Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 42: Nhục nhã đến từ hắn



‘’Vừa rồi chính ngươi nói, ngươi tới trực đêm, hiện giờ còn chưa hết đêm, ngươi muốn đi?’’

Hắn, là muốn ta tiếp tục ở lại trực đêm vì hắn?

Nhưng là, nơi này vừa rồi đã xảy ra chuyện như vậy, mà trên người ta, gần như trần trụi, cũng không có măc quần áo, vẫn còn lưu lại, ở lại bên cạnh hắn.

Ta nhìn ánh mắt hắn ở trong bóng đêm, rõ ràng là lộ ra vẻ mặt xem kịch vui.

Đây là, từ chối hắn, cái giá của việc chọc giận hắn đi.

‘’Vâng, nô tỳ tiếp tục trực đêm vì điện hạ.’’ Ta cắn chặt răng, đi trở về, hắn đúng là có chút ngoài ý muốn nhìn ta một cái, thấy ta đờ đẫn tiêu sái đi đến bên giường, chỉnh sửa lại màn che hỗn độn, sau đó hầu hạ hắn nắm xuống đi ngủ, trong bóng đêm hắn hừ lạnh một tiếng, giống như đang nói, ta xem ngươi có thể cứng rắn tới khi nào.

Chờ sau khi hắn nằm ngủ, ta lại nhanh chóng thu dọn một chút, liền ngồi trở lại một bên ghế cẩm.

Một đêm này càng khó chịu hơn so với trong tưởng tượng, không chỉ là bởi vì cảm giác thẹn vì thân thể đang trần truồng, đêm dài để trần, khí lạnh thấm vào người, ta chỉ có thể gắt gao dùng hai tay ôm lấy chính mình để không bị lạnh, nhưng trong bóng đêm tối đen, lại cảm giác như có đôi mắt đang nhìn ta, ánh mắt sắc bén mà lạnh lẽo, giống như muốn cắn nuốt ta từng tấc một.

Cho dù ở trong mộng, cái loại cảm giác bị săn bắt này, cũng khiến ta bất an.

Rất không dễ dàng gì chịu được đến bình minh, lúc ánh trăng trong veo lạnh lùng ngoài cửa sổ biến thành tia nắng ban mai ôn nhuận, rốt cuộc ta cũng từ từ mở mắt, mà vừa mở mắt, liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng ở trước mặt.

Ta lập tức giật mình tỉnh lại – là, Bùi Nguyên Hạo.

Hắn đã mặc xong quần áo, áo mũ chỉnh tề đứng ở nơi đó, từ trên cao nhìn xuống ta, thấy ta trợn mắt, lạnh lùng nói: ‘’Trời đã sáng, ngươi cần phải đi.’’

‘’…’’

Ta còn chưa tỉnh táo lại, nhưng bốn chữ ‘ngươi cần phải đi’’ vẫn lại là khiến cho ta rùng mình một cái, rốt cục ý thức cũng từ từ về tới trong người, cũng chân chính cảm giác được rét lạnh – ta cứ như vậy trần trụi ngồi bên cạnh giường hắn cả một đêm…

‘’Đi mau.’’

‘’Vâng ạ.’’

Từ từ muốn đứng lên, nhưng tứ chi lạnh lẽo vốn dĩ không nghe theo sự sai khiến, nhiều lần thiếu chút nữa là té ngã, ta theo bản năng đưa tay ra bám lấy thứ gì đó, liền bắt được ống tay áo của hắn, vội vàng rút tay về.

Vốn cho là hắn sẽ tức giận, nhưng đôi môi đơn bạc chỉ hơi dương lên, nhìn dáng vẻ chật vật của ta.

‘’Nhanh một chút, bản cung còn muốn đi thượng triều.’’

Rất không dễ dàng gì đứng thẳng người, đối với ngươi lại bất động một bước, đêm qua quần áo của ta đã bị hắn phá thành từng mảnh, vài miếng quần áo hỗn độn cũng chi có thể miễn cưỡng che khất nơi cảm thấy hổ thẹn nhất, nhưng như vậy mà đi ra ngoài…

‘’Còn không mau đi…’’

Nghe tiếng thúc giục của hắn ở sau lưng, tuyến phòng ngự sau cùng trong lòng ta rốt cuộc cũng tan vỡ, một giọt lệ từ trong mắt rơi ra, lạch cạch rơi ở trên đất, tóe lên một mảnh.

Lại là một giọt nữa rơi xuống, trong phòng an tĩnh, nghe cũng đặc biệt rõ ràng.

Hắn như là cảm giác được điều gì, tiến lên một bước cúi đầu nhìn ta, ánh mắt đột nhiên trầm xuống.

Qua một lúc lâu sau, đột nhiên hắn xoay người tránh ra, chờ lúc hắn trở về, một bộ y phục được ném lên đỉnh đầu ta, ta ngẩng đầu, chỉ thấy hắn ném qua.

Là của hắn.

Đột nhiên hắn lại tức giận, lạnh lùng nói: ‘Mặc vào rồi mau cút đi, bản cung ghét nhất nhìn thấy loại nữ nhân như ngươi khóc!’’