Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Chương 111: Omega Chỉ Muốn Làm Tiền (7)



Như rắn mất đầu, người của Ô Chiến rất nhanh đã chiếm cứ phi thuyền Hắc Xà.

Bên ngoài ồn ào, Nguy Dã nghe thấy thanh âm của Ô Chiến nên quay đầu lại nhìn thoáng qua, thiếu niên đang bị hắn giữ chặt cố giãy dụa, muốn nhân cơ hội trốn thoát.

Đúng là không ngoan, Nguy Dã đành phải đánh ngất y.

Ô Chiến dẫm lên những tinh tặc nằm trên đất mà đi vào, tầm mắt đảo qua, Nguy Dã bình yên vô sự, cổ của Duarte đầy máu.

Y nhướng mày, trong mắt không thiếu sự tán thưởng: “Hay thật.”

Phi thuyền Hắc Xà là hang ổ của Duarte, ở đây có ít nhất hai trăm tên tinh tặc tội ác chồng chất.

Nguy Dã thế mà có thể thản nhiên đến bây giờ, thật ra mà nói, dù là y bị bắt tới đây, cũng sẽ trở nên chật vật bất kham.

Người thanh niên đứng dậy, cả người đều bình thường, chỉ có sợi tóc hơi rối, có vài giọt máu dính trên da thịt tuyết trắng, tăng thêm vẻ đẹp mê hồn.

Ô Chiến bình tĩnh nhìn hắn vài lần, cầm lòng không được mà liếm răng: “Hôm nay cậu lập chiến công đầu, chờ khi thu thập chiến lợi phẩm, sẽ để cậu chọn trước.”

Đôi mắt Nguy Dã sáng ngời, ý cười tràn ngập trong ánh mắt: “Cảm ơn lão đại!”

Hắc hắc, kiếm thêm được một khoản thu nhập.

Sự vui mừng thể hiện rõ ràng, đó là niềm vui sướng phát ra từ tận đáy lòng.

Bỗng nhiên tâm trạng của Ô Chiến cũng trở nên tốt lạ thường, không chỉ bởi vì thắng trận này.

Còn vì Omega mang đến thắng lợi cho y đang cười, làm y cũng vô thức nhếch khóe môi.

Thấy Nguy Dã không có chuyện gì, Ô Chiến yên tâm rời đi, xử lý công việc kế tiếp.

Nguy Dã bế sói con bị mình đánh ngất về phòng.

Thiếu niên tỉnh lại trong dòng nước ấm, đồng tử co rụt, như là mèo sợ nước, lập tức vùng vẫy liều mạng giãy giụa.

Nguy Dã chỉ phải dùng chút lực, giữ người trong bồn tắm, dở khóc dở cười: “Nhóc chưa từng tắm sao? Cũng đâu phải muốn dìm chết nhóc.”

Cả người y rất dơ, trên người đầy vết sẹo, còn có vài vết thương đang sưng đỏ, vừa nhìn đã biết bị người ta đánh đập.

Vết thương cũ mới đan xen trên cơ thể gầy yếu, làm Nguy Dã mềm lòng, dịu dàng dỗ dành nói: “Đừng lộn xộn, tắm sạch sẽ, tôi lấy đồ cho nhóc ăn.”

Chẳng biết là do nhận thấy hắn không có ý xấu, hay bị chữ “Ăn” này hấp dẫn, thiếu niên ngoan ngoãn, yên lặng nhìn động tác của hắn.

Nguy Dã khom lưng nghiêm túc tắm rửa cho y, lúc đụng tới vết thương trên vai, mày nhíu lại.

Cơ thể y cứng đờ, thuần thục chuẩn bị đón nhận đau đớn, nhưng đầu ngón tay mềm mại chỉ khẽ sờ vết thương kia.

Không có đau đớn, mà còn làm y có chút ngứa.

Nguy Dã lần thứ hai bôi sữa tắm cho y, mở miệng dò hỏi: “Nhóc tên gì?”

Không trả lời.

“Không phải là người câm chứ, hay là cổ họng cũng bị thương?” Nguy Dã hơi giật mình, hỏi hệ thống.

001 đã sớm rà quét: “Dây thanh quảng của cậu ta không sao.”

Là không muốn nói chuyện với hắn à? Nguy Dã dùng tay gõ trán y.

