Mộng Xuân

Chương 22



Ngày 12 tháng 3: Đúng như tôi nghĩ, sau bữa cơm ngày hôm qua, Phàn Mộng đã chịu đả kích rất lớn.

Chiến lược của tôi không sai: Đầu tiên, đưa một người đang gặp khủng hoảng vào một không gian an toàn, chờ đến khi hắn hơi thích ứng, cho rằng khủng hoảng đã được giải quyết, thì lại đẩy hắn đến bờ vực thẳm, khủng hoảng mà hắn tự cho là đã biến mất lập tức tăng vọt mấy chục lần, xông thẳng lên phía trước, tâm lý của con người không thể chịu được sự đả kích —— và nếu thêm một ít tác động mạnh mẽ, Phàn Mộng sẽ sớm sụp đổ.

Xem ra, hắn thật sự giống với Phàn Mộng mà tôi đã thấy trong mơ.

Tôi dẫn dắt hiện thực trở lại quỹ đạo trong giấc mơ —— tôi là cố ý đưa ra chủ đề về canteen Na, nhưng lý do tại sao có thể trở lại quỹ đạo, là vì dựa vào Phàn Mộng vừa vặn cũng hẹn bạn bè đi ăn cơm ở canteen CC.

Có thể thấy rằng, người muốn ám toán Phàn Mộng không phải tôi, chính là “hắn”—— giấc mơ về canteen này, là “hắn” để tôi mơ thấy trước, tôi lợi dụng điều này để dụ Phàn Mộng vào trò chơi, và trước đó, “hắn” đã an bài Phàn Mộng hẹn bạn bè đi ăn cơm.

Bất kể “hắn” có để tôi nắm quyền hay không, thì giờ khắc này, vì mục đích không thể đưa ánh sáng nào đó, “hắn” sẵn sàng hợp lực với tôi để đối phó Phàn Mộng. Nếu cuối cùng Phàn Mộng thật sự điên rồi, thì đó cũng không chỉ là trách nhiệm của một mình tôi —— đương nhiên, nếu Phàn Mộng không điên, tôi sẽ không có cơ hội để bắt đầu. Tôi muốn lợi dụng những giấc mộng xuân do “hắn” trợ giúp, đẩy Phàn Mộng vào tình thế khó khăn, và sau đó khiến cho hắn phát điên.

Hôm nay, tôi đã gặp Phàn Mộng ở trong lớp, quầng thâm mắt trên mặt hắn rất sâu, khiến cho đôi mắt của hắn như chìm sâu xuống, và không có lúc nào là hắn không cau mày, luôn chìm vào thế giới của riêng mình, nỗi sầu lặng bao phủ hắn.

Tôi lại hào phóng lấy ra cho hắn một gợi ý, một chiếc ba lô là xanh nước biển —— trong một số giấc mơ, tôi đã sử dụng một chiếc ba lô kiểu dáng tương tự như thế này, bởi vì Phàn Mộng trong giấc mơ đã kêu tôi dùng ba lô với hắn, nói rằng đây là đồ đôi vân vân. Tôi lập tức yêu cầu mẹ tôi đem tất cả các ba lô màu xanh nước biển có kiểu dáng khác nhau trong công ty về nhà, rồi chọn ra cái này.

Phàn Mộng không giống với tôi, tất cả những giấc mộng xuân hắn chỉ thấy một lần, ký ức mơ hồ, tôi chỉ cần lấy một cái ba lô có kiểu dáng không khác lắm lừa gạt hắn là được. Tôi nhấn mạnh đây là sản phẩm mới, tôi chưa từng thấy bao giờ, khiến Phàn Mộng tin rằng cảnh trong mơ đã xâm chiếm vào cuộc sống của hắn —— thật sự thì tôi chưa từng thấy cảnh tượng mình dùng ba lô để lừa gạt Phàn Mộng ở trong mơ, giống như chiếc ghim bạc hình chiếc lá, là tôi lấy vật phẩm trong giấc mơ đưa vào hiện thực, khiến Phàn Mộng tin rằng cảnh trong mơ đang dần trở thành sự thật.

Lợi dụng lúc Phàn Mộng đi WC, tôi đã lật xem nhật ký giấc mơ của hắn. Lúc này, hắn đã tiến vào trạng thái phân liệt, trong cơ thể được chia ba cái “tôi”.

Tôi biết mình phải tạm thời dừng lại, hiện tại còn chưa phải là thời cơ thích hợp, ép hắn điên quá sớm tôi cũng không chỗ tốt.

Thế là tôi cố ý nói không đi ăn cơm ở canteen Na, rồi đi theo bọn họ đến canteen CC, để cảnh trong mơ không trở thành sự thật.

Phàn Mộng đẹp trai cao lớn, nhưng khi cười lên lại rất trẻ con.

Tuy nhiên, vào thời điểm đó, tôi không đoán trước được rằng hành vi của mình sẽ khiến cho nội tâm của Phàn Mộng xuất hiện sự phân liệt nghiêm trọng hơn: Hắn không còn coi cảnh trong mơ là hiện tượng siêu nhiên nữa, mà đã đổ lỗi cho địch ta của hắn một cách mù quáng.

Hắn nghĩ sai rồi.

Từ đầu đến cuối, chuyện lạ này không liên quan gì đến nhân lực, tôi và hắn đều là những quân cờ bị “hắn” điều khiển.

