bị y ôm lấy đặt trong lòng, phát quan còn chưa tháo ra, nghiêng nghiêng lệch qua một bên, thiếu chút nữa chọc vào mặt Ninh Ngu.

Hai tay Thu Mãn Khê run rẩy, trong lúc nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

Ninh Ngu ngủ một đêm, men rượu đã tiêu tán gần hết, thói quen dậy sớm ngày thường khiến y rất nhanh đã tỉnh táo, cảm nhận trong lòng tựa hồ có người, đột ngột mở mắt ra.

Chỉ là y vừa mở mắt, hậu tri hậu giác cảm thấy lồng ngực mình có chút khác lạ?

Y nghi hoặc nghĩ, vô tình cúi đầu, liền đối mặt với gương mặt ngủ đến thơm ngọt của Dịch Tuyết Phùng.

Ninh Ngu: "..."

Tuy y vẫn như cũ diện vô biểu tình, thế nhưng nội tâm không biết đã trải qua bao nhiêu sóng dồn biển dập chấn động hủy diệt, một hồi lâu sau, dựa vào kinh nghiệm hơn trăm năm va chạm việc đời, thành công bảo trì bình tĩnh.

Hắn hít sâu một hơi, hơi thở run rẩy, đang muốn nhấc tay run run đánh tỉnh người dưới thân, Thu Mãn Khê bên cạnh đột nhiên ho khan một tiếng.

Ninh Ngu: "..."

Thời điểm nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng Ninh Ngu gian nan lắm mới giữ được bình tĩnh, nhưng bây giờ bị Thu Mãn Khê nhìn thấy dáng vẻ không nghiêm trang này của y, suýt nữa nhảy dựng từ trên giường lên, cực kỳ hoảng sợ nhìn sư tôn của mình.

Thu Mãn Khê dùng loại ánh mắt không bằng cầm thú nhìn y, mặt mũi đều viết bốn chữ thất vọng tột độ.

Ninh Ngu tức giận, đang định phản bác, Thu Mãn Khê lại nhẹ giọng nói: "Ngươi thử đánh hắn tỉnh xem?"

Ninh Ngu: "..."

Ninh Ngu không thể làm gì khác hơn là nhịn nhục từ từ đứng dậy, rón rén gỡ bàn tay đang níu vạt áo y của Dịch Tuyết Phùng xuống.

Tối qua Dịch Tuyết Phùng giãy giụa một đêm cũng không thể chạy trốn được, trước khi trời sáng mới nhận mệnh ngủ thiếp đi, hắn cực kỳ mệt mỏi, động tác thô bạo như vậy cũng không thể đánh thức được Ninh Ngu.

Ninh Ngu nhìn hắn chau mày, rầm rì một tiếng ôm chăn vào trong ngực, trở mình ngủ tiếp, lúc này mới lặng yên không một tiếng động thở phào nhẹ nhõm.

Thu Mãn Khê đã đi ra ngoài, Ninh Ngu xuống giường khoác y phục, đứng tại chỗ như trời trồng diện vô biểu tình che mắt.

Một lát sau, Ninh Ngu sửa soạn xong, mặt âm trầm đi ra nội thất.

Thu Mãn Khê đã uống xong một chén trà, lúc này đang cầm cây mây mới mua, hờ hững đập đập vào lòng bàn tay, thoáng nhìn thấy Ninh Ngu đi ra, hắn cười như không cười liếc y một cái, chà chà nói: "Đồ nhi, ngươi thật là có tiền đồ, đứa nhỏ như vậy cũng hạ thủ được? 'Không bằng cầm thú' mà dùng trên người ngươi chính là khen ngươi."

Ninh Ngu không nói một lời đi ra, Thu Mãn Khê nói: "Ngươi đi đâu vậy?"

Ninh Ngu: "Tắm rửa."

Thu Mãn Khê: "..."

Thu Mãn Khê một lời khó nói hết nhìn y: "Người ta còn chưa nói gì đây, ngươi làm sao... Ai."

