Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 103: Quân phiệt tranh bá văn [12]



Lý Bàng sớm đã có ý định thâu tóm Mộc gia, bây giờ Mộc Thanh Yểm mở miệng lão tất nhiên tình nguyện bán nhân tình này rồi, hai người cũng không ở lại thư phòng quá lâu, chờ thảo luận xong Mộc Thanh Yểm liền dẫn Thiệu Khiêm tr về phòng.

“Không sợ có biến?” Sau khi trở về Thiệu Khiêm lười biếng nằm trên giường, nhà này đúng là keo kiệt, cho đến bây giờ cũng không có người hỏi bọn họ xem có cần dùng bữa hay không, việc này cũng càng cho thấy, Mộc Thanh Yểm trong mắt bọn họ căn bản cũng không là gì cả.

Bụng có hơi đói Thiệu Khiêm rất là oán niệm, vốn dĩ đã không có cảm tình gì với Lý gia, bây giờ lại đến mức độ chán ghét.

“Tạm thời không cần lo lắng.” Lý lão đầu còn phải lợi dụng hắn trông coi Mộc gia, ít nhất một hai năm nữa cũng sẽ không có động tác gì mới được. Chỉ chờ sau khi lão đầu tử cảm thấy có đủ nắm chắc đoạt lấy Mộc gia trong tay mình mới sẽ động thủ.

“Ừ.” Thiệu Khiêm gật đầu một cái, sau đó lật người nằm sấp trên giường: “Đói.”

“Ăn chút lương khô.” Mộc Thanh Yểm lấy tai nải luôn mang theo bên người xuống, sau đó lấy ra từ bên trong một miếng bánh có hơi cứng đưa cho Thiệu Khiêm.

Thiệu Khiêm lấy bánh, vì phòng ngừa rơi vụn bánh bàn đưa đầu ra nằm trên mép giường như có như không gặm bánh cứng ngắc.

“Thật xin lỗi.” Mộc Thanh Yểm ngồi bên mép giường khẽ vuốt ve lưng Thiệu Khiêm: “Đã nói phải cho em sống những ngày tốt đẹp, nhưng không ngờ lại để em ở đây…”

“Nghĩ gì vậy?” Thiệu Khiêm đưa cái bánh dính nước miếng tới miệng Mộc Thanh Yểm: “Bánh có nguội rồi thì cũng có cái ngon của nguội, anh nếm thử xem, mùi vị cũng không tệ lắm.”

Mộc Thanh Yểm liền gặm bánh trên tay Thiệu Khiêm, sau đó giống như nhận ra nhai kỹ nuốt chậm, cuối cùng lại như có chút không nỡ từ từ nuốt xuống: “Ngon lắm.”

Thiệu Khiêm vẫn luôn ngẩng đầu nhìn hắn, tuy dưới ngọn đèn dầu nhìn không rõ lắm, nhưng biểu tình trên mặt người này lại có thể thấy đại khái, gương mặt có chút áy náy, lại có chút nhộn nhạo là sao đây?

Thiệu Khiêm liếc xéo Mộc Thanh Yểm, sau đó tiếp nằm bên mép giường gặm bánh, dĩ nhiên, hắn ăn đồng thời còn đút Mộc Thanh Yểm một miếng.

Mà lúc này trong thư phòng của Lý phủ, sau khi Lý Bàng đuổi Mộc Thanh Yểm và Thiệu Khiêm rồi bèn kêu người đi thăm dò thân phận của Thiệu Khiêm, qua chừng một giờ rưỡi sau thì có người tới báo cáo, nói lại đại khái thân phận của Thiệu Khiêm.

Lúc Lý Bàng nghe được Thiệu Khiêm là thiếu gia được hai nhà Bành Trầm sủng ái thì khẽ cau mày, lão nắm trong tay lá thư chỉ có vài con số đọc liên tục, cuối cùng vẫy tay kêu người tới báo cáo lui xuống.