Tôi hại Phàn Mộng, chúng tôi lên giường, chúng tôi điên cuồng, đều là trách nhiệm của “hắn”, đó là nhiệm vụ “hắn” giao cho tôi, đó là quyền làm chủ tạm thời do “hắn” trao cho tôi. Tôi cảm thấy rất phấn khích với sự thật là “hắn” đứng ở cùng lập trường với tôi: Là “hắn” đã trao cho tôi năng lực điều khiển trạng thái tinh thần của một người. Tôi chỉ cần nói một lời, cũng đủ để khiến Phàn Mộng từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, lại từ địa ngục tái sinh đến nhân gian.

Hắn thật yếu đuối và cũng ngây thơ biết bao.

Hắn thật ngốc nghếch nhưng cũng dễ thương làm sao.

Sau khi ăn cơm xong, Joe cùng Lâm Lang nhìn thấy biểu tình hoảng hốt của Phàn Mộng, tôi kịp thời nói rằng mình cũng sống ở Thuyên Loan giống như Phàn Mộng, bọn họ đã yêu cầu tôi đưa hắn trở về. Phàn Mộng vẫn luôn im lặng, cúi đầu trầm ngâm, có lúc thì lại nhỏ giọng lải nhải, tôi mơ hồ nghe được hắn đang nói địch ta chân ngã, tôi lập tức hiểu suy nghĩ lúc này của hắn.

Có không ít người trên đường quay đầu lại liếc mắt nhìn Phàn Mộng một cái, tôi vỗ vỗ vai Phàn Mộng, rồi bất đắc dĩ mà cười cười với người đi đường, bọn họ lập tức cho rằng Phàn Mộng bị bệnh, cũng không còn nhìn nhiều nữa.

Phàn Mộng không biết gì về tất cả những chuyện này, cho đến khi hắn lên toa tàu sắt phía đông, hắn lại ngậm chặt miệng, trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trên sàn nhà, tôi nhìn thấy đôi môi đã khô của hắn, rồi không khỏi nghĩ đến việc sẽ dưỡng ẩm cho nó, tôi cũng vì ý nghĩ này mà cảm thấy khiếp sợ, nhưng rồi cũng tiếp thu rất nhanh.

Chúng tôi đến ga Hồng Khám rồi đổi xe đến đường sắt phía Tây, đi đến ga Nam Xương, lúc này Phàn Mộng mới như vừa tỉnh lại từ trong một giấc mơ. Tôi cố ý nói vừa rồi hắn vẫn luôn nói chuyện phiếm với tôi, vừa nói ra câu này, những người khác bên trong xe đều nhìn về phía chúng tôi —— thật ra là bọn họ đang đánh giá tôi, nhưng Phàn Mộng nhạy cảm nghĩ rằng tầm mắt của người khác đều dừng ở trên người hắn, và hắn tin mình đang bắt đầu có triệu chứng của bệnh rối loạn tâm thần.

Tôi muốn hắn cũng giống như tôi, không thể phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là cảnh trong mơ.

Khi đến nhà Phàn Mộng, tôi cũng không kinh ngạc như trong tưởng tượng —— tựa như một học sinh đạt thành tích cao, sau khi làm xong một bài kiểm tra toán, lại đi so sánh đáp án, và thấy mình trả lời đúng mọi câu hỏi, cũng sẽ không cảm thấy mình giỏi. Câu trả lời là đúng, thì nó được coi là một câu trả lời tốt, tôi đã tìm một cái cớ để Phàn Mộng mang tôi đến phòng hắn để tham quan, hắn đưa tôi đến đó, sau đó lại đi vào tới phòng bếp rót trà cho tôi.

“Phòng của hai đứa con trai, có gì đẹp đâu?” Phàn Mộng đặt hai ly trà lên bàn trà trong phòng khách, sau đó đi vào phòng tìm tôi.

“Hai đứa con trai?” Tôi nói.

“Tôi cùng em trai. “

“Cậu ngủ ở trên giường nào?”

“Giường trên.”

Trong phòng của Phàn Mộng, tôi tìm được những thứ mà mình đã thấy: Poster trên bàn sách, bút mực đen mà Phàn Mộng dùng để viết nhật ký mỗi sáng, chăn bông màu xanh dương có hoa văn hình kim cương ở giường trên…… Khi Phàn Mộng đi vào rót trà, tôi đã cầm lấy một trong số những chiếc chìa khóa trên bàn sách của hắn: Trên đó có ba chùm chìa khóa màu đen giống nhau, mỗi chùm có ba cái, có lẽ là để phân biệt dùng để mở cửa, mở cổng sắt, mở hòm thư. Đã có ba bái, tôi cầm đi một cái, hẳn là Phàn Mộng sẽ không để ý, chưa kể gần đây tinh thần của hắn rất tệ, nên cho dù là phát hiện ra thiếu một chiếc chìa khóa, thì cũng sẽ cho rằng mình đã làm rớt ở nơi nào đó, và không thể nghĩ được là do tôi lấy mất.

Đi ra phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trên tường có treo một khung ảnh cưới to lớn được đóng bằng gỗ trắng: Mẹ của Phàn Mộng là một người phụ nữ nhỏ nhắn với khuôn mặt có những đường nét thanh tú, còn ba thì cao to cường tráng.

Chỉ từ bức ảnh này, tôi không thể khẳng định mẹ Phàn mà tôi đã thấy trong giấc có phải là con người thật của bà ấy hay không, nhưng ít nhất thì mẹ Phàn là một người phụ nữ nhỏ nhắn, chỗ này không sai.

Tôi giả vờ nói những chuyện bình thường với Phàn Mộng, rồi hỏi thăm đến người nhà của hắn có thường xuyên không ở nhà hay không.

Tôi bắt đầu suy nghĩ về thời gian bắt đầu.