Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 71: Không thể tin



Editor: Nguyệt Ngạn

Beta: An Lam

-Ta không tin… ta không tin… người đó không phải sư phụ… nhất định không phải sư phụ. Sư phụ không thể nào làm ra những chuyện như vậy! Là các ngươi… là các ngươi gạt ta! Là các ngươi cố ý hãm hại sư phụ.

Tâm… giống như bị dao cứa phải, đau… không thể hô hấp được. Mộng Tịch vươn hai tay chỉ lung tung, chỉ vào Ứng Bá Thiên, rồi chỉ vào Phong Vô Trời, liên tục lắc đầu lui về sau. Trên mặt có rất nhiều cảm xúc đan xen, tái nhợt, vô lực, khiếp sợ, sợ hãi…

Bọn họ nói chính sư phụ là người giết hại cha mẹ nàng… Nàng không tin, không thể nào tin được!

-Mộng Tịch…

Thấy Mộng Tịch lảo đảo như muốn té, Minh Ảnh đau lòng tiến lên đỡ phía sau lưng Mộng Tịch.

-Ta thật sự rất muốn biết, rốt cục là sư phụ ngươi dùng biện pháp gì, mà có thể làm cho ngươi một mực tín nhiệm hắn như vậy ! Nếu như ngươi đã không tin những gì chúng ta nói, vậy thì ngươi hãy tận mắt nhìn xem cha mẹ ngươi chết như thế nào, được không?

Ngữ khí nói ra giống như đang lừa gạt tiểu hài tử, ngón tay Ứng Bá Thiên nhúng vào ly trà, búng ra một giọt nước. Giọt nước bay ra giữa không trung, hóa thành một cái thủy kính rất lớn.

Hình ảnh xuất hiện trên thủy kính càng ngày càng rõ rệt, Mộng Tịch từng bước từng bước một tiến đến đứng trước thủy kính. Tâm tình của nàng hiện giờ cũng không có cách nào nói rõ được, chỉ là khi thấy hình ảnh trước mắt, tư duy của nàng đã bị đình chỉ lại. Tất cả đều mờ mịt, bị động, bất lực…

Trong lòng nàng có một thanh âm, cố gắng đang nói rõ với nàng, hết thảy những thứ nàng thấy trước mặt đều không phải sự thật. Bọn hắn chỉ muốn giữa nàng và sư phụ xảy ra hiểu lầm, cho nên mới cố tình làm cho nàng thấy những điều giả dối này. Thế nhưng trong lòng nàng cũng đang có một thanh âm khác, thanh âm đó không chút lưu tình nào mà đang gặm nhấm tâm của nàng, thanh âm đó vừa cắn nuốt từng ngụm lớn, lại vừa nói: Ngươi đã tận mắt nhìn thấy sự thật, ngươi còn muốn lừa dối chính mình sao?

Mộng Tịch đưa tay chạm nhẹ vào thủy kính, cảm giác lạnh thấu xương từ ngón tay truyền khắp cơ thể. Nàng đang muốn xác định lại, sự thật rốt cục là như thế nào? Hình ảnh trước mắt nàng trong nháy mắt trở nên hư ảo, giống như những cảnh trong mơ vậy!

Giống như trong nội tâm tìm được một cái cớ thật tốt, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, mi tâm giãn ra, cực lực thuyết phục mình: đây là giả, bọn hắn dùng những hình ảnh giả dối này để lừa nàng. Hình này mờ ảo như vậy, không thể thấy rõ người này có phải sư phụ hay không. Nàng cũng không phải tiểu hài ba tuổi, sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy!

Nhưng cái ý nghĩ ấy chỉ xuất hiện trong đầu Mộng Tịch một khoảng thời gian ngắn như chớp mắt, thì liền bị ma âm của Ứng Bá Thiên đánh cho nát bấy:

-Cái này có phải thật hay không, vậy thì ngươi tiến vào xem không phải sẽ biết sao?

Vào xem, nàng có thể vào xem sao? Nhưng nàng đã nhận định người đó không phải sư phụ, vì sao lại muốn đi vào xem những thứ giả dối như vậy? Lúc này, nàng hẳn là phải một chưởng đánh vỡ cái thủy kính này chứ…

Thế nhưng, Mộng Tịch cũng rất muốn nhìn thấy cha mẹ. Thật vất vả lắm mới có cơ hội để gặp lại hai người. nàng rất muốn gặp lại bọn họ …

Vậy thì vào gặp đi, sau này cũng không còn cơ hội tốt như vậy.

