Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 103: Ít ít ham muốn



Tuyến lệ của con nít quá mức yếu đuối, thoáng chạm vào liền muốn vỡ tan.

Ninh Ngu chau mày, chỉ cảm thấy bị tiếng khóc của Dịch Tuyết Phùng làm cho đau đầu, cho dù là tiểu Tuyết Phùng năm đó, ngoại trừ lúc vừa tới Quy Hồng Sơn có bị y cố ý doạ khóc một lần, chưa bao giờ ở trước mặt y khóc lớn như vậy.

Y giơ tay vỗ vỗ đầu Dịch Tuyết Phùng, động tác vụng về an ủi hắn: "Đừng khóc..."

Dịch Tuyết Phùng khóc muốn tắt thở, cầm lấy một ngón tay của Ninh Ngu, liều mạng để y ngăn cản chính mình, thế nhưng vừa mở miệng chính là tiếng khóc làm y đau đầu, cuối cùng hắn chỉ có thể gắt gao cắn môi, tận lực kiềm nén tiếng khóc của mình trong cổ họng.

Ninh Ngu ôm hắn vào trong lòng, bắt chước động tác dỗ trẻ con vỗ vỗ phía sau lưng hắn, dỗ vài câu Dịch Tuyết Phùng vẫn khóc không ngừng, y không thể làm gì khác hơn nói: "Ngươi đừng khóc, chỉ cần không khóc ta liền biến ngươi trở về."

Dịch Tuyết Phùng muốn nói ta cũng không khống chế được mà, thế nhưng vừa mở miệng chính là một chuỗi nghẹn ngào thút thít.

Ninh Ngu bị tiếng khóc của hắn bức đến đường cùng, thật sự không còn cách, xoắn xuýt nửa ngày mới chậm rãi từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái bánh so với mặt Dịch Tuyết Phùng còn lớn hơn.

Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, mặt mày đẫm nước mắt nhìn y.

Đại khái lương tâm của Ninh Ngu xuất hiện đúng lúc, ngay bản thân y cũng cảm thấy cách này quá vô liêm sỉ, thế nhưng y bị tiếng khóc của Dịch Tuyết Phùng làm lòng đau âm ỉ, lại sợ hắn sẽ khóc đến mức hỏng người, do dự mãi, mới trực tiếp nắm cằm Dịch Tuyết Phùng, nhét bánh vào trong miệng hắn.

Ninh Ngu nói: "Ngậm."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng khóc lớn tiếng hơn.

Ninh Ngu: "..."

Thu Mãn Khê bị Thanh Xuyên Quân vô cùng lo lắng gọi về, vừa mở cửa ra nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy, lúc này sững sờ tại chỗ.

Ninh Ngu cùng Dịch Tuyết Phùng đang trăm phương ngàn kế nghĩ cách dừng khóc, nghe thấy tiếng đẩy cửa không hẹn mà cùng quay đầu lại, liền đối mặt với Thu Mãn Khê ngơ ngác đứng trước cửa.

Ninh Ngu: "..."

Cái bánh trên tay Ninh Ngu trực tiếp rơi xuống, Dịch Tuyết Phùng vừa thấy lập tức giang hai tay muốn ôm hắn, vừa muốn mở miệng gọi một tiếng sư tôn, lời thốt ra lại là tiếng khóc khàn khàn.

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Cái cảm giác hoàn toàn không thể khống chế được thân thể của mình thật sự quá bực bội, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất Dịch Tuyết Phùng nghĩ trăm phương ngàn kế muốn biến trở về.

Dịch Tuyết Phùng: "Sư... Sư tôn..."

Hắn rốt cục nghẹn ngào kêu xong, Thu Mãn Khê đang ngây người lúc này mới hoảng hốt tỉnh táo lại, đối phương ngơ ngác đi tới, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Dịch Tuyết Phùng còn chưa lớn bằng cái đùi của mình.

Ninh Ngu rốt cuộc biết chột dạ, đỡ Dịch Tuyết Phùng ngồi vững, đứng dậy tiến lên phía trước vài bước nghênh đón, cúi đầu lúng ta lúng túng gọi: "Sư tôn..."

Thu Mãn Khê không thèm nhìn y, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Dịch Tuyết Phùng, đôi môi khinh động, ôn nhu nói: "Quỳ."

