Mỗi Ngày Bị Ép Hẹn Hò Cùng Lão Đại

Chương 49: Mơ Thấy Gì?



Editor: Coral

Phút chốc trong tiệm tạp hóa bỗng trở nên yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, Hướng Hoài cười nhẹ một tiếng.

Hắn đặt cuốn sách đang cầm trên tay xuống, con ngươi đen nhánh hiện lên chút xảo quyệt: “Người bạn nhỏ, em mơ thấy gì?”

Nghe thấy hỏi vậy, Tiết Tịch cảm thấy trên mặt hơi nóng.

Trong mơ, cô không những sờ eo hắn, mà còn…

Một người luôn mang bộ dáng lạnh nhạt, thế mà lúc này lại có một chút ngại ngùng, hơn nữa lần đầu tiên cô ghét trí nhớ hơn người của mình đến như vậy, tất cả tình huống trong mơ đều hiện rõ trong đầu.

Ngay cả cảm giác chạm vào eo của hắn ở trong mơ, còn cả…. giống như thật vậy.

Lớp sương mù trong mắt của Tiết Tịch bông chốc tan biến, lộ ra con ngươi bên trong vừa sáng vừa đen, cô thở hổn hển nhìn Hướng Hoài, mắng lần nữa: “Đê tiện!”

Gần đây cảm xúc của bạn nhỏ thật thất thường, đây là lần thứ hai Hướng Hoài thấy cô tức giận đến như vậy, khuôn mặt trắng nõn của cô phập phồng, khiến hắn muốn lấy tay nhéo thử, hẳn là rất mềm.

Nhưng sợ rằng nói ra như vậy, cô sẽ tức thêm.

Hướng Hoài cố nhịn xuống, lười biếng dựa ra sau, khóe môi cong lên, không giống ngày thường chỉ cười nhẹ hoặc cười khẽ, mà là cười lớn, vẻ mặt sắc bén cũng vui vẻ theo, tiếng cười trầm thấp làm người khác trong lòng ngứa ngáy.

Sau đó, Tiết Tịch chợt nghe hắn nói: “Là tôi sai.”

Tiết Tịch tức giận, quả nhiên là hắn giở trò quỷ?

Cô đang muốn nổi giận, thì nghe giọng người đàn ông chậm rãi nói: “Có câu châm ngôn nói là ngày suy nghĩ gì thì đêm mơ thấy cái đó.”

Ý cười trên môi hắn càng rõ: “Là tôi không thỏa mãn được em, mới khiến cho em phải nằm mơ, là lỗi của tôi.”

Tiết Tịch suy nghĩ một hồi, trong đầu từ từ xuất hiện một dấu chấm hỏi: “?” Loading...

Két ~~~~

Âm thanh của cái ghế bị kéo trên mặt đất vang lên, Hướng Hoài đứng dậy, cơ thể cao chừng mét tám, hơn Tiết Tịch hẳn một cái đầu, hắn từ phía sau quầy vòng qua, dáng người cao lớn đứng trước mặt cô, hơi khom lưng, cúi đầu, lại gần tai cô nói: “Tôi có một cách rất hay, có thể để khiến em không nằm mơ nữa.”

Tiết Tịch bị câu dẫn: “Cách gì?”

Người đàn ông cười nhẹ lần nữa, hơi thở phà ra trên da của cô, ngứa ngứa, sau đó thì cười cợt nhả nói: “Không phải chuyện trong mơ chúng ta có thể làm ở trong thực tế hay sao?”

“...”

Hai giây sau, chân phải Tiết Tịch lui về sau, tay phải nắm thành quyền, nhanh độc chuẩn nhắm vào mặt hắn mà đánh!

“Bốp!”

Mặc dù tốc độ nhanh, nhưng lại bị tên cẩu nam nhân này đưa tay cản lại, hắn còn nhếch mày: “Nếu bị đánh cho xấu xí rồi, thì trong mơ sẽ không còn đẹp nữa.”

“...”

Mấy ngày nay, Tiết Tịch tự tìm kiếm biện pháp, cô phát hiện nếu mình muốn người đàn ông này trở thành người yêu thì ngực trái sẽ không bị đau nữa.

Ví dụ như, không được đánh nhau.

Suy nghĩ thôi đã thấy trong ngực đau nhói.

Cho nên nếu muốn đánh hắn, cần phải ra đòn bất ngờ. Không cần phải suy nghĩ, trực tiếp ra tay. Nhưng bây giờ bị hắn ngăn lại, muốn đánh nữa cũng không được.

Đương lúc hai người đang giằng co, Răng Khểnh cầm đồ ăn sáng đi vào: “Ôi, hôm nay còn rất sớm! Hai người làm gì đấy? Hai người đang làm gì vậy? So tài với nhau sao?”

“...”

Bầu không khí giương cung bạt kiếm cũng biến mất.

Tiết Tịch rút tay về, giống như không có chuyện gì xảy ra đi tới bàn ăn, cầm bánh bao coi như là người nào đó cắn mạnh một cái. Ồ, bánh bao nhập khẩu rất mềm, có chút giống môi của người đàn ông này trong mơ…

Động tác ăn của cô ngừng lại, ánh mắt cũng dại ra.

Sao lại nghĩ tới giấc mơ kia rồi!