Là ai đang nói chuyện? A, đúng rồi, thanh âm kia chính là của đáy lòng nàng . Hình như bây giờ, nàng đột nhiên cảm thấy nó cũng không chán ghét như vậy.

Mộng Tịch chậm rãi nhắm hai mắt lại, mặc cho Minh Ảnh ở bên cạnh gọi nàng, nàng cũng mặc kệ. Tạp âm bên người Mộng Tịch dần dần biến mất. Đã không còn tiếng cười khẽ của Tử Dạ, đã không còn cái hừ lạnh của Kình Thương Hải, đã không còn thanh âm của Phong Vô Thiên, cũng không còn tiếng thở dài của Việt Long Trạch. Toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại.

Mộng Tịch mệt mỏi quá, đột nhiên rất muốn ngủ một giấc. thế nhưng, vì sao trước mắt lại hiện lên hào quang chói mắt như vậy? Nàng đã nhắm hai mắt lại, tại sao vẫn còn có thể cảm nhận mãnh liệt như vậy ? Một mảnh trắng trắng hồng hồng kia, rốt cuộc là cái gì? Tại sao lại ầm ĩ như vậy, không cho nàng nghỉ ngơi chút nào!

Mang theo một điểm sinh khí, bĩu môi, mí mắt Mộng Tịch nhẹ nâng lên. Trước mắt nàng không phải sư phụ sao? nhưng vì sao hai mắt sư phụ lại đỏ như vậy? Thật đáng sợ !

Người đang nhìn cái gì?

Mộng Tịch nhìn theo ánh mắt của Dịch Vân Lạc, xoay người lại, đây không phải cha mẹ của nàng sao? Bọn họ sao lại ở chỗ này? Nàng nhớ, khi nàng tỉnh lại thì đã không thấy cha mẹ, nên ngồi ở trên giường chờ bọn họ trở về, nhưng lại không nghĩ vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Sau đó, nàng liền đi đến đây!

Thế nhưng, hình như có cái gì đó không đúng… vì sao thân hình nàng lại trở nên lớn như vậy? Từ lúc nào nàng lại có thêm một sư phụ !

Đầu đau quá, Mộng Tịch ôm lấy đầu. Quên đi, nàng không muốn nghĩ nữa, vấn đề này quá phức tạp, nàng hỏi cha mẹ không phải là được rồi sao!

Mộng Tịch cao hứng bừng bừng, chạy đến bên người cha mẹ, ôm lấy cánh tay phụ thân làm nũng:

-Cha, nương, hai người đã đi đâu? Tại sao không nói cho Mộng Nhi biết? Mộng Nhi ở đây đợi hai người lâu lắm rồi!

Nhưng cha mẹ nàng cũng không có nhìn nàng, chỉ chăm chú ôm lấy nàng, run lẩy bẩy, hai mắt mở to, hoảng sợ nhìn bạch y nhân trước mặt

Kỳ quái… Mộng Tịch thầm nghĩ trong lòng, lại quay đầu nhìn sư phụ.

Tay Dịch Vân Lạc cầm một thanh bội kiếm mà trước đây nàng cũng chưa từng thấy qua. Bốn phía đều không có gió, nhưng tóc đen dài của người lại bay lên tán loạn, y phục tuyết trắng càng làm đôi mắt đỏ như máu của người trở nên nổi bật, huyết tinh mang theo hơi thở tử vong.

-Sư phụ, người đang muốn làm gì?

Mộng Tịch nghiêng đầu hỏi, nàng cũng không hiểu tại sao sư phụ lại biến thành như vậy

Dịch Vân Lạc cũng không có trả lời, thậm chí ngay cả liếc cũng không thèm liếc nàng một cái, thanh âm lành lạnh vang lên bên tai, đem không khí xung quanh trở nên đông lạnh:

-Chỉ cần hai người các ngươi chết, thì ta có thể đem nàng trở lại bên cạnh ta. Vĩnh viễn, vĩnh viễn nàng sẽ ở lại bên cạnh ta, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta!