Thiếu niên giơ tay che đầu, trong cổ họng tràn ra một tiếng trầm thấp, sau khi nhận ra không đau, âm cuối giơ lên, trở nên có chút nghi hoặc.

Nguy Dã cười: “Được rồi, đi ra.”

Cuối cùng cũng đem người tắm rửa sạch sẽ, tắm rửa mà như đánh trận, trên người Nguy Dã cũng ướt đẫm.

Hắn dứt khoát cởi quần áo, đôi chân thon dài bước vào bồn tắm, ngâm người dưới dòng nước.

001 buồn bã nói: “Em tắm chung……”

“…… Nhóc con đó còn chưa đủ lông đủ cánh đâu.” Chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa đối phương còn chưa phân hoá, Nguy Dã không cảm thấy gì.

Hắn thoáng nhìn thiếu niên ở đối diện, mặt mũi được rửa sạch sẽ, ngũ quan còn chưa nẩy nở hơi hiện vẻ ngây ngô, nhưng đã có thể nhìn ra đường nét. Lông mày đậm, mũi cao, khi trưởng thành sẽ rất đẹp trai.

Trần truồng đứng đó, mặt không có biểu cảm nhìn hắn, hiển nhiên không nhận ra điều gì.

Nguy Dã lấy ra khăn tắm ném cho y: “Lau khô người rồi ra ngoài chờ, lát nữa kiếm đồ cho nhóc ăn.”

Đối với người hàng năm không được ăn no, không thể bỗng nhiên ăn quá nhiều. Nguy Dã tắm xong ra ngoài, chỉ lấy về một ống dịch dinh dưỡng cùng một chén cháo.

Ý thức được thực lực giữa hai người chênh lệch, sói con trở nên nghe lời, kêu y uống dịch dinh dưỡng, y liền một ngụm uống hết, uống xong ánh mắt nhấp nháy nhìn chằm chằm chén trên tay hắn.

Nguy Dã dùng muỗng khuấy cháo, bên trong có thịt vụn hắn xé bỏ vào, tản ra mùi thơm mê người.

Trong mắt hắn mang cười, giọng nói mềm nhẹ: “Muốn ăn sao?”

Không hề nghi ngờ, thiếu niên liếm môi, cơ bắp căng cứng, như áp chế mong muốn vồ tới.

Nếu không phải đánh không lại hắn, phỏng chừng đã vồ lại đây.

Nguy Dã làm bộ không hiểu, lại hỏi một câu: “Muốn ăn sao?”

“…… Nhóc không nói gì, sao tôi biết được nhóc có muốn ăn hay không?”

Thiếu niên gấp đến mức môi mỏng mím chặt, trong cổ họng rốt cuộc phun ra một chữ: “Muốn.”

Nguy Dã trong lòng nhịn không được cười, múc một muỗng cháo thịt đút cho y.

Y hình như không nhai mà nuốt xuống, ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm chén, đói đến đôi mắt xanh lè.

Ừm, đôi mắt vốn dĩ là màu xanh lục.

Nguy Dã lại múc một muỗng, lần thứ hai dò hỏi: “Nhóc tên gì?”

Lúc này thuận lợi nhận được đáp án: “Hải Sâm.”

Dường như đã lâu chưa nói chuyện, giọng nói của thiếu niên rất khàn, âm điệu cũng có chút lạ.

“Ngoan.” Nguy Dã lúc này mới tiếp tục đút y.

Cháo còn ấm, hắn đút cho Hải Sâm từng chút, nghĩ đến ống dịch dinh dưỡng vừa rồi, nửa chén còn lại không đút tiếp.

Bản thân Nguy Dã cũng có chút đói bụng, nửa chén cháo còn lại vào trong bụng hắn.

Đôi mắt xanh lục sâu thẳm như hồ nước, dừng trên cái cổ đang ngẩng cao của hắn.

Giống như sinh vật hoang dã chưa được thuần hoá, phảng phất giây tiếp theo, cổ liền có nguy cơ bị cắn đứt.

Nguy Dã thở dài cười nhẹ: “Sói con, chúng ta cứ từ từ.”

Đói đến thảm như vậy, trước cứ bắt đầu dưỡng tốt cơ thể đi.

