Mộng Trong Mộng

Chương 70: NHẬN NHAU



Buổi Concert kết thúc, Tạ Uyên gọi cho Khương Vũ một cuộc điện thoại, hỏi thăm ---

“Đêm nay có một bữa tiệc, Trình Dã cũng ở đây, có muốn cùng thần tượng ăn một bữa cơm không, chú sẽ sắp xếp.”

Khương Vũ vốn đang sầu muộn, cho dù đã đến buổi Concert, nhưng muốn trò chuyện cùng Trình Dã, trên cơ bản là khó hơn lên trời.

Hiện tại chú Tạ Uyên đột nhiên trao cơ hội này cho cô, Khương Vũ đương nhiên rất vui vẻ.

“Chú Tạ, thật sự có thể ạ? Thế này có gây bất tiện gì cho chú không?”

“Không. Chú sẽ an bài, đợi lát nữa sẽ có xe đến đón cháu.”

“Chú Tạ, chú là tốt nhất.”

Cúp điện thoại xong, Khương Vũ nhìn sang Cừu Lệ bỗng nhiên có chút sầu muộn.

“Bạn trai à, sao giờ, em cảm giác làm thế này có chút có lỗi với chú Tạ. Chú ấy muốn theo đuổi mẹ em, nhưng hiện tại em rõ ràng đang cực lực tác hợp cho ba và mẹ.”

Cừu Lệ xoa xoa tóc của cô, trầm ổn nói: “Tạ Uyên có lẽ muốn làm ba em, nhưng ông ấy tuyệt đối không có ý định cưới mẹ của em.”

“Sao anh biết?”

Cừu Lệ chỉ vào mắt mình, thản nhiên đáp: “Nhìn ra được.”

Khương Vũ nhớ đến kiếp trước anh chính là bác sĩ thôi miên nổi tiếng nhất Trung Quốc, bất kể là bí mật của ai, cho dù chôn giấu sâu bao nhiêu, đều không qua được mắt anh.

Nếu như không phải bời vì cái chết của Hoắc Thành, anh đã có một tương lai phong quang vạn dặm.

“Vậy chắc chắn anh nhìn lầm rồi.” Khương Vũ cực kỳ vững tin nói: “Nếu chú Tạ Uyên không muốn theo đuổi mẹ em, thì hà cớ gì chú phải đối tốt với em như vậy.”

Cừu Lệ không muốn tranh luận với cô, che chở cô chen ra khỏi dòng người đông đúc, đến cửa lớn.

Bên đường, xe Tạ Uyên phái đến đã đợi sẵn bên đường từ lâu.

Khương Vũ và và Cừu Lệ lên xe, lái xe đưa hai người đến thẳng nhà hàng Hải Thành.

Nhà hàng Hải Thành mặc dù không phải nhà hàng cao cấp nhất Hải Thành nhưng là nơi giới kinh doanh và chính trị thường xuyên chọn để chiêu đãi đối tác, khách hàng quan trọng, cũng. Nơi này không mở cửa cho khách hàng phổ thông.

Bởi vậy đây là nơi có tiền chưa chắc đã vào được.

Tạ Uyên đứng trước cửa chính nhà hàng Hải Thành, tự mình mở cửa xe cho Khương Vũ, đón cô xuống.

“Cháu mệt không? Cần nghỉ ngơi một chút mới đi ăn không?”

“Chú Tạ, cháu không mệt.”

“Vậy chúng ta lên luôn nhé, thần tượng của cháu đã đến rồi, muốn ký tên chụp ảnh đều không thành vấn đề.”

Khương Vũ nhanh chóng kéo tay cậu thiếu niên trầm mặc phía sau, hớn hở giới thiệu: “Chú Tạ, đây là bạn trai cháu, Cừu Lệ, trước đó… chú cũng gặp anh ấy rồi.”

Tạ Uyên nhàn nhạt đánh giá Cừu Lệ một chút, loại ánh mắt dò xét, soi mói kia khiến Cừu Lệ có cảm giác như ông bộ vợ đang xét nét con rể.

Khương Vũ vội vàng thấp giọng gọi nói: “Anh mau chào chú đi.”

Cừu Lệ mặc dù chẳng tình nguyện chút nào, nhưng vẫn phải miễn cưỡng nói: “Chào chú Tạ.”

