Mỗi Ngày Bị Ép Hẹn Hò Cùng Lão Đại

Chương 31: Nhớ Kỹ, Hãy Nhớ Đến Tôi!



Editor: Thái Hy

Cuộc thi Ngôi sao toán học được tổ chức ở Lâm Thành, thế nên bọn họ chiều thứ năm đã phải đến đó tập hợp, thứ sáu bắt đầu thi, chủ nhật mới trở về.

Sáng thứ năm trước khi rời nhà, Diệp Lệ lo lắng, đem hành lý của cô kiểm tra lại mấy lần, cuối cùng mới yên tâm, kéo ra cửa giúp cô: “Tịch Tịch, con có ổn không? Hay để mẹ đi cùng con.”

Tiết Tịch lắc đầu, chậm rãi mở miệng: “Không cần đâu ạ.”

Diệp Lệ vẫn lo lắng, dù sao Tiết Tịch từ nhỏ chưa từng rời khỏi cô nhi viện, bà chần chừ mãi lại nói: “Để mẹ gọi điện cho Phạm Hãn, bảo nó ở bên ngoài để ý con nhiều hơn một chút.”

Tiết Tịch còn chưa kịp từ chối, Tiết lão phu nhân đã mở miệng: “Không phải chỉ là một cuộc thi nhỏ thôi hay sao? Dao Dao từ nhỏ đã tham gia không biết bao nhiêu cuộc thi như vậy rồi, cũng chưa từng lo lắng, có người thật biết giả vờ làm quá lên.”

Tiết Tịch không để ý đến bà , làm như không nghe thấy gì đi ra cửa, lên xe, nhấn điện thoại một chút, cô thấy tin nhắn của Răng Khểnh:

Đại Lục: [Hôm nay muốn ăn gì?]

Bên trong tiệm tạp hóa.

Ăn bữa sáng xong, Tiết Tịch như thường lệ nắm lấy tay của Hướng Hoài.

Nắm thật chặt, không có một chút e thẹn nào nên có của một đôi trai gái đang hẹn hò.

Loading...

Hướng Hoài nhích lại gần, đôi mắt sắc bén lóe lên một tia sáng, cằm dưới kiên nghị hơi thả lỏng.

Hắn lười biếng nhìn Tiết Tịch, đến khi cô chuẩn bị buông tay ra, hắn lại nắm ngược lại bàn tay bé nhỏ ấy, khẽ cười: “Bạn nhỏ, nắm thêm một lát nữa.”

Tiết Tịch ngây người: “Vì sao?”

Hướng Hoài không biết đỏ mặt mà trả lời: “Hai ngày nữa em không đến, hôm nay phải nắm cả phần của ngày mai, ngày kia.”

“...”

Tiết Tịch dùng sức rút tay về, vừa định đi thì nghe thấy âm thanh trầm thấp của Hướng Hoài: “Bạn nhỏ.”

Tiết Tịch quay đầu lại, con ngươi hổ phách màu nâu sáng long lanh, giống như hắn đang cười: “Nhớ kỹ, hãy nhớ đến tôi.”

Tiết Tịch nghe xong gật đầu: “Biết rồi.”

Dù sao, không nhớ tới hắn thì ngực cũng sẽ bị đau.

Xoay người ra cửa, nhìn thấy Răng Khểnh, nghĩ tới hắn mỗi ngày đều giúp cô chuẩn bị bữa sáng, Tiết Tịch khách khí: “Cảm ơn.”

Lục Siêu: “?”

Sau khi Tiết Tịch rời khỏi tiệm tạp hóa, Lục Siêu quay đầu lại cảm thấy được một ánh mắt đầy hàn ý của ai đó, hắn khẩn trương mở miệng: “Lão đại, anh nghe em giải thích! Không đúng, em đã làm sai điều gì? Em không làm cái gì mà.”

-

Buổi chiều, mọi người ngời trên xe buýt của trường, đi mất khoảng năm giờ, thì dừng lại tại một khách sạn gần địa điểm thi đấu.

Mười một người từ trường Quốc tế, tám nam ba nữ, hai bạn nữ kia ở cùng một phòng, còn lại một mình Tiết Tịch một phòng.

Cô không lo lắng gì cả, dù sao trước khi ra khỏi cửa, Tiết Thịnh đã cho cô thêm mười vạn, một mình một phòng không có vấn đề gì.

Lão Lưu cũng rất quan tâm, nói với Tiết Tịch: “Thầy sợ em buổi tối một mình sợ hãi, để thầy tìm cho em một bạn nữ nữa ở cùng, buổi tối có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Tiết Tịch gật đầu.

Trung học Tân Thành là trường học dẫn đầu về điểm số thi vào đại học Tân Thành, nổi tiếng cả nước, trường học của họ có ba mươi người tới đây tham dự.

Lão Lưu trước tiên đến chào hỏi mấy thầy cô: “Thầy trương, làm phiền thầy rồi.”

Thầy Trương năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, cũng là trưởng ban giáo dục toán ở Tân Thành, ông có cái bụng bia, ánh mắt nhìn một lượt người của trường trung học Quốc tế, theo thói quen nhìn từ trên cao xuống nói: “Lão Lưu, trong mấy học sinh của ông, ngoại trừ Phạm Hãn ra, cũng chẳng có lấy một người nào quá suất sắc, không thích hợp theo đuổi con đường này, ông mang bọn chúng đến đây cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi! Tôi nói lời này chỉ vì muốn tốt cho ông, ông đừng có trạnh lòng.”