Ninh Ngu: "..."

Trên thế gian này người khiến Ninh Ngu tôn kính nhất chính là Thu Mãn Khê, nghe câu này y cũng không thấy thân phận cao quý quỳ gối là loại nhục nhã gì, lúc này hai đầu gối uốn cong, quỳ xuống.

Thu Mãn Khê đi tới bên giường, giang hai tay nhẹ nhàng ôm Dịch Tuyết Phùng vào lồng ngực, cảm nhận được xúc cảm vừa nhỏ vừa mềm của người trong lòng, không biết làm sao đột nhiên cười cười.

Dịch Tuyết Phùng thấy Ninh Ngu bị Thu Mãn Khê dạy dỗ bắt quỳ gối đằng kia, lúc này cảm thấy mười phần hả giận, nước mắt cũng từ từ dừng lại.

Hắn được Thu Mãn Khê êm ái ôm vào trong ngực, rất nhanh liền ngừng khóc, chỉ là người lớn như vậy thân thể đột nhiên nhỏ đi bị Thu Mãn Khê ôm khiến hắn có chút không thoải mái, có điều nhiều nhất vẫn là cảm thấy mất mặt cực kỳ.

Thế nhưng Thu Mãn Khê lại không cảm thấy mất mặt, hắn như dỗ con nít trong nhà, cong mắt đùa đứa nhỏ trong lòng: "Tuyết Phùng của ta bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"

Mặt Dịch Tuyết Phùng đỏ lên, liều mạng đẩy ngực Thu Mãn Khê để hắn buông mình ra, thanh âm vừa mềm vừa ngọt: "Sư tôn... Sư tôn đừng nghịch nữa mà, là sư huynh biến ta thành như vậy, người mau bảo y biến ta trở về đi."

Ninh Ngu cau mày, hơi cúi đầu không muốn nói chuyện.

Thu Mãn Khê cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Ngẩng đầu, thẳng lưng lên, quỳ cho tốt."

Ninh Ngu lập tức thẳng lưng ngẩng đầu, lông mày quả thực muốn xoắn cùng một chỗ.

Cũng may Thu Mãn Khê không thất thố quá lâu, ôm tiểu đồ đệ một hồi, thấy đối phương có chút bài xích, liền ôn nhu đặt hắn lên giường nhỏ, lúc này mới như bố thí cho đại đồ đệ một ánh mắt.

"Ngươi tìm ta đến đây, là bởi vì chuyện này?"

Ninh Ngu nói: "Ta không tìm ngài."

Ngay cả 'ngài' cũng đã dùng tới, xem ra chột dạ không nhẹ.

Thu Mãn Khê liếc y một cái, nói: "Thanh Xuyên Quân nói Ninh kiếm tôn không biết từ nơi nào tìm được một đứa con riêng, muốn ta mau chóng quay về nhìn một cái, sao? Làm nghĩa phụ còn không đã nghiền, bây giờ còn muốn làm cha nuôi?"

Ninh Ngu: "..."

Rốt cuộc Ninh Ngu đã hiểu tại sao lúc nãy Thanh Xuyên Quân cứ mãi liếc đến chỗ ngực mình, ánh mắt còn cổ quái như vậy, y nghiến răng nghiến lợi nói: "Việc này người phải hỏi hắn, là chính hắn cam tâm tình nguyện biến thành như vậy."

Thu Mãn Khê cúi đầu liếc mắt nhìn tiểu đồ nhi đang ra sức bẻ bánh, bất đắc dĩ nói: "Đồ nhi? Đồ nhi à, đã nhiều năm như vậy sao ngươi vẫn ngốc như thế, bị người bán cũng không biết."

Dịch Tuyết Phùng mờ mịt ngẩng đầu lên, đôi mắt cũng bởi vì vừa mới gào khóc mà hơi đỏ lên, hắn nghi ngờ nói: "Làm sao rồi?"

Thu Mãn Khê nói: "Ngươi nói sư huynh ngươi biến ngươi thành như vậy, thế nhưng sư huynh ngươi lại nói ngươi tự nguyện, các ngươi khiến sư tôn thật khó xử nha."