Hải Sâm không hiểu ý hắn, dù sao tạm thời trốn không thoát, nên nghe lời làm theo chỉ dẫn của hắn.

Cơm nước xong, Hải Sâm nằm lên giường theo yêu cầu của hắn, mắt nhìn chằm chằm hắn.

Nguy Dã cũng mặc kệ là y đang cảnh giác hay là tìm cơ hội chạy trốn, cầm thuốc trị thương, bắt đầu bôi thuốc lên miệng vết thương của y.

Sự lạnh lẽo thay thế cảm giác sưng đau ở vết thương, thiếu niên rũ mắt, lặng lẽ nhìn ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên ngực mình.

Những dơ bẩn trên người đã được rửa sạch, cả người đều thoải mái, dạ dày ấm áp no căng.

Dưới người là giường đệm mềm mại, mùi thuốc thoang thoảng hòa lẫn với mùi thơm dễ chịu trên người thiếu niên, đối lập với sự tàn khốc trước đó, đây như cảnh đẹp trong mơ.

Một cảm giác xa lạ ập vào trong lòng, nhịp tim đập ổn định, Hải Sâm ngửi mùi hương gần ngay bên cạnh, vô thức nhắm mắt lại.

*

Sau khi chiếm được phi thuyền Hắc Xà, mọi người vội vàng dọn sạch người của Duarte, kiểm kê chiến lợi phẩm, bận đến khí thế ngất trời.

Hill phụ trách coi chừng những tù binh, lúc kiểm kê nhân số thiếu một người, cậu ta nhanh chóng phát hiện người này ở chỗ Nguy Dã, chăm sóc đến một ngày ba cử cơm, như rất quan tâm.

Đối mặt với dò hỏi của Hill, Nguy Dã lộ ra vẻ mặt đượm buồn: “Thực xin lỗi, là tôi tự ý quyết định. Đứa bé kia…… Rất giống người em trai đã mất của tôi.”

“Cậu biết đó, mỗi ngày trên tinh cầu rác rưởi đều có người chết, em trai vì bảo vệ tôi mới hy sinh bản thân……”

Hill thực hối hận vì làm hắn nhớ lại chuyện buồn, vội vàng nói tiếng xin lỗi. Trên phi thuyền Chúc Long có khoang chữa bệnh, vì biểu hiện xin lỗi, cậu ta chủ động đưa ra lời giúp Hải Sâm kiểm tra thân thể.

Khoang chữa bệnh thực tiên tiến, kết quả kiểm tra toàn diện đã có, khi Hill nhìn thấy kết quả thì ngẩn người: “Cái này……”

Đứng đầu là chất phóng xạ trong cơ thể, nguyên tố phóng xạ này chỉ có ở những người hàng năm sinh sống trên tinh cầu rác rưởi.

“Chẳng lẽ Hải Sâm cũng là từ tinh cầu rác rưởi nhập cư trái phép ra tới?”

Thì ra là người trên tinh cầu rác rưởi, trách không được.

Mấy ngày này Nguy Dã đều ở bên cạnh Hải Sâm, ngoại trừ việc cho y ăn, còn làm quen và trò chuyện với y, hắn phát hiện có rất nhiều chuyện Hải Sâm đều không hiểu, cần dạy từ cơ bản.

Tất cả những người mới ra khỏi tinh cầu rác rưởi đều thế này, cảm thấy xa lạ với thế giới phồn hoa bên ngoài, không biết sử dụng công cụ sinh hoạt công nghệ cao.

Hải Sâm mới từ tinh cầu rác rưởi ra tới, đã bị tinh tặc bắt lấy nuôi như chó, vẫn đang trong giai đoạn giản dị và hung tàn nhất.

Mục tiêu cứu viện mà Louis cho hắn, không thể nghi ngờ là Hải Sâm.

Nguy Dã từng phỏng đoán, mục tiêu cứu viện có thể là thành viên bí mật trong quân đội, hoặc là đứa con riêng không thể gặp ánh sáng của nhân vật lớn nào đó.

Hiện tại xem ra, có khả năng là phỏng đoán thứ hai.

Một nhóc đáng thương lưu lạc ở tinh cầu rác rưởi.

