Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 217: Người Về Đêm Gió Tuyết



Bùi Nguyên Hạo cười cười, chậm rãi đi tới xe ngựa, vuốt ve cái cằm của nàng: "Yên tâm, ngày đó sẽ tới nhanh thôi."

Thân Nhu mỉm cười càng ngọt ngào: "Lời này Nhu Nhi sẽ nhận lấy, thỉnh điện hạ đi đường cẩn thận."

Dứt lời, hai người không nói gì thêm, màn lụa buông xuống, xa phu giương roi thúc ngựa, xe ngựa lập tức lăn bánh, rất nhanh liền khuất khỏi tầm mắt.

Chỉ chốc lát sau, người dưới trướng Dương Vân Huy tới bẩm báo, lương thực và nước đã chuẩn bị đầy đủ. Bùi Nguyên Hạo ra lệnh một tiếng, chúng ta liền lên xe ngựa, đoàn xe chạy như bay thẳng tới kinh thành.

Tới gần kinh thành, mọi người đều không khỏi khẩn trương, nhanh chóng lên đường, vó ngựa không ngừng va chạm khiến mặt đường tiếng vang, nhưng trong từng tiếng động này, ta hình như còn nghe thấy thanh âm khác, theo bản năng vén rèm, vừa đưa mắt nhìn, ta nhịn không được mà chấn động.

Trạm dịch kia thế mà đã bị phá hủy, sau một trận bụi mù mịch, cái gì cũng không có.

Bùi Nguyên Hạo đương nhiên cũng nghe được thanh âm này, nhưng lông mi hắn chưa từng động.

Thân tại quan trường, chuyện như vậy có lẽ hắn đã thấy nhiều, Thân Cung Hĩ đẩy nữ nhi mình tới, chứng tỏ ông ta vô cùng coi trọng lần tranh đoạt này. Ông ta dùng hành động để nói với Bùi Nguyên Hạo, ông ta sẽ giúp hắn một tay, nếu sự thành, cả hai kết thành Tần Tấn chi hảo; nếu thất bại, chuyện đêm qua sẽ giống tòa dịch trạm này, phảng phất như chưa bao từng tồn tại.

Ta buông rèm, xe ngựa vẫn lăn bánh như không hề chịu ảnh hưởng. Phía sau chúng ta, tuyết bay đầy trời, chỉ qua một lúc, mọi thứ liền trở về an tĩnh.

Nhưng trong an tĩnh lại chính là sóng ngầm mãnh liệt.

Lên đường thêm hai ngày, trong một chạng vạng đầy gió tuyết, chúng ta rốt cuộc cũng nhìn thấy thành lâu cao lớn trước mặt.

Cuối cùng cũng về kinh thành!

Lúc này, một người cưỡi ngựa đi tới nói gì đó với Dương Vân Huy, hắn lập tức thối lui đến bên xe ngựa: "Điện hạ."

"Chuyện gì?"

"Người phía trước tới nói, hai ngày nay bốn cửa của kinh thành đều đổi thủ vệ, không vào được."

Ánh mắt Bùi Nguyên Hạo lộ tia ngưng trọng, càng tới gần kinh thành, hơi thở của hắn càng trầm trọng khiến cho trong xe tràn ngập cảm giác căng chặt. Qua một lúc lâu, hắn mới cười lạnh một tiếng: "Hay cho không thể vào thành!"

Kẻ sáng suốt đều biết, có người trong hoàng gia đang đề phòng hắn, vất vả lắm mới điều hắn tới phía Nam, ai ngờ vạn hạnh trong bất hạnh, hắn đã an toàn trở về. Chín cửa của hoàng thành do Dương Vân Huy quản lý, đương nhiên không cản được hắn, cho nên bốn cửa vào kinh thành là ngăn cản cuối cùng, tự nhiên phải nắm thật chắc.

Nhưng nếu sự tình đã vậy, hắn phải vào kinh thế nào?

Chỉ chốc lát, xe ngựa chỉ còn cách cửa thành khoảng nửa dặm, lúc này vừa vào giờ Dậu, sắc trời tối sầm, gió Bắc hỗn loạn cùng tuyết gào thét.

Phía trước, người dò đường đã trở về, lại nói với Dương Vân Huy, hắn vội vàng đến bên xe ngựa, nhẹ nhàng lắc đầu với Dương Vân Huy: "Nói là lãnh chỉ, sau giờ Dậu không cho người vào, hơn nữa thủ thành là người của Tứ điện hạ, dầu muối đều không ăn!"

Vừa nghe là người của Tứ điện hạ, trong mắt Bùi Nguyên Hạo liền lộ ra tia phẫn nộ thô bạo.

"Sao hả, là muốn ở đây bắt ta sao?

Nghe một câu của hắn, ta lập tức cảm thấy như có gió lạnh thổi tới, hắn không phải người dễ nói chuyện, một khi ngoan tuyệt cái gì cũng có thể làm ra, chỉ là ở chỗ này, hiện tại... Thật sự không đáng!

Ta nghĩ nghĩ, thấp giọng: "Điện hạ ở phương Nam làm nhiều chuyện tốt như vậy, chẳng lẽ cũng không được vào thành?"

Lời vừa dứt, Bùi Nguyên Hạo và Dương Vân Huy đều đồng loạt nhìn ta.