Vừa nói xong, thì thanh bội kiếm trên tay sư phụ cũng chém xuống, trước mắt Mộng Tịch là một mảnh huyết quang.

-Sư phụ…không nên!

Mộng Tịch thở phì phò từng ngụm một, vô lực ngã xuống sàn nhà của đại điện. Toàn thân co giật không ngừng, hai hàng nước mắt đã xuất hiện từ bao giờ.

-Ngươi đã thấy rõ chưa? Có cần nhìn lại một lần nữa không?

Ứng Bá Thiên vẫn ngời trên ghế cao, từ trên cao nhìn xuống Mộng Tịch.

-Vì sao?

Móng tay của Mộng Tịch đã cắm thật sâu vào trong lòng bàn tay, máu tươi đã chảy ra từ lòng bàn tay, từng giọt từng giọt một, chảy xuống nhiễm vào vạt áo, lại giống như đóa hoa đào đang nở rộ.

-Nếu như ngươi hỏi vì sao sư phụ lại giết cha mẹ ngươi, như vậy ngươi phải đi ỏi sư phụ ngươi, chứ không phải hỏi bản quân.

Trên mặt Ứng Bá Thiên lộ ra nụ cười nhàn nhạt mệt mỏi, hắn mệt mỏi, cũng không muốn tiếp tục nghe cái đề tài này nữa.

Mộng Tịch trầm mặc một lúc lâu, mới lảo đảo đứng lên, cả người đều vô lực nhưng lại đẩy Minh Ảnh đang giúp đỡ mình ra. Sau khi chịu sự đả kích lớn, nàng lại cực kỳ bình tĩnh:

-Được… lúc nãy ngươi vừa mới nói muốn thả ta ra ngoài, có phải thật hay không?

-Bản quân đã nói, thì nhất định sẽ không nuốt lời.

Ứng Bá Thiên thấy thái độ không khóc không nháo của nàng cũng rất giật mình.

-Tốt, nhưng ta còn có một yêu cầu.

Mộng Tịch cúi đầu, những sợi tóc mất trật tự rơi xuống bên tai.

-Ta muốn Hạo Khiên ca ca cùng Diệc Hàn sư huynh cùng đi theo.

-Được, bản quân đáp ứng ngươi!

Ứng Bá Thiên lại rất sảng khoái đáp ứng yêu cầu của Mộng Tịch, dù sao hai tiểu tử kia giữ lại cũng vô dụng.

-Ảnh Nhi, Long Trạch, hai người các ngươi lập tức tới địa lao, đem hai bọn họ thả ra

-Vâng…cha.

Minh Ảnh lo lắng liếc nhìn Mộng Tịch một cái, chần chừ nói.

-Cám ơn…

Thanh âm của Mộng Tịch rất nhẹ, giống như thanh âm nức nở của tiểu bạch thỏ đang bị thương.

Không đến thời gian nửa nén hương, Việt Long Trạch đã đem Hạo Khiên cùng Mộ Dung Diêc Hàn đến đại điện. Sau khi nhận được lệnh của Ứng Bá Thiên, Việc Long Trạc cùng Tử Dạ đem đám người Mộng Tịch ra khỏi ma cung.

-Chủ thượng, tại sao ngài khinh địch như vậy, mà thả bọn hắn đi ra?

Hai mắt Kình Thương Hải lộ ra hung quang, nha đầu này có thể sẽ là người kiềm chế được Dịch Vân Lạc, sao chủ thượng có thể hồ đồ mà thả nàng ta ra như vậy!

Ứng Bá Thiên cũng không thèm để ý, cười khẽ:

-Bản quân tin rằng nàng còn có thể trở lại đây. Huống hồ, Nhiếp Hồn Thuật cũng không dễ dàng phá giải được. Lần này, cho dù tu vi Dịch Vân Lạc cao tới đâu, cho dù tiên pháp có cường đại như cũ, thì cũng không thể dễ dàng phát hiện.

-Chủ thượng anh minh.

Kình Thương Hải gật đầu hiểu rõ, hai tay chắp lại thần phục cúi đầu.

*****

Đại môn của Ma Cung từ từ mở ra, Thân ảnh của Mộng Tịch còn chưa xuất hiện hoàn toàn, thì Dịch Vân Lạc đã như một cơn gió xuất hiện trước mặt nàng:

-Tịch Nhi.

