Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 242: Một Thất Tràn Ngập Hương Vị Ôn Nhu



Trở về Thượng Dương Cung, cửa tẩm điện của hắn vẫn đóng chặt, trêи nền tuyết đọng rất nhiều dấu chân.

Xem ra một đêm này cũng không có mấy ai trải qua an ổn.

Ta đứng trêи nền tuyết, tâm trạng vẫn có chút hoảng loạn, đúng lúc này cửa lớn mở ra, vừa nhấc đầu liền thấy hắn trầm mặc đứng ở cửa, nhìn ta.

"Sao hả, ở trong cung một đêm, còn muốn ở đây thêm một ngày?"

Ngữ khí của hắn lạnh lẽo, thậm chí mang vài phần mỉm mai, ta vội cúi đầu, nhanh chóng vào phòng. Ấm áp bên trong khiến ta run lên, mà hắn cúi đầu vừa thấy ta như vậy, cung mày bất giác nhíu lại.

Ta sửng sốt, cúi đầu nhìn mới phát hiện vừa rồi đứng trêи nền tuyết nửa ngày, váy và giày đều đọng tuyết, hiện tại căn phòng ấm áp khiến tất cả bị hòa tan, cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo liền ập tới.

Hắn nhíu mày: "Đi thay đi."

"Dạ?" Ta vừa nghe, liền vội nói, "Vậy nô tỳ về trước..."

Mấy ngày nay, ta vẫn chưa về phòng của mình, hiện tại chỉ muốn an an tĩnh tĩnh ở riêng một góc, nhưng Bùi Nguyên Hạo lại lạnh lùng chỉ tay vào trong: "Qua bên đó."

Ta có chút do dự: "Điện hạ, nô tỳ vẫn là trở về phòng của mình thì tốt hơn."

"Hoặc là tự ngươi đi vào, hoặc là ta thay cho ngươi." Hắn âm trầm nhìn ta, "Hay là ngươi không muốn tự mình làm?"

Sắc mặt ta tái nhợt, vội vàng vào trong.

Vào buồng trong, ta mới phát hiện nơi này so với thời điểm rời đi vẫn giống hệt, không biết chăn đệm bên trong đã thu dọn chưa nhưng màn che buông xuống vẫn uốn lượn, bất giác khiến nội thất tràn ngập hương vị kiều diễm.

Bên cạnh giường có một bộ y phục và một chậu nương ấm?

Là chuẩn bị cho ta sao?

Ta chậm rãi đi qua, ngâm tay vào trong bồn, dòng nước ấm áp từ nơi đó lan khắp cơ thể, ta cúi đầu nhìn chính mình trong nước, gương mặt vốn tái nhợt vì nền tuyết đông lạnh, lúc này dường như vì ấm áp mà nhàn nhạt phấn hồng.

Giờ khắc này, ta thật sự bất lực.

Ta biết, đoạn đường này ta cứ từng chút mà bị đánh bại như vậy, mỗi một lần khi ta muốn đi, hắn đều sẽ cố ý tới gần một bước, chỉ là không gần không xa, trước sau vẫn không có cách thân cận, cũng không có cách nào rời xa hắn.

Ta rốt cuộc nên làm gì bây giờ...

Một giọt nước mắt rơi xuống khiến nước trong bồn bắn lên.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng leng keng, cửa mở, một người vội vã chạy vào: "Tam Ca!"

"Vân Huy? Sao lại về nhanh như vậy?"

"Vâng." Dương Vân Duy vẫn còn thở hổn hển, thoạt nhìn đang có việc gấp. Lúc này ta không tiện ra ngoài, vì thế cầm khăn nhẹ nhàng lau mặt, bên tai ẩn ẩn thanh âm mang vài vẻ tức giận của hắn, "Đệ đi tìm lệnh sử cả ngày, ai ngờ bọn họ đã bị người của Hoàng Hậu đưa đi."

"Cái gì?"

"Nói là Hoàng Hậu muốn tìm họ hỏi chuyện, một người cũng không giữ lại."

"..." Bùi Nguyên Hạo trầm mặc một hồi, lại hỏi, "Còn Thái Y Viện?"

"Đêm qua đã bị điều đi, cũng là người của Hoàng Hậu."

"Vậy sao?"

Bên ngoài hai người đều không nói gì thêm, qua hồi lâu, Dương Vân Huy lại lên tiếng, thanh âm có chút kỳ quái: "Tam ca, chỗ này... Có người!"