Xem ra, rốt cuộc lão vẫn xem thường Mộc Thanh Yểm, không nghĩ tới hắn lại có thể cấu kết với nhị thiếu hai nhà Bành Trầm. Như vậy, lão lại phải lần nữa cân nhắc giá trị lợi dụng của Mộc Thanh Yểm rồi.

Mà Thiệu Khiêm và Mộc Thanh Yểm bên này còn chưa ngủ, hai người cùng nhau ăn hết hai cái bánh, liền bỏ ngoại sam định nghỉ ngơi. Ngoài mặt ít nhất Thiệu Khiêm muốn nghỉ ngơi, nhưng mà, hắn quên mất bên cạnh còn có một người khác.

“Ngư Ngư.” Mộc Thanh Yểm nằm bên trong ôm cánh tay Thiệu Khiêm ôn nhu nói: “Em ngủ sao?”

“Chưa.” Thiệu Khiêm vốn định vận dụng lực linh hồn nhìn chung quanh xem có giám thị hay không, không nghĩ tới lực linh hồn của hắn vừa thả ra, đã bị Mộc Thanh Yểm bắt lấy tay. Chỉ với một trảo đó, lực linh hồn lực ngu ngốc trực tiếp rút về.



“Ngư Ngư, anh không ngủ được.” Mộc Thanh Yểm nói xong thì dịch về phía Thiệu Khiêm: “Anh cảm thấy, chỗ này quá xa lạ, không có một chút cảm giác an toàn.”

Ừ, không chỉ anh không có cảm giác an toàn, em cũng không có. Thiệu Khiêm liếc xéo, sau đó đẩy Mộc Thanh Yểm đã tựa lên đầu mình ra một chút: “ Chờ lát nữa anh mệt thì đi ngủ.”

“Ngư Ngư, lúc này em phải an ủi anh.” Mộc Thanh Yểm bị đẩy ra thì lại càng được voi đòi tiên, y tiến tới bên tai Thiệu Khiêm nhẹ giọng nói, đầu lưỡi như có như không liếm thùy tai của hắn.

Thiệu Khiêm bị động tác bất ngờ của y làm thân thể cứng đờ, lỗ tai của hắn rất nhạy cảm, hơi thở Mộc Thanh Yểm phun nhiệt khí đã khiến hắn có chút nhạy cảm, lúc này lại bị liếm thùy tai, thật là khiến hô hấp hắn lập tức rối loạn.

Mộc Thanh Yểm người này ấy, bình thường thích nhất chính là âm thầm quan sát một người, mặc dù hôm nay bọn họ tắt đèn không thấy được biểu cảm của Thiệu Khiêm, có điều y không thể nào bỏ qua cơ thể có chút cứng còng, cùng với hô hấp rối loạn xuất hiện trong nháy mắt của Ngư Ngư nhà mình.

Trong bóng tối Mộc Thanh Yểm hiếm thấy nhoẻn miệng lộ ra một nụ cười gian kế được như ý, rồi sau đó thân thể lại nhích gần Thiệu Khiêm thêm một chút: “Ngư Ngư bảo bối, em không cảm thấy có hơi nóng sao?”

“Nếu anh nóng, ra ngoài phòng mà ngủ.” Thiệu Khiêm cố gắng muốn đè xuống hô hấp rối loạn, hắn muốn dịch cơ thể ra ngoài, nhưng động tác này vừa được hắn làm, đã bị Mộc Thanh Yểm vô tình chặn lại.

“Ngư Ngư, em hạ nhiệt giúp anh đi.” Mộc Thanh Yểm xoay người ngăn chặn Thiệu Khiêm dịch người, đầu trực tiếp chôn trong hõm cổ hắn, tóc ngắn có hơi cứng đâm vào cổ và gò má của Thiệu Khiêm, mang đếm cảm giác tê dại kỳ quái.