Một cái liếc mắt vô cùng đơn giản, hắn liền tỉ mỉ kiểm tra trên dưới của nàng một lượt. Nàng không có việc gì, không có việc gì là tốt rồi.

-Sư phụ, chúng ta trở về đi.

Mộng Tịch cũng không có ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không chú ý tới giọng nói của hắn mang theo mấy phần lo lắng. Nàng chỉ bình tĩnh nói, giống như là chưa từng có chuyện gì phát sinh.

Nhìn hai tròng mắt trống rỗng của nàng, Dịch Vân Lạc cũng chỉ cho rằng nàng đã quá mệt mỏi, cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cầm lấy tay của nàng bước lên đằng vân. Nhưng Mộng Tịch lại nhanh chóng rút tay ra khỏi tay hắn:

-Thỉnh sư phụ yên tâm, đệ tử sẽ theo kịp tốc độ của sư phụ, sẽ không để bị té ngã đâu.

Nghe thấy nàng bỗng nhiên xưng là đệ tử, Dịch Vân Lạc nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một tia khác thường. Nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu, nhàn nhạt nhìn về Hạo Khiên cùng Mộ Dung Diệc Hàn phía sau, hai người cũng ngay lập tức hiểu ý mà nhảy lên đằng vân.

Ma giới cách Thiên Thanh cũng không xa, nhưng là cũng có một khoảng cách nhất định. Dịch Vân Lạc vừa rồi tra xét được ba người bọn họ đều bị che đi mất nội lực, mặc dù đã ăn kim đan mà Mộng Tịch mang theo, nhưng là chỉ khôi phục được ngủ thành nội lực. Dịch Vân Lạc lo lắng thân thể của bọn họ có thể không chịu nổi, cho nên cố ý thả chậm tốc độ.

Vốn là đi hai canh giờ đã đến nơi, nhưng cả phải đến bốn canh giờ mới đến. Dọc đường đi, Mộng Tịch vẫn không ngẩng đầu lên nhìn Dịch Vân Lạc, cũng không có nói lời nào, làm cho bầu không khí cứng ngắc quỷ dị có điểm đáng sợ.

Dịch Vân Lạc một mình chắp tay đứng phía trước đằng vân, trên mặt lạnh nhạt, cũng không có quay lại nhìn Mộng Tịch. Mà Mộ Dung Diệc Hàn cùng Hạo Khiên cũng cảm giác được bầu không khí có gì đó không đúng, nhưng bọn họ cũng không dám hỏi Mộng Tịch. Lại nói, với bộ dáng hiện tại này của Mộng Tịch, cho dù có hỏi cũng sẽ không lấy được kết quả.

Trở lại Sương Vân điện, Dịch Vân Lạc thả Mộng Tịch xuống dưới sân.

Hoa đào đã sớm nở rộ lượt đầu tiên, dày đặc vây cùng nhau ở một chỗ. Xung quanh toàn màu trắng lại điểm thêm một chút phấn hồng, giống như hỏa diễm nở rộ, lại giống như chân trời buổi chiều tà, kiều diễm không nhiễm bụi trần. Tháng tư của nhân gian tràn ngập mùi hoa, cũng là mùa hoa đào nở rộ.

Mộng Tịch lại giống như một con rối, Cước bộ mù quáng tiến về phía trước.

-Tịch Nhi!

Dịch Vân Lạc lại lần nữa vươn tay bắt lấy cổ tay nàng, nhưng lại thêm chút khí lực, để cho nàng không thể giãy giụa.

Mộng Tịch bị bắt ép phải dừng lại, chậm rãi xoay người:

-Xin lỗi sư phụ, đệ tử có chút mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi trước.

-Tịch Nhi!

Dịch Vân Lạc có chút không hiểu, nhưng cũng đành buông tay ra, trầm ngâm nói:

Vậy con hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai sư phụ sẽ đến chữa thương cho con.

-Đa tạ sư phụ.

Mộng Tịch xoay người, cũng không có quay đầu lại ly khai, để lại Dịch Vân Lạc một mình đứng dưới ấy đào. Nhìn bóng dáng của nàng ngày càng đi xa, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một trận cô đơn.