Khóe môi Ninh Ngu co rút, mạnh mẽ nhẫn nhịn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta chỉ nhớ tối hôm qua trước khi ngủ còn chưa tắm rửa..."

Ninh Ngu mắc chút bệnh sạch sẽ, mỗi đêm nhất định phải tắm rửa sạch sẽ mới có thể đi ngủ, tối hôm qua y định uống hết chén trà sẽ đi tắm, cơn buồn ngủ đột nhiên kéo tới, tựa như mưa to gió lớn cuốn phăng ý thức y đi, chuyện sau đó, y không biết gì nữa.

Tuy không có chút ấn tượng nào, nhưng nhìn y phục trên người biết tối hôm qua y không tắm rửa, bệnh sạch sẽ lập tức nổi lên, Ninh Ngu chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy tê dại, nếu không đi xối nước chỉ sợ phát điên.

Thu Mãn Khê còn đang liên tượng cảnh tượng đáng sợ Ninh Ngu một bên tắm rửa, một bên khóc lóc hô "Ta không còn trong sạch nữa", nghe vậy nhất thời cảm thấy mình cả nghĩ quá rồi, hắn chê cười một tiếng, không nói thêm gì, tùy ý y đi tắm thay y phục.

Hồi lâu sau, Ninh Ngu thay đổi một thân y phục, vẻ âm trầm trên mặt vẫn chưa tiêu tan, trái lại so với lúc trước càng sâu.

Thu Mãn Khê thấy y trở lại, vội ho một tiếng, nói: "Nói cho sư tôn nghe một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi sao lại ôm tiểu tiên quân ngủ? Ngươi cưỡng bức người ta?"

Ninh Ngu nghiến răng nghiến lợi nói: "Trong mắt sư tôn, ta chính là người như vậy?"

Thu Mãn Khê thành thật gật đầu: "Đúng vậy."

Ninh Ngu: "..."

Ninh Ngu lạnh lùng nói: "Ta không làm gì cả, là hắn chủ động chạy tới chỗ ta. Ta là cầm thú sao, có thể ra tay với hài tử nhỏ như vậy?"

Thu Mãn Khê nói: "Sự thực thắng hùng biện."

Ninh Ngu: "Sư tôn!"

Thu Mãn Khê vội ho một tiếng, trong lòng cũng hết sức rõ ràng, đại đồ nhi của mình tuy rằng đại nghịch bất đạo quen thói, nhưng cũng không cầm thú đến mức ra tay với hài tử mười sáu tuổi.

"Vậy tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ của ngươi, còn... Ở trong ngực của ngươi?"

Khuôn mặt Ninh Ngu vặn vẹo, nhưng lập tức bình tĩnh trở lại, tựa hồ chỉ trong chớp mắt tiếp theo liền khám phá hồng trần quy y xuất gia: "Ta không biết."

Thu Mãn Khê tiến đến bên cạnh y ngửi một cái, lát sau kinh ngạc nói: "Ngươi uống rượu?"

Ninh Ngu cau mày: "Không có."

Thu Mãn Khê cả ngày ngâm mình trong vò rượu, cực kỳ mẫn cảm với hơi rượu, cho dù Ninh Ngu tẩy rửa mất một lớp da, hắn vẫn như cũ có thể ngửi được mùi rượu như có như không.

Thu Mãn Khê tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Đồ nhi vậy mà biết uống rượu, sư tôn ta có thể nhắm mắt rồi."

Ninh Ngu ấn trán đẩy hắn ra, lạnh lùng lặp lại: "Ta không có."

Thu Mãn Khê nói: "Ngươi nếu không uống rượu, tiểu tiên quân sao có thể lại gần ngươi, hơn nữa còn không bị phát hiện?"

Ninh Ngu chau mày, trong lúc hoảng hốt nhớ tới chén trà y uống tối qua, mùi vị hình như có chút kỳ quái so với bình thường, ban đầu y còn tưởng rằng người Hàn Hoài Xuyên đổi lá trà nên không để ý, hóa ra trong đó có trộn rượu sao?

