Mộng Tình Cổ

Chương 9-3



Tôi lắc đầu.

"Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành." Cung Đại lẩm bẩm, "Đẹp lắm đấy."

Có nghĩa là bà ta từng nhìn thấy.

Trước đây khi Cung Mặc lấy mộng tình cổ ra, chắc bà ta cũng có mặt.

Theo tiếng kêu của hắc xà cổ, lồng ngực Cung Mặc không có động tĩnh gì, hắc xà cổ sốt ruột kéo dài thân rắn muốn chui vào lồng ngực của Cung Mặc. Nhưng ngay lúc này, sau lưng Cung Mặc phát ra luồng ánh sáng màu vàng, hắc xà cổ co rúm lại như bị điện giật, không cam lòng ngẩng đầu gầm lên.

"À quên nói, lúc bắt hắc xà cổ, tôi đã hạ cấm chế không cho nó quay trở lại cơ thể của anh A La." Cung Đại cười nói, "Trong thời gian anh A La hôn mê bất tỉnh, ngoài việc anh ấy đã phong ấn đan điền, không cho tôi hút mật ra thì những trò khác tôi đều đã chơi hết rồi."

Chẳng trách bà ta càng ngày càng điên cuồng.

Không chỉ khinh thường tôi, ngay cả A La cũng khinh thường.

Hắc xà cổ không thể quay trở về cơ thể của Cung Mặc, lại cảm nhận được mộng tình cổ, đầu rắn miễn cưỡng di chuyển gần trái tim Cung Mặc.

Không bao lâu, trong lồng ngực Cung Mặc phát ra ánh sáng đầy màu sắc, có một thứ gì đó như cầu vồng ở bên trong từ từ bay ra.

Hắc xà cổ vươn lưỡi thăm dò.

"Hình dáng của mộng tình cổ là cây liền cành (*) bảy màu." Cung Mặc tỏ ra hâm mộ, "Là của tôi."

(*) Liên lý chi (连理枝) dùng để chỉ hình ảnh hai cây có cành mọc cùng nhau, ẩn dụ cho tình yêu vợ chồng

Ai có thể ngờ mộng tình cổ không phải sâu mà là cây liền cành bảy màu chứ?

Nhưng qua một lúc lâu, mộng tình cổ chỉ để lộ ra hai cái râu như để chào hỏi hắc xà cổ, không hề có ý định bò ra.

"Sao lại như thế?" Cung Đại sốt ruột, lại lắc chuông đồng, niệm chú.

"A!" Cung Mặc đang nắm tay tôi đột nhiên buông tay, ôm đầu, "Đau quá!"

"Đây là vong tình cổ chú, một khi bị thúc giục, cậu ta sẽ quên đi người mình nhớ nhất, cũng chính là cô. Mộng tình cổ trong cơ thể cậu ta cũng sẽ bị ảnh hưởng. Bản thân nó do máu của cô và anh A La nuôi nấng, người nhớ nhất cũng là cô, vì để không quên đi, nó chỉ có thể trốn." Cung Đại giải thích.

Nhưng dù Cung Mặc đau đớn giãy giụa, mộng tình cổ cũng không hề có ý định chui ra ngoài đi vào cơ thể của Cố Thành.

"Đúng rồi! Phải có cả máu của cô! Chỉ cổ bản mệnh của anh A La thôi thì chưa đủ, phải còn của cô!" Cung Đại hừ lạnh, "Không thể tiếp tục đợi nữa!"

Lúc này cổ trùng trong cổ nhai đã xử lý gần hết đám bướm, bắt đầu quay sang cắn nhau.

Để bản thân không bị ngộ thương, Cố Minh phải dùng cổ thuật gọi thêm bươm tới.

Nhưng muốn bay tới đây phải xuyên qua khu rừng rậm, với bản lĩnh của ông ta thì chỉ dẫn đường vài ba con tới đây.

Cái Cung Đại muốn là dụ mộng tình cổ ra, chiếm làm của riêng, sau đó dùng cổ bản mệnh của mình là điệp luyến hoa nuốt chửng tất cả cổ trùng khác trong cổ nhai này, trở thành nữ vương.

Thấy Cố Minh không thể xử lý đám cổ trùng, Cung Đại liếc nhìn các vết thương trên người tôi, đi đến bên cạnh Cố Thành, niệm chú, búng ngón tay dẫn kim tằm cổ ra, đặt kim tằm cổ bên hắc xà cổ, thúc giục cái mộng tình cổ.

Con sâu vàng mập ú kia vẫn khóc, đôi mắt đen nhánh nhỏ bé thỉnh thoảng còn nhìn tôi.

Hai cái râu của mộng tình cổ từng chút bò về phía kim tằm cổ.

Cung Đại cẩn thận rút tay về, muốn dụ mộng tình cổ đi theo.

Tôi lập tức lao tới giữ chặt tay bà ta, há miệng ngậm lấy ngón tay có kim tằm cổ.

"Cô!" Cung Đại không ngờ tôi lại dùng chiêu này, tay còn lại muốn đập vào đầu tôi

Tay bà ta đầy gai nhọn như hoa hồng, đầu gai có ánh sáng xanh, một khi tấn công trúng, chưa kể vết thương nặng cỡ nào, chỉ riêng chất độc trên đó cũng đủ để giết người.

Lúc này, Cố Thành đột nhiên quay sang giữ chặt Cung Đại.