Bánh kia không biết đã để bao nhiêu năm, Dịch Tuyết Phùng dùng hết sức lực bú mẹ mới bẻ được một khối nho nhỏ, nghe được câu này lập tức thở hồng hộc ném khối bánh nhỏ cứng như cục đá ngay đầu Ninh Ngu, cả giận mắng: "Ngươi đổi trắng thay đen! Vừa rồi ta rõ ràng cũng đã biến trở lại, là ngươi làm gì linh lực của ta, bây giờ còn dám ác nhân cáo trạng trước!"

Ninh Ngu thấy hắn giận thành như vậy, bản năng muốn đứng dậy thuận khí cho hắn, Thu Mãn Khê lại giơ tay vỗ vỗ phía sau lưng Dịch Tuyết Phùng, nhàn nhạt nói: "Ai cho ngươi đứng dậy, tiếp tục quỳ."

Ninh Ngu không thể làm gì khác hơn là quỳ trở lại.

Thu Mãn Khê vỗ lưng cho Dịch Tuyết Phùng, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: "Đồ nhi, tính khí lớn rồi nha, ngay cả sư huynh ngươi cũng dám mắng."

Vành mắt Dịch Tuyết Phùng đỏ bừng nhìn hắn, lúng ta lúng túng nói: "Sư tôn..."

Thu Mãn Khê nói: "Chửi giỏi lắm."

Ninh Ngu: "..."

Ninh Ngu cực kỳ sốt ruột mà quỳ, hận không thể lôi Thanh Xuyên Quân đến đây đánh một trận, nếu không phải hắn nhiều chuyện cố ý gọi Thu Mãn Khê trở về, hiện tại đã chẳng có chuyện gì.

Thu Mãn Khê đang cùng Dịch Tuyết Phùng nhỏ giọng nói chuyện, Ninh Ngu quỳ gối một bên mười phần cô quạnh, y do dự nửa ngày, đột nhiên mở miệng nói: "Sư tôn, ta có chuyện muốn mời ngài làm chủ."

Thu Mãn Khê cười cười, nói: "Ngươi vậy mà còn có sự tình cần ta làm chủ? Đúng là xưa nay chưa từng có, đến, nói ta nghe một chút."

Ninh Ngu quỳ đến thẳng tắp, mặt không biến sắc nói: "Ta muốn thỉnh sư tôn làm chủ, để ta cùng Tuyết Phùng hợp tịch."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Thu Mãn Khê: "..."

Nụ cười ôn hòa như gió xuân của Thu Mãn Khê trực tiếp cương cứng trên mặt, sửng sốt nửa ngày mới đoạt lấy miếng bánh Dịch Tuyết Phùng đang dùng để mài răng—— Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, mờ mịt nhìn hắn, như khi còn bé vô thức "A" một tiếng.

Tay Thu Mãn Khê cứng ngắt, lập tức nắm chặt miếng bánh suýt nữa tuột tay rớt xuống, trực tiếp bẻ thành hai nửa, một nửa đưa cho Dịch Tuyết Phùng tiếp tục mài răng, nửa kia bị hắn hận rèn sắt không thành thép vứt lên người Ninh Ngu.

"Nghiệt đồ!" Trong mắt Thu Mãn Khê đều là nước mắt phẫn nộ, "Sư đệ của ngươi mới bao lớn ngươi lại dám sinh ra tâm tư xấu xa như vậy? Đứa nhỏ hai ba tuổi ngươi cũng có thể xuống tay được? Ninh Ngu, ngươi thực sự không bằng cầm thú!"

Ninh Ngu: "..."

Ninh Ngu mặt không thay đổi nhìn sư tôn mình tình cảm dạt dào diễn tuồng, chỉ cảm thấy sư môn ba người trừ y ra căn bản không có người nào bình thường.

Thu Mãn Khê tự nhiên mắng y một trận, nước mắt đảo quanh tại viền mắt, mắt thấy có vẻ ngay lập tức muốn chảy xuống.

Ninh Ngu mặt mày tối sầm đánh gãy hắn: "Được rồi, sư tôn đừng nghịch, ta đang nói chuyện nghiêm túc."

Thu Mãn Khê "Ồ" một tiếng, thoắt cái thu hết phẫn hận trên mặt lại, mặt không chút thay đổi nói: "Không được."

Dịch Tuyết Phùng còn đang mài răng, nghe thế sửng sốt một chút, có chút muốn nói lại thôi nhìn hắn.