Nghĩ thông suốt điểm này, Ninh Ngu đột nhiên khoát tay, Anh Túc kiếm trong nội thất phút chốc bay vào lòng bàn tay của y, bị Ninh Ngu cầm lấy đi ra ngoài.

Thu Mãn Khê vội ngăn cản: "Chờ đã, ngươi đi đâu?"

Ninh Ngu nói: "Tìm người."

Thu Mãn Khê oán thầm nhìn khí thế kia của ngươi căn bản không phải đi tìm người, mà là đi chém người.

Thu Mãn Khê nói: "Hàn Hoài Xuyên thừa nhiều rượu ngon, không chừng ai đó sơ ý bưng nhầm trà thành rượu, ngươi không đến nỗi vì chút chuyện này liền muốn giết người đi."

Ninh Ngu đứng tại chỗ nửa ngày, mới nghe Thu Mãn Khê khuyên ngồi xuống, mặt mũi viết không vui.

Thu Mãn Khê thấp giọng khuyên y, rèm châu bên cạnh bị người vén lên, Dịch Tuyết Phùng còn buồn ngủ, dụi mắt đi ra, hắn đại khái còn chưa tỉnh ngủ, mê mê màng màng gọi: "Thiết Vân, ta tìm không thấy y phục."

Ngày thường Thiết Vân luôn đặt y phục ngày hôm sau mặc lên bàn nhỏ bên cạnh giường cho hắn, Dịch Tuyết Phùng chỉ ngủ hơn một canh giờ, cả người lâng lâng chân nam đá chân chiêu, hắn ngơ ngơ ngác ngác ở chân giường sờ loạn một trận, không tìm được y phục thay, liền chân đất đi ra tìm Thiết Vân.

Ai ngờ không tìm được Thiết Vân, thả tay dụi mắt xuống, liền đối mặt với hai đôi mắt phức tạp.

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng ngẩn ra, đột nhiên xoay người, không nói một lời tiến vào nội thất, có vẻ không muốn gặp người.

Sắc mặt Thu Mãn Khê tươi cười đứng dậy muốn đi vào, đi được hai bước đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, quay đầu cười như không cười liếc Ninh Ngu đang muốn lập địa thành phật, ôn nhu nói: "Đồ nhi, không nghe tiểu tiên quân nói gì sao, nhanh đi tìm y phục cho hắn."

Ninh Ngu: "..."

Ninh Ngu thầm nghĩ ngã phật từ bi không thể sát sinh, mặt không thay đổi đứng dậy đi ra ngoài, đóng cửa lầm sập.

Thu Mãn Khê không quản y, tự mình tiến vào nội thất.

Mặt mày Dịch Tuyết Phùng đỏ bừng, xấu hổ giận dữ rút lại trong góc, muốn tìm khe nứt chui vào.

Thu Mãn Khê đi tới, nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, không nhịn được cười nói: "Nơi đó không bẩn sao? Mau ra đây, sư tôn không chê cười ngươi."

Dịch Tuyết Phùng ngẩng đầu lên đỏ mắt nhìn Thu Mãn Khê, lúng ta lúng túng nói: "Sư tôn người tới lúc nào vậy?"

Thu Mãn Khê ghẹo hắn: "Từ lúc các ngươi còn ôm nhau thân mật một chỗ."

Dịch Tuyết Phùng vừa đứng lên nghe xong lại thu người trở về góc tường ngồi xổm, xấu hổ đến mức không muốn ló mặt.

Thu Mãn Khê kiên trì dỗ hắn một hồi, Dịch Tuyết Phùng mới đỏ cả mặt đứng dậy, cùng Thu Mãn Khê đi tới giường bên ngồi xuống.

Thu Mãn Khê nói: "Chuyện gì xảy ra? Nói sư tôn nghe một chút."

