Mơ Ước

Chương 87: Chờ anh trở lại



Thời tiết tháng tám, là thởi thời điểm nóng nực nhất.

Hàng Dục chưa đi làm được mấy ngày, đã lại xin nghỉ.

Viên Vũ hâm mộ đến mức muốn đi ăn máng khác.

Ba mẹ mỗi ngày đúng giờ đều xem chương trình 【 đệ nhất đưa tin 】, mỗi khi chuyên mục kết thúc, bọn họ sẽ gọi điện thoại nói cho cô biết, nói hôm nay cô biểu hiện như thế nào, chuyên nghiệp ra sao, nói cô sinh ra chính là để làm phát thanh viên. Viên Vũ nhận hết những lời khích lệ, đến phòng luật càng hăng hái hơn, làm hết công việc của mình, sau đó tiếp tục bưng trà rót nước cho Trần Luật, sửa sang lại báo cáo, hiện tại cô làm những công việc này khá thành thạo, thậm chí còn có thể sai sử vài việc vặt đối với trợ lý mới.

Hàng Dục nhận điện thoại của Hàng Cẩm, nói là anh phải về nhà một chuyến, vừa mới về nước đã đến chỗ của cô, sớm nên về nhà xem sao.

Sau khi tan tầm Viên Vũ đi đến siêu thị mua ít đặc sản, lo tay anh vừa mới tháo thạch cao chưa được bao lâu, không được mang hành lý, bảo anh gửi địa chỉ cô sẽ chuyển phát nhanh qua.

Hàng Dục còn đang rất khó chịu, nhìn cô bận trước bận sau đóng gói đồ đạc cùng hành lý, đưa tay ra kéo người vào ngực, lườm cô một cái nói:

"Ngóng anh đi như vậy?"

"Không phải mà." Viên Vũ chớp chớp đôi mắt, tròng mắt hạnh trừng lớn:

"Em, em rất tiếc."

"Anh thấy đâu." Anh lại dùng sở trường kéo tóc đuôi gà của cô.

"......"

Viên Vũ ôm ôm người anh: "Lần này anh phải về bao lâu?"



"Không biết." Hàng Dục không muốn nói thật với cô, ba anh đã sắp xếp một cuộc liên hôn thương mại, không hề nói năng gì đã sắp đặt đi xem mắt, Hàng Cẩm khuyên bảo không có kết quả, gọi điện bảo anh về đi mà xử lý chuyện này.

Còn nữa, Hàng Cẩm đã bận bịu nhiều năm như vậy, đã sớm mệt mỏi muốn đi du lịch đây đó, một chuyến này trở về, anh còn muốn giúp Hàng Cẩm, bảo chị ấy nghỉ vài ngày.

"Ừm." Viên Vũ gật gật đầu, lại ngẩng lên:  "Vậy em...... chờ anh trở lại?"

Hàng Dục véo mũi cô: "Nghỉ đến tìm anh."

Sắp đến Tết Trung Thu, có ba ngày nghỉ, vừa lúc Hàng Dục có thể dẫn cô đi gặp ba mẹ, cũng khoe khoang trước mặt Hàng Cẩm. Viên Vũ không biết ý nghĩ thật sự của anh, nghĩ ngợi rồi nói:

"Em còn phải về với ba mẹ mà."

Cô nói thật, ba mẹ cô đã sớm gọi điện xác nhận.

Lần này Hàng Dục trực tiếp cắn lên môi cô, hàng mày nhíu lại, dáng vẻ đang rất khó chịu:

"Đồ không có lương tâm, không biết đến thăm anh?"

"...... Vậy ngày nghỉ cuối cùng đến tìm anh nhé?"

Cô thỏa hiệp, vươn một ngón tay út ra nghéo tay với anh, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh tràn đầy ý cười: "Được hông?"

Hàng Dục thấy dáng vẻ đang lấy lòng này thì cũng hơi vừa lòng, cúi đầu hôn cô một chút:



"Được."

Đêm nay anh ngồi máy bay về nhà, Hàng Cẩm đến đón, lúc thấy anh, đi đến véo vào tay phải một cái: "Chưa phế?"

"Chị, không nói được gì dễ nghe."

Hàng Dục ngồi vào ghế sau, nhìn thấy đã đổi tài xế mới, cũng không chào hỏi, lấy đồ uống từ tủ đồ sau xe cầm lên uống một ngụm:

"Như chị nói, vậy sao không sắp xếp liên hôn cho chị?"

"Có sắp xếp." Hàng Cẩm ngồi bên cạnh anh, cũng mở cửa tủ lạnh mini lấy đồ uống, uống một ngụm: "Bị chị phá rồi."

"Sao chị làm được?" Hàng Dục rất vui vẻ, điệu bộ tươi cười hư hỏng: "Em cũng học tập."

"Tìm mười thằng đàn ông ăn cơm."

Hàng Dục  buông ly xuống, quay đầu nhìn về phía Hàng Cẩm, bên trong khoang xe sáng như ban ngày, chị anh và anh lớn lên nửa điểm cũng chẳng giống nhau, ánh mắt Hàng Cẩm anh khí mười phần, trên mặt không có biểu cảm dư thừa, nhan sắc đạm mạc, vài phần kiêu căng, lúc nói chuyện âm thanh không phập phồng, chỉ có một âm điệu:

"Làm cho bọn họ báo 3 vòng, báo kích cỡ, báo thời gian."(*)

Hàng Dục: "...... Chị, đúng là trâu bò."

***

(*) Ý của chị là báo chuyện trăng gió ý.