Ninh Ngu ngược lại đã sớm nghĩ tới câu trả lời này, mặt không biến sắc nói: "Ta sẽ chăm sóc Tuyết Phùng thật tốt, không để những người khác bắt nạt hắn..."

Thu Mãn Khê: "Há, người khác không bắt nạt hắn, bản thân ngươi bắt nạt là được rồi."

Ninh Ngu: "..."

Thu Mãn Khê nói, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Dịch Tuyết Phùng, thương tiếc nói: "Nhìn đồ nhi đáng thương của ta đi, còn nhỏ như thế đã bị một con ác thú ngoặm về ổ chịu tàn phá rồi."

Ninh Ngu nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, thật sự nghe không nổi nữa, trực tiếp vi phạm sư mệnh đứng lên, sải bước tiến lên trước, nắm chặt lấy bàn tay đang ôm bánh của Dịch Tuyết Phùng, chầm chậm dẫn qua một đạo linh lực.

Lần chuyển vận linh lực này y thành thạo hơn rất nhiều, chẳng mấy chốc Dịch Tuyết Phùng từ một đứa nhỏ oa oa biến thành thanh niên thân hình cao to.

Dịch Tuyết Phùng sau khi biến trở lại, nhìn bánh trên tay mình một chút, lại nhìn qua Ninh Ngu, mặt không thay đổi đem miếng bánh cuối cùng đập lên mặt Ninh Ngu.

Ninh Ngu bị đập ba lần không đau không ngứa, y vẫn như cũ cầm lấy tay Dịch Tuyết Phùng, nói: "Tuyết Phùng, mau nói với sư tôn, chúng ta muốn hợp tịch."

Y ngược lại rất hiểu rõ chỉ cần là Dịch Tuyết Phùng nói, Thu Mãn Khê chưa bao giờ từ chối, kéo tay Dịch Tuyết Phùng giục hắn không ngừng.

Tuy rằng Dịch Tuyết Phùng rất muốn quăng tay lên mặt y, thế nhưng nhìn mong đợi sâu trong mắt đối phương, vẫn là cưỡng ép nhẫn nhịn, trầm giọng hướng Thu Mãn Khê nói: "Mong sư tôn tác thành."

Thu Mãn Khê thương tiếc nhìn hắn, giống như đang nhìn bắp cải thảo mình trăm đắng ngàn cay nuôi lớn đột nhiên mọc ra hai cái chân, cam tâm tình nguyện cùng heo chạy, thế nhưng hắn luôn biết hai đồ nhi của mình đi tới bước đường này thật sự không dễ, cho dù tất cả mọi người ngăn cản, hắn nhất định sẽ không trở thành chướng ngại vật trên đường của đồ nhi mình.

Hắn nhìn Dịch Tuyết Phùng cùng Ninh Ngu, nửa ngày mới khẽ thở dài một hơi, đưa tay sờ sờ mặt Dịch Tuyết Phùng, ôn nhu nói: "Sư tôn có đồng ý hay không đều không quan trọng, chỉ cần tương lai các ngươi không hối hận."

Dịch Tuyết Phùng còn chưa đáp, Ninh Ngu đã nhận lấy, nói: "Bọn ta sẽ không hối hận."

Thu Mãn Khê gật gật đầu, lại liếc Ninh Ngu một cái, nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt: "Ai cho ngươi đứng lên, tiếp tục quỳ cho ta."

Ninh Ngu: "..."

Dịch Tuyết Phùng kéo kéo tay Thu Mãn Khê: "Sư tôn!"

Thu Mãn Khê chỉ có thể thu hồi tầm mắt, nâng tay xoa xoa đầu Dịch Tuyết Phùng, bất đắc dĩ nói: "Nhiều năm như vậy, sư tôn không yên lòng nhất chính là ngươi, cầu ch đồ nhi của ta ngày sau bình an như ý, cực khổ đều tiêu tan."

Năm đó Thu Mãn Khê thu hai đồ nhi, Ninh Ngu từ sau khi vào sư môn chính là một người ngông cuồng kiệt ngạo, rất ít khi nghe lời hắn, tự mình ở Quy Hồng Sơn làm ầm làm ĩ cũng có thể khỏe mạnh trưởng thành, sau này vào tam giới cũng tự do tung hoành, Thu Mãn Khê không chỉ không cần lo lắng y sẽ bị người ta bắt nạt, trái lại còn lo y sẽ ỷ vào tu vi của mình đi bắt nạt người khác.