Dịch Tuyết Phùng không phản nghịch giống Ninh Ngu, hỏi cái gì liền trả lời cái nấy, hai mắt hắn ngập nước có chút đáng thương nhìn Thu Mãn Khê, bắt đầu thuần thục cáo trạng.

Từ chuyện Ninh Ngu nhét cỏ vào miệng hắn, đến ép hắn ăn hồ lô, còn đêm hôm khuya khoắt chạy đến đánh đầu hắn, cuối cùng còn ném vỡ dụng cụ uống trà hắn thích nhất, một, hai ba, bốn chuyện, quả thực làm người giận sôi.

"... Con chỉ muốn thừa dịp nửa đêm lại đây đánh y một chút, một chuyện trả một chuyện, thế nhưng ai mà biết y ngủ không an phận như thế, trực tiếp xách con lên trên giường, y phục còn chưa đổi..." Dịch Tuyết Phùng cực kỳ oan ức, "Còn chưa tắm rửa."

Thu Mãn Khê vừa nghe đầu câu chuyện đã yên lặng thở dài, hắn nhu nhu đầu Dịch Tuyết Phùng, hỏi: "Cho nên ngươi đổi trà của y thành rượu?"

Dịch Tuyết Phùng có chút ủ rũ, không phản bác gật gật đầu.

Thu Mãn Khê bất đắc dĩ vỗ vỗ mu bàn tay Dịch Tuyết Phùng, nói: "Ngươi nha, sao càng ngày càng giống một đứa nhỏ như vậy? Chút chuyện nhỏ này còn cần động thủ đêm khuya sao."

Dịch Tuyết Phùng lúng ta lúng túng nói: "Nhưng mà, con đánh không lại y."

Thu Mãn Khê ôn nhu nói: "Đứa nhỏ ngốc, sư tôn có thể mà."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng thoáng nhìn cây mây treo bên hông Thu Mãn Khê, không dấu vết rùng mình một cái, có lẽ tối hôm qua trong lúc mê man Ninh Ngu có gọi một tiếng "Tuyết Phùng" làm tức giận trong khoảng thời gian này của hắn tiêu biến không còn một mống, thấy Thu Mãn Khê có ý muốn đánh Ninh Ngu, hắn thậm chí có chút không đành lòng.

"Sư tôn, thôi." Dịch Tuyết Phùng giật nhẹ ống tay áo Thu Mãn Khê, nhỏ giọng nói, "Con không tức giận nữa."

Thu Mãn Khê nói: "Đồ nhi, ngươi cứ mãi lương thiện như thế, sư huynh ngươi dần dà lấn tới, được voi đòi tiên."

Dịch Tuyết Phùng không muốn tiếp tục bàn luận vấn đề này, vươn tay kéo phát quan xuống, mong chờ nhìn Thu Mãn Khê: "Sư tôn giúp Tuyết Phùng vấn tóc đi."

Dịch Tuyết Phùng thông minh lanh lợi, chỉ cần xem một lần cái gì cũng có thể học được, thế nhưng duy nhất một cái không học được, chính là vấn tóc.

Mỗi sáng hắn đều nâng tay mân mê trên đầu nửa ngày, mới miễn cưỡng buộc được một búi tóc xiêu xiêu vẹo vẹo, tính tình Ninh Ngu tùy ý không trói buộc, chỉ cần tóc tai không bù xù, tất cả đều tùy ý Dịch Tuyết Phùng giày vò, cho nên vấn đề vấn tóc này cũng chỉ có thể rơi lên đầu Thu Mãn Khê.

Tỉ mỉ tính ra, từ sau khi Dịch Tuyết Phùng cập quan, đã hơn một trăm năm Thu Mãn Khê không giúp tiểu đồ nhi của mình buộc tóc.

Thu Mãn Khê nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đen mềm mại của Dịch Tuyết Phùng, nhìn từng sợi tóc đen chầm chậm rơi giữa những ngón tay, trong mắt thoáng hiện một tia âm u.

Dịch Tuyết Phùng có chút ngứa, không tự chủ giật giật: "Sư tôn?"