Vì vậy sau đó, Lục Siêu phát hiện, bình thường vẻ mặt Tiết Tịch vốn đã không có biểu cảm, hôm nay lại càng lạnh như băng, giống như có ai đang nợ cô một khoản tiền lớn vậy.

Trước đây nếu cô như vậy, khẳng định khí áp của lão đại cậu cũng sẽ trở nên rất thấp. Nhưng hôm nay, khóe môi của lão đại rõ ràng cong lên, có chút dâm đãng... A phi, là nụ cười phóng đãng.

Rất nhanh đã ăn xong bữa sáng, cô hung hăng nắm tay lão đại một chút, rồi đứng lên đi.

Lúc đi tới cửa, Tiết Tịch bỗng nhớ tới tối qua Răng Khểnh gửi tin nhắn Wechat hỏi cô chuyện ngồi trong xe thể thao.

Từ trước đến nay Tiết Tịch không thích bị người khác quản lý, đứng ngay ngắn lại, lạnh lùng nhìn về phía cậu: “Răng Khểnh, anh có biết vì sao bà ngoại Tiểu Minh có thể sống tới 103 tuổi không?”

Răng Khểnh: “Bời vì bà ta không xen vào việc của người khác?”

Tiết Tịch ngừng hai giây, thu hồi tầm mắt: “Đúng, anh biết vậy là tốt.”

Lúc này mới đi ra khỏi tiệm tạp hóa.

Vẻ mặt Lục Siêu ngơ ngác, sao cậu cảm thấy mình vừa bị uy hiếp? Nhưng cậu đã quản việc gì không liên quan tới mình chứ?

Cậu mơ màng nhìn lão đại, thì thấy vai lão đại run run, giống như đang cười.

Cô nhóc của hắn sao có thể đáng yêu như vậy?

Đến lúc vào lớp, tâm trạng của Tiết Tịch mới bình tĩnh lại.

Cô đi tới chỗ ngồi của mình, sau khi thấy trong lớp phát bài tập, tùy tiện thu dọn một chút thì đi đến lớp Olympic Toán.

Kiến thức ngày hôm qua học quá hay, cô chìm đắm trong đó không cách nào thoát ra được.

Lúc đi qua ngang qua Tần Sảng, vạt áo đồng phục bị kéo lại, Tiết Tịch cúi đầu chỉ thấy trong mắt Tần Sảng mang theo nụ cười bát quái nói: “Chị Tịch, em nói với chị, hôm nay anh Thần được tài xế đưa đi học đó…ha ha ha, xe thể thao của anh ấy bị mất rồi!”

Tiết Tịch: “Sao lại mất?”

Tần Sảng cười to: “Anh Thần nói Cao lão gia kêu anh ấy tuân thủ luật giao thông. Chị nói xem lâu như vậy, cho tới bây giờ anh ấy cũng chưa từng tuân thủ luật giao thông, là sao đây? Bỗng nhiên Cao lão gia lại tuân thủ pháp luật của dân thường! Anh Thần cũng buồn bực muốn chết rồi!”

Tiết Tịch nghe thấy thế, gần như cũng có thể hình dung đến dáng vẻ bực mình của ngọn lửa nhỏ.

Cô mím môi, đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn. Vì vậy, ôm sách vở đi đến lớp Olympic Toán.

Cả ngày hôm nay, cô liên tục học một kiến thức mới, thỉnh thoảng có chỗ không hiểu, sẽ cầm điện thoại lên nhờ lão đại toàn năng chỉ dạy.

Dù sao cô cũng đoán rằng ngay cả “thầy dạy Toán” kia cũng không biết, kiến thức như vậy có lẽ anh ta cũng không hiểu.

Thời gian học tập trôi qua rất nhanh.

Thấm thoát đã qua một tuần.

Cuối tuần là cuộc thi Olympic Toán và Vật Lý. Nhưng cuối tuần này, Tiếp gia cũng sẽ mở ra một cuộc kiểm tra đánh giá trình độ dương cầm.

Thứ bảy.

Phỏng đoán Bharat của Tiết Tịch chỉ còn một bước cuối cùng, cô đắm chìm trong đó ko cách nào thoát ra được, đến lúc chứng minh xong xuôi, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, cô mới chú ý tới sự ồn ào, náo nhiệt dưới lầu.

Thắc mắc mở cửa ra, thì thấy Lưu Y Thu ở dưới lầu sai người làm bố trí đồ đạc. Mà Tiết Dao luyện đàn để chiều nay biểu diễn.

Diệp Lệ mặc một bộ sườn xám màu tím nhạt chú ý thấy cửa phòng của cô mở, thì đi tới dịu dàng nói: “Tịch Tịch, con không đọc sách nữa sao?”

Tiết Tịch gật đầu.

Diệp Lệ theo ánh mắt của cô nhìn xuống chiếc đàn piano ở dưới lầu.

Trong lòng bà đau xót: “Tịch Tịch, nếu như con thích, thì từ bây giờ bắt đầu luyện tập! Con thông minh như vậy, nhất định có thể học được! Chiều nay coi như con học hỏi một chút, không được Chu Thuyền nhận làm học trò cũng không sao, sau này mẹ sẽ tìm một thầy dương cầm tốt hơn cho con!”

Tiết Tịch; “Dạ...”