Tạ Uyên khẽ gật đầu, không nói gì hết, mang hai người trẻ tuổi vào Hải Thành.

Nhà hàng Hải Thành trang hoàng cực kỳ lịch sự, tao nhã, với kiến trúc khoáng đạt mang đậm màu sắc cổ phong Trung Quốc, bên trong đình đài tinh xảo, cầu gỗ nhỏ vắt ngang dòng nước tạo thành một quang cảnh hữu tình, nên thơ tựa như một lâm viên Tô Châu u nhã, thanh lịch.

Phòng ăn rất lớn, nhưng người có mặt không nhiều, Trình Dã vừa biểu diễn xong, còn chưa tẩy trang, thay quần áo biểu diễn, dưới ánh đèn vàng trang nhã, ngũ quan của ông vô cùng sắc nét. So với những người trung niên khác thật sự anh tuấn, trẻ trung hơn rất nhiều.

Trong khu vực đặt bàn dành cho khách quý, Khương Vũ nhìn thấy Lục Tiểu Tranh, cô ấy mặc một thân váy trắng công chúa, lao về phía cô, phất tay chào hỏi: “ÂY!!”

“Xin chào! Lại gặp rồi.”

Khương Vũ suy đoán, người đàn ông trung niên bên cạnh hẳn là ba của cô ấy, Lục Mãnh.

Ngoại trừ đôi cha con này, còn có ngôi sao lưu lượng Lưu Nghệ Bạch, đang đón tiếp khách khứa cùng Trình Dã ngay gần đó.

Cả ngành giải trí đều biết, Lưu Nghệ Bạch là đệ tử ruột do một tay Trình Dã dẫn dắt, dạy bảo, ông đặc biệt yêu quý học trò này, cho dù là buổi Concert lớn, hay những yến tiệc quan trọng đều thích mang theo cậu ta.

Trong lúc dùng bữa, Khương Vũ vẫn một mực quan sát Trình Dã, ánh mắt không rời ông dù chỉ một phút.

Trình Dã hình như là một người rất hoạt ngôn, nhiệt tình, thích kết giao. Lúc cười lên khóe miệng còn hiện lên hai lúm đồng tiền cực kỳ tươi tắn, rạng rỡ.

Tạ Uyên và Trình Dã quan hệ không mấy tốt đẹp, cũng chẳng có chuyện gì hay ho nói với nhau, Trình Dã cũng chẳng muốn mất công nịnh nọt lấy lòng ông, hai người nhàn nhạt hàn huyên vào câu, sau đó mệnh ai người ấy lo.



Ngược lại hai cha con Lục Mãnh, không ngừng trao đổi với Trình Dã, bắt đầu từ khi ông debut đến giờ, rồi kinh nghiệm đối phó với cánh báo chí, giao tiếp với fan hâm mộ, còn cả danh sách các MC khó tính nên cảnh giác… tóm lại nói đủ chuyện trên trời dưới bể.

Khương Vũ im lặng lắng nghe thầm hiểu tất cả những khó khăn vất vả ba mình đã trải qua bao năm nay.

Nhưng mà bởi vì đôi cha con nhà họ Lục líu ríu không ngừng, vấn đề Khương Vũ muốn hỏi ông nhất, vẫn chưa tìm được cơ hội nói ra.

Đúng lúc này, Cừu Lệ vẫn một mực im lặng ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Trình tiên sinh nhiều năm như thế vẫn không kết hôn, không biết là vì cân nhắc đến sự nghiệp của mình hay là có nguyên nhân khác?”

Tạ Uyên nhìn Cừu Lệ một chút, thoáng bất ngờ. Nhìn không ra thằng nhóc này là người hóng hớt như vậy, cũng hứng thú với đời sống cá nhân của minh tinh.

Anh dứt khoát dùng thân phận trưởng bối, nói: “Tiểu Lệ, hỏi vấn đề riêng tư như thế không hay lắm. Đời sống cá nhân của anh Trình, không nên tùy tiện hỏi.”

“Không sao.” Trình Dã khoát tay nói: “Trong một cuộc phỏng vấn của chương trình tạp kỹ, tôi cũng đã từng nói bản thân đến nay chưa kết hôn không phải vì sự nghiệp hay fan hâm mộ.”