Thu Mãn Khê lúc này mới cầm lấy phát quan, giúp Dịch Tuyết Phùng buộc tóc.

Dịch Tuyết Phùng thuận theo ngồi trên giường, nghiêng mình để Thu Mãn Khê thêm tiện tay.

Thu Mãn Khê nhẹ nhàng cầm lên một lọn tóc, lấy phát quan vòng qua, dùng cây trâm cố định lại.

Dịch Tuyết Phùng đợi một hồi, phát hiện Thu Mãn Khê vẫn luôn im lặng, nghi ngờ gọi: "Sư tôn, làm sao rồi?"

Tay Thu Mãn Khê giật giật, mới nhẹ giọng đáp: "Tóc của ngươi trước đây, không mềm như thế này."

Cả người Dịch Tuyết Phùng cứng đờ, hai chân vẫn luôn vui vẻ lúc ẩn lúc hiện phút chốc buông xuống.

Thu Mãn Khê buộc xong lọn tóc cuối cùng, mới từ phía sau che kín đôi mắt Dịch Tuyết Phùng, lẩm bẩm nói: "Tuyết Phùng, ngươi có trách sư tôn không?"

Hắn từ trong miệng người khác nghe qua Dịch Tuyết Phùng nhập ma như thế nào, cuối cùng chết thảm trong Tru Ma trận ra sao, thế nhưng bất luận thế nào hắn cũng không tưởng tượng nổi đồ nhi ngoan ngoãn nghe lời nhất của hắn làm sao có thể sống sót được ở một nơi đâu đâu cũng có ác quỷ như Man Hoang, thời điểm Dịch Tuyết Phùng sợ nhất, có phải đã tuyệt vọng nghĩ sư tôn rốt cuộc khi nào tới cứu hắn không, có hay không... Dù chỉ trong khoảnh khắc, từng nảy sinh một tia oán hận đối với người sư phụ vô dụng này không?

Thu Mãn Khê xưa nay không dám nghĩ tới, bởi vì chỉ cần ý niệm này khẽ động, tim hắn phảng phất như bị một thanh chủy thủ hung hăng đè nghiến, khiến hắn đau đến mức hít thở đều phải run rẩy.

Mà hiện tại, Dịch Tuyết Phùng thay đổi thân thể sống sờ sờ đứng trước mặt hắn, loại e ngại cùng kinh hoảng kia lại đột nhiên xuất hiện.

Thu Mãn Khê suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hỏi ra miệng.

Dịch Tuyết Phùng hơi quay đầu lại, đôi mắt giống hết trăm năm trước tràn đầy quấn quýt nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Sư tôn là người Tuyết Phùng tôn kính nhất, con vĩnh viễn không trách người."

Tảng đá lớn trong lòng Thu Mãn Khê bỗng nhiên rơi xuống, chấn động đến tim gan hắn đau đớn, trong nhất thời lại có chút trống rỗng, khiến hắn cảm thấy không chân thật.

Dịch Tuyết Phùng quay người, giang tay ôm lấy eo Thu Mãn Khê, ôn nhu nói: "Sư tôn là tốt nhất trên đời."

Hắn suy nghĩ một chút, lại bỏ thêm một câu: "Trên trời dưới đất, có một không hai."

Thu Mãn Khê vốn đang tràn đầy ấm ức, bị câu nói này của Dịch Tuyết Phùng chọc cho dở khóc dở cười, viền mắt có chút chua xót, bị hắn nhẫn nhịn ép xuống, nói: "Tuyết Phùng của ta cũng là tốt nhất."

Dịch Tuyết Phùng cong mắt cười với hắn.

Một lát sau, Ninh Ngu mặt mày táo bón trên tay cầm một bộ y phục màu trắng một cước đá văng cửa.

"Lâm Phù Ngọc!"

Dịch Tuyết Phùng vừa mới tiễn bước Thu Mãn Khê, còn chưa kịp quay về nội thất đã bị rống một tiếng, sợ hết hồn, quay đầu đang muốn nói gì, Ninh Ngu trực tiếp ném y phục trên tay đến trước mặt.