Lão Lưu giật giật khóe miệng, đang coi thường ai đấy?

Nếu không phải vì lo Tiết Tịch là một nữ sinh yếu ớt, muốn tìm thêm một người nữa ở cùng cô, ông còn lâu mới chịu cúi đầu trước Lão Trương này!

Ông không tiếp lời, nhìn một nữ sinh tóc ngắn đứng phía sau thầy Trương nói: “Bạn học Lưu Lệ Viên, phiền em giúp đỡ Tiết Tịch nhé.”

Lưu Lệ Viên đưa mắt nhìn Tiết Tịch rồi nói: “Vâng.”

Sau đó mấy người đi cùng lên lầu, nhận phòng.

Tiết Tịch cầm chìa khóa tới phòng năm trăm linh tám, cô mở cửa, đang định đi vào thì bị một người chặn lại, Lưu Lệ Viên mang theo hành lý tren vào trước.

Cô ta chọn chiếc giường bên cạnh cửa sổ, thả mạnh người xuống: “Thật thoải mái!”

Tiết Tịch vào sau, lạnh nhạt nhìn cô ta một cái. Cô đặt hành lý xuống, sau đó lấy một bộ đề từ túi sách ra, đi đến bàn học bên kia ngồi xuống làm đề.

Gần tới bàn học, Lưu Lệ Viên đột nhiên đứng dậy, ngồi vào chỗ bàn học, hai chân gác lên ghế, cúi đầu nghịch điện thoại: “Ngại quá, tôi muốn dùng chỗ này.”

Tiết Tịch: “...”

Cô yên lặng quay đầu trở lại giường, cầm lấy một quyển sách kê lên đùi, bắt đầu làm đề.

Lưu Lệ Viên nói chuyện điện thoại để loa ngoài, bật âm lượng lớn, mỗi người nói một câu, căn bản không thèm để ý đến Tiết Tịch.

Nửa tiếng sau, cuối cùng cô ta mới chú ý đến nhìn lại.

Lúc này, Tiết Tịch vẫn đang mải mê giải đề, đột nhiên nghe thấy di động “Ting” một tiếng.

Cô cầm lên nhìn, thấy tin nhắn của Răng Khểnh: [Đã tới nơi chưa?]

Tiết Tịch định nhắn tin trả lời lại, nhưng nhìn đến mấy bài còn đang làm dở, cô quyết định gửi tin nhắn thoại: “Mới đến.”

Nói xong câu, dưới bút cũng viết ra đáp án, nhất thời quên mất nhấn thả tin nhắn thoại.

Lưu Lệ Viên khó chịu lấy một đống sách vở đặt lên bàn, cầm lấy di động hùng hổ nói: “Cô gái cùng phòng này rất phiền phức, cô ta chỉ chăm chăm nghịch điện thoại, khiến mình không có chú tâm đọc sách được, không phải học sinh trường Quốc tế rất có tiền hay sao? Sao lại nhất định phải ở cùng phòng với tớ? Người có tiền đều giống như vậy à?

Tiết Tịch vừa làm xong đề, nghe thấy lời này của cô ta. Cô mới buông tay ra, gửi đi tin nhắn thoại.

Cô không để ý đến ánh mắt của người khác nhìn cô như thế nào, bởi vì cho dù họ có nói gì đi nữa, cô cũng không mất mát cái gì, nhưng như thế không có nghĩa là, cô sẽ không tức giận!

Cô nhìn chằm chằm vào Lưu Lệ Viên, từ từ nói: “Cái người vừa nói chuyện suốt nửa tiếng, không phải là cậu sao?”

Lưu Lệ Viên đùng đùng nổi giận: “Cậu có ý gì? Nếu không có cậu, tôi đã có thể ở một mình rồi. Mấy kẻ có tiền mà lại không thuê nổi lấy một cái phòng hay sao? Đừng có ở cùng chỗ với tôi nữa!”

Ánh mắt Tiết Tịch lạnh lùng.

Cô buông quyển sách trên tay, chậm rãi đứng lên khỏi giường, giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo chút dọa người: “Nếu không muốn ở cùng với tôi, cậu có thể đi chỗ khác.”

Lưu Lệ Viên bị dọa sợ, sau hai giây luống cuống nói: “Vì sao tôi phải đi? Đây là phòng của tôi, nếu phải đi thì là cậu mới đúng! Hay là cậu không có tiền? Đến một cái phòng cũng không thuê nổi?”

Vừa nói dứt lời, tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Lưu Lệ Viên có chút sợ ánh mắt của Tiết Tịch, nhanh chóng đứng dậy, ra ngoài mở cửa, thấy nhân viên phục vụ đứng ở ngoài: “Xin hỏi, cô là tiểu thư Tiết Tịch có phải hay không? Chào cô, phòng tổng thống của cô đã chuẩn bị xong, có cần chúng tôi mang hành lý giúp cô không ạ?”

Lưu Lệ Viên: “?”