Còn mộng tình cổ trong tim Cung Mặc bỗng duỗi những cái xúc tu dài ra quấn lấy hắc xà cổ, kéo hắc xà cổ về.

"Tới đây!" Cung Mặc cũng không nghĩ tôi lại có chiêu này, vội vòng tay qua ôm lấy eo tôi, kéo tôi về, tay còn lại vẫy mạnh tưới máu lên gương bạc.

"Cố Thành, muốn chết hả!" Cung Đại Cố Thành ra.

Máu bắn tung tóe, tay bà ta muốn chạm vào chuông đồng đeo trên eo.

Nhưng đúng lúc này, một gốc cây bất thình lình phá đất mọc lên quấn lấy tay Cung Đại, kéo bà ta xuống.

Vô số rễ cây như rắn sống lao ra nhấn chìm Cung Đại và Cố Thành.

Theo rễ cây mọc lên, rất nhiều cành lá xum xuê lao thẳng xuống.

Tôi ngậm kim tằm cổ trong miệng, không nhớ phải dùng thế nào, chỉ biết nó là cổ bản mệnh của tôi, sẽ không làm tôi bị thương, vì thế trực tiếp nuốt xuống.

Dù sao cũng là cổ mà, chắc nó có thể tự do ra vào cơ thể của chủ.

Một cái cây đột nhiên từ dưới đất mọc lên khiến cả cổ nhai trở nên hỗn loạn.

Cung Mặc một tay ôm tôi, một tay kéo cành cây mượn lực nhảy lên vách hố.

Mà từ sáu mặt gương bạc đẫm máu càng ngày càng có nhiều rễ cây mộc ra, từ từ hội tụ tạo thành một cây cổ thụ lớn.

Cây mọc tự do trong cổ nhai, tùy ý sinh trưởng.

"A La!" Cung Đại bị rễ cây cuốn lấy, chỉ có thể nhô ra một cái đầu, tức giận gầm lên, "Không ngờ bảy mươi năm trước anh lại nuôi thụ cổ!"

Cung Mặc ôm tôi, thở hổn hển, liều mạng chạy lên trên.

Cung Đại đoán không sai, cây hòe ngàn năm kia chính là thụ cổ.

Vì trấn giữ cổ nhai, Vân Phàm mới chết.

Cô ấy và A La quen nhau, hiểu nhau, yêu nhau, tất cả đều bắt đầu từ việc trấn giữ cổ nhai.

Việc bọn họ thảo luận nhiều nhất chính là dùng cách nào ít nguy hại nhất giải quyết tất cả cổ trùng trong cổ nhai, không cho chúng theo mạch khoáng chạy ra ngoài giết chóc.

Thật ra bọn họ đã nghĩ ra cách, chẳng qua cơ hội chưa tới.

Thời thế thay đổi, theo dòng chảy của lịch sử, có rất nhiều thứ đã nằm ngoài tầm kiểm soát của con người.

Chưa kể để giết Vân Phàm, Cung Đại đã chọn thời cơ khởi động cổ trùng trong cổ nhai.

A La ở ngoài tiền tuyến ổn định lòng quân, không thể trở về, chỉ có một mình Vân Phàm xuống cổ nhai.

Khi chết, cô ấy biết Cung Đại là kẻ đứng sau mọi việc nhưng cô ấy vẫn lựa chọn để Cung Đại chạy trốn, còn mình ở lại hiến tế cổ bản mệnh, để lại huyết chú, lần nữa phong ấn đám cổ trùng.

Thời điểm A La trở về, anh ta không chỉ bổ sung huyết chú, mà còn để lại cổ dẫn trong sáu mặt gương.

Cách tốt nhất để trấn giữ đám cổ trùng chính là cây hòe ngàn năm kia.

Rễ cây sâu, cành lá xum xuê.

Trên có thể che trời.

Dưới có thể xuống đất.

Vậy nên A La đã mổ lấy mộng tình cổ ra nuôi thi thể của Vân Phàm, thật ra cũng là để cho cô ấy và cây hòe hòa làm một thể, đồng thời dùng máu của mình luyện cây hòe thành thụ cổ.

Chỉ tiếc A La bị thương quá nặng, không thể chờ đến lúc nuôi thụ cổ thành công.

Nhưng chỉ cần có một ngày mộng tình cổ được nuôi bằng máu của anh và Vân Phàm về đây, máu của anh và Vân Phàm lại được bôi lên sáu mặt kính bạc, vậy thụ cổ sẽ theo cổ dẫn từ dưới đất mọc lên.

Tính về sát thương, chẳng có gì sánh được một cái cây cổ thụ có thể che trời.

Mà cổ dẫn trên mặt kính chính là đoạn ký ức cuối cùng của mộng tình cổ trước khi A La hôn mê, cũng là đoạn ký ức duy nhất không liên quan tới tình yêu cùng Vân Phàm.

Vong tình cổ chú có thể trấn áp tình cảm của A La dành cho Vân Phàm, nhưng lại không thể cản được quyết tâm A La muốn trấn áp cổ nhai.

Vậy nên sau khi mộng tình cổ trở về cơ thể của Cung Mặc, anh không nhớ lại tình yêu sâu đậm đến mức hủy hồn giải phách của kiếp trước.

Việc duy nhất anh nhớ lại chính là dẫn cây hòe phá cổ nhai, giải quyết tai họa trăm năm của Miêu Cương.