“Anh, cũng không nhìn xem đây là nơi nào.” Thiệu Khiêm dùng sức đẩy cơ thể Mộc Thanh Yểm: “Đợi hôm khác về nhà, chúng ta lại…”

“Ngư Ngư, anh chờ không nổi nữa.” Mộc Thanh Yểm ngậm thùy tai Thiệu Khiêm hàm hàm hồ hồ nói: “Hai ngày nay mỗi lần thấy em, luôn nghĩ em ở dưới thân anh sẽ là quang cảnh thế nào?”

“Hôm khác, hôm khác anh lại nhìn là được.” Thiệu Khiêm cảm thấy mình có hơi điên, cái tên này tại sao lại chơi trò bất ngờ thế? Đang ở Lý gia thế này anh cũng có thể phát dâm?

Lần này Mộc Thanh Yểm không trả lời, trực tiếp xoay người đè người dưới thân, cúi đầu xuống chính xác bao trùm môi Thiệu Khiêm, đầu lưỡi mang tính xâm lược tính không chừa đường sống xông vào.

Thiệu Khiêm tức giận đích vỗ vai y hai cái, rồi sau đó liền ôm vai Mộc Thanh Yểm nóng bỏng đáp lại. Hắn cũng trống rỗng rất lâu, lúc này người yêu mình cũng chủ động như vậy rồi, kêu hắn cứng rắn cự tuyệt tựa hồ cũng không cự được? Thật ra ấy, anh nói thẳng mình cũng muốn là được, cần gì phải tìm nhiều cớ như vậy?

Khi Mộc Thanh Yểm được Thiệu Khiêm đáp động tác càng thêm càn rỡ, tay y có chút nóng nảy đưa vào vạt áo của Thiệu Khiêm, hai ba cái cởi thắt lưng ra, rồi sau đó nửa ôm người lên, trực tiếp cởi áo lót của Thiệu Khiêm vứt vào trong giường…

Chỉ một thoáng, Thiệu Khiêm đã bị lột sạch, sau khi Mộc Thanh Yểm cởi hết, nửa quỳ giữa haii chân Thiệu Khiêm hai tay cởi hết quần áo trên người, sau ném quần áo ra khỏi chăn gấm, lần nữa đè lên.

Tuy Mộc Thanh Yểm tương đối giỏi quan sát, nhưng mà ấy, cũng không thể che giấu rằng đây là lần đầu tiên của y, khi tiến vào Thiệu Khiêm thật sự đau đến mặt trắng bệch, thân thể tựa như bị khoét từ giữa vậy, hắn tức giận dùng sức nện lên lưng Mộc Thanh Yểm mấy cái, tỏ ý y đừng lộn xộn.

Nhưng hiển nhiên, Mộc Thanh Yểm hiểu sai ý…

Khi Thiệu Khiêm nện y, chỗ kia cũng không tự chủ siết chặt…



Sau đó, tên này trực tiếp hôn Thiệu Khiêm, ngang ngược ra vào…

Thiệu Khiêm vốn đã không thích ứng, lúc này bị cái tên này ngang ngược ra vào, thật sự đau đến mắt cũng rỉ nước mắt, hai tay trắng nõn thon dài dùng sức bấu vào lưng Mộc Thanh Yểm, bản ý là muốn y chậm thêm nhiều nữa, ai ngờ cái tên trên người rõ ràng bày tỏ đã hiểu sai ý hắn, lúc cảm nhận được đau đớn sau lưng, động tác lại thô lỗ không ít.

Hôm nay, Thiệu Khiêm thật sự bị động tác dã man của tên này làm tước mắt thoáng biến đen, lúc này hắn thật sự khóc không ra nước mắt, mỗi một thế giới anh đều phải làm vậy sao, có nghĩ tới cảm nhận của em không?

Hiển nhiên, ít nhất bây giờ Mộc Thanh Yểm là không rảnh nghĩ tới cảm nhận của Thiệu Khiêm, còn như ngày mai có bị phạt hay không? Đó là chuyện của ngày mai rồi, hôm nay cứ làm xong chuyện hôm nay là được.