Dịch Tuyết Phùng hoàn toàn tương phản với Ninh Ngu, từ khi bước chân vào Quy Hồng Sơn hắn chính là một người tính tình mềm mỏng khiếp nhược, lúc mới bắt đầu chỉ cần nói chuyện lớn một chút đã dọa hắn phát run cả người, so với Ninh Ngu là tuyệt nhiên tương phản, Thu Mãn Khê có thói quen nuôi dưỡng thả tự do như Ninh Ngu, đây là lần đầu tiên gặp phải kiều hoa một tia gió thoảng cũng có thể muốn bẻ gẫy, thật sự luống cuống tới cực điểm.

Hắn đối với Dịch Tuyết Phùng mà nói là thầy trò, chi bằng phải nói là phụ tử càng chuẩn xác hơn, cho dù Dịch Tuyết Phùng đã trưởng thành, thế nhưng trong lòng Thu Mãn Khê, hắn vẫn là luôn là tiểu đồ nhi chỉ cần ngã một cái mình đã đau lòng hơn nửa ngày.

Hắn có thể đánh mắng Ninh Ngu một chút, lại không đành lòng nói một câu nặng lời với Dịch Tuyết Phùng, cho dù là giận dữ nói một câu, ngược lại còn tự khiến mình xót xa trong lòng.

Dịch Tuyết Phùng ngẩn ra, mới gật đầu: "Tạ ơn sư tôn."

Thu Mãn Khê lại dặn dò thêm vài câu, mới đứng dậy dự định rời đi, trước khi đi hắn nhìn Dịch Tuyết Phùng đang dính bên người nói nhỏ gì đó với Ninh Ngu, đột nhiên nói: "Thu Tương Hành, giao cho ta xử trí đi."

Hai người sững sờ, nghiêng đầu nhìn hắn.

Thu Mãn Khê hơi cụp mắt, nhẹ giọng nói: "Năm đó là ta không đành lòng thu lưu hắn, hiện tại suýt chút nữa gây ra đại họa, lẽ ra ta nên chặt đứt trần duyên."

Dịch Tuyết Phùng biết tính tình Thu Mãn Khê có bao nhiêu ôn hòa, bảo hắn ra tay với đồ đệ sống nương tựa mấy chục năm với nhau, Dịch Tuyết Phùng đột nhiên có chút không đành lòng, đang muốn mở miệng, Ninh Ngu lại nhẹ nhàng ấn ấn mu bàn tay của hắn.

Ninh Ngu gật đầu: "Làm phiền sư tôn."

Thu Mãn Khê không nói gì thêm, quay người rời đi.

Dịch Tuyết Phùng chau mày: "Ngươi làm gì vậ?"

Ninh Ngu nói: "Ta biết được ngươi muốn nói cái gì, thế nhưng Thu Tương Hành thật sự không thể lưu lại."

Dịch Tuyết Phùng nói: "Ý ta không phải như vậy, chỉ là..."

Dịch Tuyết Phùng cũng không phải mềm lòng với kẻ thủ muốn hại chết mình, hắn chỉ là đau lòng Thu Mãn Khê, sư tôn của hắn, một người ôn nhu như thế, không nên tự mình ra tay với một người chính mình coi trọng.

Ninh Ngu lại nói: "Ta biết."

Y biết tất cả mọi chuyện, nhưng vẫn không muốn để Dịch Tuyết Phùng tiến lên ngăn cản.

Ninh Ngu nâng tay xoa xoa đuôi mắt ửng đỏ của Dịch Tuyết Phùng, không muốn hắn lại nghĩ bậy nghĩ bạ, nói sang chuyện khác: "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, chúng ta nói chuyện hợp tịch đi."

Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, đột nhiên chuyển đề tài nhanh như vậy, hắn có chút không ứng phó kịp, ngạc nhiên nhìn Ninh Ngu.

Ninh Ngu sắc mặt không thay đổi nhìn hắn, hỏi: "Sao vậy?"

Dịch Tuyết Phùng mím môi lắc đầu một cái, nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình không rời mắt, nửa ngày hắn mới có chút không nhịn được hỏi: "Sư huynh, năm đó ta ở Man Hoang trúng độc mị ma, thật sự là... ngươi vì ta giải độc sao?"