“Em biết, em biết.” Lục Tiểu Tranh vội vàng nói: “Bởi vì Trình oppa không quên được mối tình đầu.” Lục - fan cuồng tự xưng biết tất tần tật về idol -Tiểu Tranh vỗ ngực

Lục Mãnh vỗ đầu con gái, nhắc nhở: “Oppa cái gì mà oppa, không biết lớn nhỏ, Trình Dã và ba ba của con là người cùng một thế hệ đó, gọi chú.”

“Không sao, fan hâm mộ đều gọi tôi như thế.” Trình Dã cười cười, nói: Là bởi vì đến giờ vẫn không thể gặp được người con gái khiến tôi tình nguyện muốn tiến tới hôn nhân, trước kia từng gặp được, nhưng mà… cũng chỉ có lần duy nhất đó trái tim rung động, sau này không còn gặp ai khiến nơi này thổn thức nữa.”

Khương Vũ và Cừu Lệ liếc nhau một cái, kích động muốn mở miệng, nội tâm không kìm được run rẩy.

Dưới bàn, bàn tay Cừu Lệ đè chặt lên mu bàn tay cô, ám chỉ cô hiện giờ không phải thời điểm thích hợp.

Khương Vũ hít sâu, cố gắng bình ổn cảm xúc.

Cừu Lệ lại hỏi: “Trình tiên sinh nhớ mãi không quên cô gái kia, vì sao không tìm cô ấy?”

“Năm đó cô ấy chủ động chia tay, nói đã gặp được người tốt hơn.” Ánh mắt Trình Dã hạ xuống, uống một ngụm rượu có chút sầu muộn nói: “Khi đó tôi không nói gì, vì bản thân không có tư cách giữ cô ấy lại.”

Lục Tiểu Trang căm giận chen ngang: “Hiện tại cô ấy biết oppa đã trở thành người nổi tiếng chắc chắn cực kỳ hối hận.”

Nói đến mối tình đầu, sự hào hứng ban đầu của ông thoáng trầm xuống, Trình Dã dùng đũa khuấy khuất thức ăn trong chén, nhàn nhạt nói: “Hy vọng hiện tại cô ấy sống hạnh phúc, được như ước nguyện, có một người bạn đời tuyệt vời, chăm sóc yêu thương hết mực.”

Tâm trạng Khương Vũ vô cùng khó chịu, cảm xúc nghẹn ngào nơi cổ họng. Cô rất muốn nói cho ba biết, mẹ không hề gặp được người tri kỷ nào cả, cũng không có một cuộc sống mỹ mãn như ba nghĩ, bao năm nay bà vẫn cô đơn một mình.

Mà điều Tạ Uyên chú ý, không phải những lời Trình Dã nói, mà là Cừu Lệ…

Ông luôn cảm thấy một vấn đề rằng cậu thiếu niên kia như đang từng bước từng bước thận trọng bẫy Trình Dã trả lời theo ý mình.

Tại sao cậu ta phải làm như vậy?

Tạ Uyên bất động thanh sắc quan sát, cố ý không cắt lời cuộc trò chuyện.

“Khương Vũ, đợi lát nữa kết thúc tiệc, chúng ta chụp chung một bức ảnh với Trình Dã tiên sinh được chứ?”

Khương Vũ nghi ngờ nhìn Cừu Lệ, cảm thấy lời nói này có điểm khác thường. Trước kia anh chưa từng gọi cả họ lẫn tên cô bao giờ, hình như anh đang cố tình.

Nhưng mà rất nhanh cô đã phản ứng lại, Cừu Lệ rõ ràng đang cố ý gọi tên họ của cô.

Bởi vì sau khi nghe được cái tên này, Trình Dã mẫn cảm hỏi: “Cháu tên gì?”

Khương Vũ lập tức gác đũa, trái tim bịch bịch nảy lên: “Cháu là Khương Vũ. Khương trong Khương Tử Nha, Vũ trong Trời đổ Mưa.”

Vừa nghe thấy cái tên này, khuôn mặt an nhiên của Trình Dã đại biến.

Ông ngẩng đầu, bắt đầu chăm chú cẩn thận dò xét Khương Vũ, có chút không thể tin nổi.

“Cháu… cháu vừa nói mình tên Khương Vũ?”

