Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 46: Xin thái tử điện hạ giúp đỡ



"Thanh Anh!"

Đứng ở cửa xác thực là Du Nhi, nàng lập tức chạy tới ôm lấy ta: "Ta rất nhớ ngươi!"

"Du Nhi..." Ta sững sờ bị nàng ôm, mặc dù trên người có chút đau, nhưng loại cảm giác ấm áp này vẫn khiến ta không đành lòng rời khỏi, nghe tiếng nói nghẹn ngào của nàng, nước mắt ta cũng đong đầy hốc mắt.

Một lúc sau, nàng ấy mới từ từ buông ta ra, nhưng vẫn nắm cổ tay mảnh khảnh của ta, ta hỏi trước: "Du Nhi, sao ngươi có thể tới đây?"

"Ta ở Dịch Đình nghe nói ngươi bị Diêu Ánh Tuyết hành hạ, liền xin ma ma cho ta nghỉ nửa ngày, ta mới vụng trộm qua đây thăm ngươi."

Trong cung này thứ lan truyền nhanh nhất, chính là tin tức, Hoàng thượng hắt hơi một cái, một nén nhang sau ngay cả tiểu thái giám ở cửa hông cũng biết, chuyện cũng không có gì lạ, nhưng Du Nhi đến thăm ta, vẫn khiến ta vô cùng cảm động: "Du Nhi, cám ơn ngươi."

"Tỷ muội tốt nói cảm ơn làm gì."

Nàng ấy nói xong, lại đánh giá ta trên dưới một lần, lúc nhìn đến vết thương trên tay ta, đau lòng không thôi: "Thanh Anh, có phải ngươi sống không tốt không?"

Ta cúi đầu, nghẹn ngào không nói nên lời.

"Lúc ta nghe nói nàng ta điều ngươi đến Thượng Dương cung, ta liền biết nàng ta khẳng định là muốn mượn cơ hội chỉnh ngươi."

"Không, cũng không có."

Chuyện này, chỉ có thể trách bản thân ta quá vô ý, nàng ta hiểu lầm, muốn trừng phạt ta, một chút cũng không sai.

"Ngươi cũng đừng che che giấu giấu thay nàng ta làm gì, " Trên mặt Du Nhi lộ ra tức giận, oán hận nói: "Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi cùng nhau ở tại Dịch Đình còn không biết sao? Cái tính ương ngạnh của nàng ta đã có tiếng rồi, hai ngày nay, ra lệnh cấm túc Dương Kim Kiều, mấy cơ thiếp khác trong Thượng Dương cung đều bị nàng ta tìm lý do trừng phạt, vài người còn không được đến dạ yến tối mai."

Cái gì?!

Ta chấn động: "Nàng ta cấm túc Dương Kim Kiều? Vì sao?"

"Cái này ta cũng không biết, nghe nói là vì chuyện dạ yến tối mai, Dương Kim Kiều nói năng lỗ mãng với nàng ta, cho nên..."

Dương Kim Kiều sẽ nói năng lỗ mãng với nàng ta?

Ta nhớ tới gương mặt đoan trang tú lệ, ánh mắt trong veo lại mang theo chút thâm trầm lạnh lùng, Dương Kim Kiều tuyệt đối không phải là người như vậy, nữ nhân kia càng thâm trầm, càng giỏi nhẫn nhịn hơn nhiều người nàng biết, làm sao có thể dễ dàng bị kích thích?

Bùi Nguyên Hạo đâu, hắn chịu nhìn cơ thiếp được mình sủng ái bị Diêu Ánh Tuyết trừng phạt sao?

"Vậy, Tam điện hạ nói như thế nào?"

"Không nghe thấy nói gì."

"..." Ta nhất thời nói không nên lời, Bùi Nguyên Hạo, hắn thật sự đã sủng ái Diêu Ánh Tuyết đến trình độ này rồi sao?

Ta còn đang suy nghĩ, Du Nhi đã nâng bàn tay chồng chất vết thương của ta lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nói: "Thanh Anh, nhìn ngươi bây giờ, ta thật sự rất đau lòng, ngươi có thể nghĩ cách rời khỏi nàng ta không, nếu không thì ta thực sợ nàng ta sẽ hành ngươi đến chết!"

Rời khỏi nàng ta? Ta nở nụ cười khổ.

Làm sao ta lại không muốn, nhưng lúc này nàng ta là phu nhân được sủng ái nhất bên người Tam hoàng tử, ta chẳng qua cũng chỉ là cung nữ không nơi nương tựa, ta dựa vào cái gì để cứu lấy vận mệnh chính mình?

Vì thế ta nghiêm nghị nói: "Du Nhi, ta biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng ai có thể giúp ta rời khỏi nàng ta đây?"

Du Nhi nhìn dáng vẻ tiều tụy của ta, cũng trầm mặc theo.

Nàng ấy giống như đột nhiên nghĩ ra cách, nói: "Thanh Anh, nếu ta giúp ngươi đi cầu xin Thái tử điện hạ thì sao?”

Ta vừa nghe, lập tức ngây người.

Thái tử điện hạ?