Trong đầu Nguy Dã suy đoán lung tung, trên mặt lộ vẻ kinh hỉ lại đau thương: “Hải Sâm cũng từ tinh cầu rác rưởi? Như vậy…… Càng giống em trai tôi, cậu nhóc ấy nhất định là quà tặng của ông trời cho tôi.”

Kỹ thuật diễn xuất tinh vi, Hill cơ hồ cho rằng hắn muốn khóc, luống cuống tay chân không biết làm gì, liên tục an ủi hắn.

Nhân vật chính trong đề tài lại không hiểu gì. Hải Sâm đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, lại từ trong túi lấy ra một que thịt khô, Nguy Dã mỗi ngày sẽ cho y mấy que để mài răng, nhưng cũng không cho nhiều, miễn cho y ăn đến no căng.

Hải Sâm khó hiểu mà nhìn Nguy Dã đang giả bộ đau thương nhìn y, trên tay còn xé que thịt khô.

Nguy Dã: “……” Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn!

Thịt khô mới vừa mở ra, rơi vào tay Nguy Dã.

Ánh mắt Hải Sâm đuổi theo, trông mong mà nhìn hắn vài giây, nghẹn nghẹn, học theo Hill gọi tên hắn: “Nguy Dã……”

Lần đầu tiên mở miệng gọi hắn. Nguy Dã ngẩn ra, tiện đà nở nụ cười: “Nguy Dã cái gì? Nhóc phải gọi tôi là anh.”

Hải Sâm nhìn thịt khô: “Anh.”

“Ừ, em trai ngoan.” Nguy Dã giơ tay xoa đầu y.

Chất tóc rất cứng, còn bị hắn tự tay cắt, sờ lên có chút đâm tay.

Người có chất tóc này, thường có tính cách lạnh lùng cứng cõi, Hải Sâm chính là một trong số đó.

Dù sao cũng đánh không lại hắn, hắn có thể tùy tiện sờ, muốn sờ thế nào thì thế đó.

Tâm trạng Nguy Dã vui sướng mà xoa đầu sói con, một ngụm đem thịt khô cắn hết phân nửa.

Hải Sâm đã quen với việc thỉnh thoảng hắn sẽ giành thức ăn, bất đắc dĩ mà nhận nửa que còn lại, một ngụm ăn xong.

Hill ở một bên nhìn hai người, cảm xúc dâng trào, cậu ta cảm thấy Nguy Dã người ký gửi tình cảm dành cho em trai.

Chuyện này vẫn cần nói cho Ô Chiến một tiếng, thời điểm Hill đến tìm Ô Chiến báo cáo, một đám người đang xem video giám sát của phi thuyền Hắc Xà, chính là ngày công phá phi thuyền Hắc Xà.

Rất ít khi thấy đám quê mùa này tập trung tinh thần như vậy, Hill nghi hoặc hỏi Vu Thành: “Các người đang làm gì?”

Vu Thành: “Mọi người đều tò mò, Nguy Dã làm thế nào lông tóc không hao tổn gì sống sót trên phi thuyền Hắc Xà.”

Cứu viện của bọn họ tuy rằng tới kịp, nhưng khoảng thời gian kia, cũng đủ khiến một Omega chịu sự ngược đãi như sống trong địa ngục.

Nghe vậy, Hill cũng nhìn về phía màn hình. Ô Chiến điều chỉnh màn hình, trên màn hình xuất hiện hình bóng của Nguy Dã.

Khi nhìn thấy Nguy Dã bị một đám cầm thú vây quanh, tất cả mọi người đều nghiến răng, ánh mắt Ô Chiến âm trầm, tua nhanh tốc độ video.

Chẳng bao lâu, hình ảnh đã chuyển nguy thành an. Bọn họ nhìn Nguy Dã bắt cóc Duarte, ở trong phòng tù binh đại sát tứ phương……

“Mé!” Mọi người líu lưỡi: “Quá tàn bạo, dạng Alpha nào mới có thể chịu nổi cậu ta?”

“Omega xinh đẹp mê người, tôi nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ có người như lão đại mới có thể.”

Lời thì thầm này làm Ô Chiến không tự chủ được mà thẳng sống lưng.

Nhưng rất nhanh, y nghe thấy đám người kia nhỏ giọng nói: “Không có khả năng, anh quên à, lão đại không được.

Ô Chiến mặt tối sầm: “……”