Mộc Thanh Yểm được khai trai, đâu có chuyện một lần hai lần là xong? Trong phòng cho khách trong phủ đúng là một đêm chăn đỏ nhấp nhô chưa từng ngừng nghỉ, thám tử phụ trách ở bên ngoài nghe động tĩnh, đều có chút không được tự nhiên cách xa một chút.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Bàng liền nghe được thám tử báo cáo Mộc Thanh Yểm ở trong phòng một đêm không chịu ngừng. Lý Bàng là người từng trải, nghe vậy trên mặt lộ nụ cười dâm tà: “Là kẻ háo sắc, như vậy cũng dễ nắm trong tay.”

Dụng ý của Lý Bàng rất đơn giản, lão muốn nắm Mộc gia trong tay, nhưng lại không thể can thiệp quá nhiều, lão cần một con cờ, một con cờ dễ nắm trong tay cũng sẽ không phản bội. Đối với lão mà nói, một kẻ háo sắc còn hơn người dã tâm, không thể nghi ngờ là lão cần nhất.

Lý Bàng tâm tình tốt, giá trực tiếp phản ứng vào sáng sớm lại dặn gia đinh kêu Mộc Thanh Yểm và Thiệu Khiêm dùng bữa sáng, thậm chí trước khi Thiệu Khiêm cùng Mộc Thanh Yểm đến đây, Lý Bàng cũng không có động đũa một chút.

Tinh thần có chút uể oải, sắc mặt cũng không quá tốt trên đường đi Thiệu Khiêm mặt luôn hằm hằm, vô luận Mộc Thanh Yểm ở bên cạnh nói gì với hắn, thì luôn là không tuân theo.

Lý Bàng vẫn ngồi ở chủ vị nhìn hai người này đến gần, Mộc Thanh Yểm thái độ khác thường mặt đầy biểu tình lấy lòng, mà Thiệu Khiêm mau hơn y một bước thì mặt không kiên nhẫn, thậm chí lúc Mộc Thanh Yểm đưa tay còn muốn hất ra.

Lý Bàng nhìn hai người này trong bụng cười thầm, con nhà giàu không có tâm cơ cùng với sói co dễ nắm trong tay như vậy chính là cái mà lão cần, người thông minh đều biết giấu khuyết điểm của mình, trời sinh Mộc Thanh Yểm không có một tí dã tâm, cũng không có tâm nhãn. Cứ thế bại lộ nhược điểm của mình trong mắt người bên cạnh, thật là ngu xuẩn, ngu xuẩn hết sức.

Nhưng mà, lão chỉ thích người ngu như vậy, chỉ có người như vậy, mới có thể làm lão lợi dụng dễ hơn, mới có thể ngoan ngoãn làm việc cho lão.

“Người một nhà, có gì đâu mà gây nhau.” Lý Bàng nhìn hai người đến gần bày vẻ giả dối trưởng giả yêu quý tiểu bối: “Tối hôm qua không phải còn vui vẻ hả? Tại sao sáng sớm đã cự nhau rồi?”

“Ông ngoại.” Thiệu Khiêm mặt mũi có chút mất tự nhiên chào Lý Bàng, lúc ánh mắt quét qua Mộc Thanh Yểm vẫn không nhịn được trợn mắt nhìn y.

Mộc Thanh Yểm thấy Thiệu Khiêm trừng mình, lập tức bày nụ cười lấy lòng, ngón út phải móc ngón tay Thiệu Khiêm còn lắc lư, nhìn bộ dạng kia hoàn toàn không có dáng vẻ muốn chào hỏi Lý Bàng.

Lý Bàng nhìn Mộc Thanh Yểm như thế, quả thật có chút không vui, nhưng bản thân người này cũng là một con cáo già, đối với việc che giấu cảm xúc bản thân đã quen đến không thể quen hơn được nữa: “Du Nhi chào buổi sáng.”

Thiệu Khiêm nghe vậy không nhịn được trong lòng mắng một phen, ông mới là mồi câu, cả nhà ông đều là mồi câu.

đồng âm giữa Du Nhi [yú ér] và mồi câu (Ngư Nhị) [yú’ěr]