Ném xong, lạnh lùng nói: "Mặc vào, đi theo ta."

Dịch Tuyết Phùng kéo y phục xuống, thoáng nhìn qua Ninh Ngu, cảnh tượng tối qua bị y gắt gao ôm vào trong lòng lại nổi lên, sắc mặt hắn hơi trắng, không biết tức giận hay là xấu hổ.

Dịch Tuyết Phùng gian nan bảo trì bình tĩnh, cầm y phục lung tung chụp lên người, vội ho một tiếng, nói: "Xin hỏi kiếm tôn muốn đi đâu?"

Ninh Ngu chưa đáp, một hồi âm thanh thanh lãnh của chung cổ cách đó không xa truyền đến.

Đợi đến khi âm thanh đình chỉ, Ninh Ngu mới nói: "Đại điển Tiên đạo sắp kết thúc."

Dịch Tuyết Phùng vừa nghe, lúc này mới vội vã tăng tốc độ.

Một lát sau, hai người một trước một sau đi ra ngoài, vẫn duy trì khoảng cách năm bước không xa không gần.

Vừa mới xuất hiện ở cửa viện, trong thần thức Dịch Tuyết Phùng đột nhiên truyền đến một trận âm thanh, suýt nữa làm hắn điếc tai.

"Oa! Cha!"

Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, lung tung quét một vòng, quả thực nhìn thấy Thiết Vân như cũ ngồi xổm trong bụi cỏ.

Thiết Vân nhào tới, nước mắt nước mũi lả chả treo trên cổ hắn, khóc muốn suy sụp.

Dịch Tuyết Phùng vội vỗ về sau gáy hắn động viên: "A, ngoan, không khóc không khóc, làm sao vậy, bị ai bắt nạt sao?"

Thiết Vân nghẹn ngào nói: "Sao bây giờ ngươi mới ra nha, ta chờ ngươi cả đêm qua, bắt được bảy con dế mèn đấu mấy lượt, khôi thủ* cũng đã chọn được luôn rồi vậy mà ngươi chưa ra, ngươi có biết hay không hảaa ngươi là đồ cha bất hiếu!"

*người đứng đầu, vô địch,....

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng thầm nghĩ hỏng rồi, tối qua vội vàng ứng phó Ninh Ngu, vậy mà quên mất Thiết Vân đang chờ.

Đêm qua gọi mãi Dịch Tuyết Phùng vẫn không trả lời, Thiết Vân còn tưởng rằng hắn bị phát hiện, không dám truyền âm cho hắn, chỉ có thể ủy khuất ngồi xổm ở ngoài tường chờ, ai biết lần này chờ, chính là chờ cả một đêm.

Thiết Vân khóc muốn nấc lên, Dịch Tuyết Phùng vội vàng an ủi hắn: "Xin lỗi xin lỗi, đừng khóc, đợi quay về ta mua đô chơi cho ngươi."

Thiết Vân không nghe không nghe, tiếp tục gào khóc, rất có dáng vẻ của 'nếu Dịch Tuyết Phùng không chân chính nhận ra sai lầm của mình liền khóc đến tắt thở'.

Dịch Tuyết Phùng thấy không khuyên nổi, đành phải nói lảng sang chuyện khác: "Ngươi nói đấu dế một buổi tối, kia khôi thủ ở đâu? Để ta chiêm ngưỡng phong thái nó một chút."

Thiết Vân vừa nghe, nước mắt lập tức thu lại, lung tung dụi mặt, hớn hở duỗi lòng bàn tay, tựa như hiến vật quý đưa khôi thủ dế mèn đấu cả một buổi tối cho Dịch Tuyết Phùng xem.

"Nhìn! Khôi thủ!" Thiết Vân vui vẻ nói, "Dế chi vương!"

Dịch Tuyết Phùng không hề có thành ý qua loa: "Oa, thật là lợi hại."

Thành công dỗ được Thiết Vân giả khóc.