“Vâng ạ.”

Khương Vũ nhiệt tình cúi chào ông, đôi mắt lấp lánh chất chứa tình cảm, như thể hy vọng ông có thể nhớ ra điều gì đó.

Dù sao Trình Dã cũng đã lăn lộn trong giới giải trí hơn nửa đời người, vì vậy không những khống chế cảm xúc mà cả sự nhẫn nại, cẩn thận cũng hơn hẳn người thường. Ông bình thản hỏi thăm: “Cháu là người Hải Thành à?”

“Không ạ. Cháu là người Bắc Thành.”

Ông như có chiều suy ngẫm, trầm ngâm đáp: “Bắc Thành…”

Lúc này Tạ Uyên vẫn một mực không nói chuyện, bỗng nhiên mở lời: “Sao thế, Trình tiên sinh từng có kỷ niệm sâu sắc nào với Bắc Thành sao?”

Ánh mắt Trình Dã trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, nhẹ nhàng đáp: “Tôi là người Bắc Thành, cũng là sinh viên đại học Bắc Thành.’

“Thì ra là thế.”

Trình Dã lần nữa thăm dò Khương Vũ: “Đúng rồi, ba cháu họ Khương sao?”



Lục Tiểu Tranh bật cười: “Oppa nói gì thế, cô ấy họ Khương đương nhiên ba cô ấy cũng họ Khương rồi, anh Trình Dã uống nhiều quá nên hồ đồ rồi sao?”

“Đúng vậy, chắc tại tôi đã uống hơi quá chén rồi.” Trong đáy mắt Trình Dã xẹt qua một tia đắng chát.

Trên thế giới này người trùng tên trùng họ nhiều như vậy, sao ông có thể bị ý nghĩ hoang đường này trói buộc đến tâm tình hoảng hốt chứ, còn cho rằng cô gái này cùng người con gái ông giấu thật sâu trong tâm trí có quan hệ?

Trình Dã chán nản uống một ngụm rượu, đầu óc có chút choáng váng, gương mặt cũng thoáng ửng đỏ.

Khương Vũ sợ Trình Dã uống quá nhiều, lát nữa sẽ không thể đề cập chuyện chính với ông, tranh thủ thời gian nói nhanh: “Không phải, cháu không lấy họ ba, “Khương” là họ của mẹ cháu.”

Lục Tiểu Tranh kinh ngạc nói: “A… cô cùng họ với mẹ, vậy là…”

“Uh, bởi vì thời điểm ba mẹ tôi ước định chuyện yêu đương đã giao kèo với nhau. Mẹ tôi cảm thấy họ Khương vô cùng thích hợp dành cho con gái, cô con gái sinh ra lấy chữ Khương này làm họ đảm bảo sẽ xinh đẹp, yểu điệu. Còn họ của ba tôi chỉ hợp cho con trai, bà thấy không uyển chuyển để đặt cho con gái.”

“Ba mẹ cô thật thú vị.”

Nghe Khương Vũ nói thế, ánh mắt Trình Dã nổi lên gợn sóng, bàn tay cầm đũa thoáng run rẩy: “Tôi… tôi có thể hỏi… tên của mẹ cháu được không?”

“Mẹ cháu là…”

Khương Vũ còn chưa nói xong đã bị Tạ Uyên cắt ngang: “Trình tiên sinh, vì sao anh lại thấy hứng thú với vấn đề này, thuận tiện nói cho chúng tôi biết được không?”

Trình Dã dường như cảm nhận được địch ý từ phía Tạ Uyên, nhưng ông không sợ hãi chút nào thẳng thừng đáp: “Bời vì mối tình đầu của tôi có cùng họ với cô bé Khương Vũ này. Hơn nữa trước đây chúng tôi cũng từng hẹn ước nếu sau này kết hôn sinh con gái sẽ lấy họ Khương đặt tên cho con bé, vừa hay nhà Khương Vũ cũng có chung ý tưởng đó, nhịn không được muốn hỏi thêm vài câu thôi.”

“Ồ, trùng hợp thật, nhưng thế giới lớn vậy, không thiếu điều bất ngờ, họ Khương cũng phải hiếm.”

Khương Vũ nhìn thần sắc Tạ Uyên, rõ ràng không vui.