Nói đến cái này, thần sắc Ninh Ngu cũng có chút quái lạ, y lạnh lùng nói: "Nếu không thì sao?"

Dịch Tuyết Phùng lẩm bẩm nói: "Ta... Ta còn tưởng rằng tự mình chịu đựng qua..."

Ninh Ngu ngoài cười nhưng trong không cười: "Ha ha, vậy năng lực của Ngọc Ánh quân cũng thật lớn."

Đây là Ninh Ngu lần đâu tiên gọi hắn là Ngọc Ánh quân, Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, không biết làm sao đột nhiên nghĩ đến thoại bản lúc trước hắn đọc có câu "Tiểu Ngọc Ánh" kia của "Ninh kiếm tôn", mặt lại đỏ rần.

Ninh Ngu thấy hắn đỏ mặt, còn tưởng rằng hắn vì chuyện năm đó mà e lệ, nói: "Cũng đã qua tám mươi một trăm năm ngươi mới nhớ tới mà thẹn thùng, muộn rồi."

Dịch Tuyết Phùng lúng ta lúng túng nói: "Ta... Ta quên mất."

Ninh Ngu nhìn rạng hồng trên mặt hắn kéo đến vành tai, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên hỏi: "Ngươi có muốn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

Dịch Tuyết Phùng sững sờ, sau đó cả người như bị thiêu cháy, câu này của Ninh Ngu quả thực trần trụi ý tứ cầu hoan.

Năm đó Dịch Tuyết Phùng ngốc ở Man Hoang lâu như vậy, đối với chuyện tình ái đã sớm biết rõ, nghe câu này của Ninh Ngu, theo bản năng muốn cự tuyệt, thế nhưng lại vì sự tín nhiệm cùng ỷ lại với Ninh Ngu, cũng không muốn chạy trốn, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho phải, cả người cứng đờ đứng tại chỗ.

Ninh Ngu đẩy một cánh tay của hắn, nói: "Hỏi ngươi đó, muốn biết không?"

Dịch Tuyết Phùng không biết phải đáp lại như thế nào, giãy dụa nửa ngày cuối cùng gật đầu một cái, tốc độ nhanh đến mức suýt nữa nhìn không thấy.

Nhưng Ninh Ngu vẫn thấy được, y nở nụ cười, mới cúi đầu lục lọi trong nhẫn trữ vật của chính mình.

Dịch Tuyết Phùng cúi thấp đầu, lòng thấp thỏm đợi động tác kế tiếp của Ninh Ngu, thế nhưng đợi nửa ngày lại không thấy động tĩnh, hắn không thể làm gì khác hơn là thử ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, vừa vặn nhìn thấy Ninh Ngu lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một cái kim linh lúc trước y thu về, cùng với... Một cuốn thoại bản.

Dịch Tuyết Phùng: "???"

Ninh Ngu đẩy linh khí đén trước mặt hắn, giơ tay quơ quơ thoại bản trong tay mình, nói: "Ngươi đeo kim linh này lên, rồi ta đưa thoại bản cho ngươi, cuốn này tuy rằng bịa đặt quá mức, thế nhưng viết vẫn được tám chín phần, ngươi xem xong liền biết năm đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng trực tiếp cương cứng thành một cây cột.

Ninh Ngu thấy hắn bất động, lòng mang ý đồ xấu dùng ngón trỏ treo linh khí đẩy nhẹ lên phía trước một cái, nhỏ giọng giục hắn: "Tuyết Phùng, Tuyết Phùng?"

Tuyết Phùng từng chút phục hồi tinh thần lại, đối diện với ánh mắt có chút mong đợi từ Ninh Ngu, đột nhiên câu môi nở nụ cười, trở tay rút Anh Túc kiếm một bên, ánh mắt lom lom hướng về đầu tóc của Ninh Ngu.

Ninh Ngu sợ hết hồn, vội giơ tay bắt lấy hắn: "Ngươi làm cái gì?"

Dịch Tuyết Phùng lạnh lùng nói: "Giúp ngươi quy y, giúp ngươi trở thành một hòa thượng thanh tâm quả dục."

Ninh Ngu: "..."

Tác giả có lời muốn nói: Hạ chương kéo đèn

【 ta đang nói cái gì, bọn họ còn là cái hơn một trăm tuổi hài tử a! 】 xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!