Chắc chắn chú ấy đã nhận ra cái gì đó…

Nếu như chú ấy thật sự thích mẹ Khương Mạn Y của cô, vậy tất thảy những điều cô làm quả thực có lỗi với chú ấy.

Cô có thể gặp ba Trình Dã, toàn bộ là nhờ chú Tạ Uyên giúp đỡ.

Khương Vũ đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng vẫn ngậm miệng không dám nói thêm câu gì.

Trên bàn cơm yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người không nói thêm gì nữa, ai cũng ôm tâm sự riêng.

Trong lòng Trình Dã nổi sóng không thôi, thi thoảng ngẩng đầu nhìn lướt qua Khương Vũ, dò xét ngũ quan, bộ dáng của cô bé, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Có lẽ ông suy nghĩ quá nhiều, đã hơn 20 năm, người con gái ngày đó ông đem lòng yêu thương nay có lẽ đã lập gia đình.

Ông thì vẫn như cũ, ốm mối chấp niệm sâu nặng này, nhớ mãi không quên, Chỉ một cái tên bình thường cũng khiến ông suy nghĩ lung tung như thế, còn tưởng bở cho rằng cô ấy đã sinh cho mình một cô con gái ư? Viễn vông.

Thật sự quá nực cười.

Bữa cơm này ăn thật sự vô vị, cũng chẳng còn hứng thú trò chuyện lúc đầu, ông dứt khoát đứng dậy nói: “Các vị, buổi Concert đêm nay tôi cảm thấy hơi mệt, xin phép rời bàn tiệc trước. Có chỗ nào không chu toàn, mong mọi người vạn phần thông cảm cho.”

Nói xong, ông gọi Lưu Nghệ Bạch chuẩn bị rời đi.

Khương Vũ nhìn thân ảnh ba đi ngày càng xa, bàn tay dưới bàn siết chặt cổ áo.

Nếu như lần này để ba rời đi như thế, có lẽ cả cuộc đời mình cô cũng không được gặp lại ông nữa.

Nhiều năm như vậy, vô số lần từ trong mộng khóc nấc lên tỉnh lại, chẳng phải vì muốn gặp ba ruột dù chỉ một lần hay sao.

Khi bị bắt nạt, cô khao khát có ba bên mình, giúp cô chống đỡ mọi bất công trên đời này…

Hiện tại ba đã ở ngay trước mặt, mà trong lòng ông vẫn ôm ấp quyến luyến người xưa.

Hốc mắt Khương Vũ ửng hồng, nhìn về phía Cừu Lệ

Mà ánh mắt Cừu Lệ kiên định nhìn thẳng cô như thể đang nói: Cho dù em quyết định thế nào, anh vẫn mãi mãi đứng về phía em.

Lòng cô dâng lên một cỗ dũng khí, Khương Vũ đứng lên đuổi theo Trình Dã, khi thân ảnh kia dần biến mất nơi cuối hàng lang, cô thẳng thắn nói to: “Mẹ cháu là Khương Mạn Y, ba cháu tên là Trình Dã, vậy chú chính là ba của cháu sao?”

Cả người Trình Dã lặng đi, ông dừng lại thật lâu, cuối cùng cứng ngắc, xoay người nhìn cô gái trẻ, đáy mắt không giấu được khiếp sợ: “Cháu… cháu vừa nói gì?”

“Mẹ cháu không lấy chồng, cuộc sống cũng chưa từng hạnh phúc, mẹ rất cô độc, cũng rất vất vả. Nếu như chú là ba của cháu, vậy có thể… có thể cùng trở về nhà với cháu được không?”

Một giây sau, Trình Dã lảo đảo chạy về phía Khương Vũ, một tay kéo con gái nhỏ vào lòng ôm thật chặt, tròng mắt đẫm lệ ---

“Ba biết! Ba vừa mới biết… Con thật sự là con gái ba. Dáng dấp con gái ba giống ba đến thế, đôi mắt, cái mũi… giống nhau như đúc! Làm sao có thể không phải con của ba chứ! Tiểu Vũ, con gái nhỏ của ba.”

“Ba rốt cũng con cũng tìm thấy ba rồi! Hu hu.”

Tạ Uyển vội vã đuổi tới nơi thì chứng kiến cảnh này: …