Mơ Ước

Chương 14: Quá Lớn



Kỷ Văn Bác rất ít khi đến chỗ của Viên Vũ, lần trước thuê nhà, dọn một ít đồ dùng sinh hoạt, Kỷ Văn Bác đến đây hỗ trợ, rồi lại vội vã quay về trường, anh ta là trợ giảng, một tuần chỉ có ba tiết, nhưng tình cờ lại rơi đúng vào ngày Viên Vũ thuê nhà.

Kết quả ngày đầu tiên chuyển nhà, một mình Viên Vũ quét dọn nửa ngày, một mình ăn cơm tối.

Có lẽ bắt đầu từ khi đó cô đã quen sống một mình trong căn phòng này.

Trên kệ giày không có dép lê cho nam, Viên Vũ vốn định đi vào tìm một đôi cho anh, ai ngờ Hàng Dục lại đi chân đất, khi đến cửa phòng tắm, anh gần như đã cởi hết quần áo.

“Hỗ trợ lau một chút.”

Viên Vũ cau mày đi tới cửa phòng tắm: “Vậy tắm xong cậu mặc gì?”

“Cậu tùy tiện cho tôi mượn quần áo của cậu là được.” Hàng Dục tùy ý nhìn phòng tắm một lượt, không có bất kỳ dấu vết đàn ông từng ở, khăn tắm, bàn chải đánh răng, máy sấy tóc đều có màu hồng nhạt, trên giá vẫn còn treo một chiếc quần lót dâu tây màu hồng.

Viên Vũ: “...”

Cô có ý xấu: “Cậu chắc chứ?”

“Chắc.” Hàng Dục bật vòi hoa sen, nhìn những chai lọ , anh không nhìn mặt chính diện mà đọc hướng dẫn sử dụng bằng tiếng Anh ở mặt sau từ đầu đến cuối, sau khi xác định đó là dầu gội, anh bôi lên đầu, mùi hoa nồng nặc khiến anh hắt xì hơi.

Sau khi tắm xong, anh mở cửa, cầm lấy bộ quần áo treo trên tay nắm cửa, cầm vào, nhìn một lượt, là một cái váy.



Nói chính xác là một chiếc váy ngắn màu hồng nhạt.

Hàng Dục: “...”

Anh quấn cái váy quanh eo, đi ra ban công tìm một cái kẹp, kẹp ở phía sau.

Viên Vũ đang nấu ăn trong bếp, cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt dừng trên bộ ngực trần của anh một giây, sau đó chuyển đến chiếc váy ngắn quấn quanh eo anh, không khỏi hỏi: “Không mặc được sao?”

“Cậu từng mặc chiếc váy này chưa?” Hàng Dục dựa vào khung cửa.

“Mặc rồi.” Viên Vũ trợn mắt nhìn anh, “Có phải cậu muốn nói nó ngắn quá, bên ngoài nhiều biến thái, mặc cái này không an toàn không?”

“Không phải.” Hàng Dục cúi đầu kéo cái váy, hơi nhướng mày, “Lát nữa mặc cho tớ xem.”

Viên Vũ: “...”

“Cút.” Cô xoay người, đập quả trứng gà vào trong nồi nhưng không cẩn thận làm rơi cả lòng trắng và lòng đỏ trứng vào thùng rác, ném cả vỏ trứng vào trong nồi.

Thấy cảnh này, Hàng Dục dựa vào khung cửa, không nhịn được mà cười thành tiếng.

Viên Vũ tức muốn chết, rõ ràng nấu ăn là sở trường của cô, nhưng lại cứ xảy ra chuyện ở trước mặt anh, cô bùng cháy, ném cái thìa về phía anh: “Tắm xong thì cút đi, cái váy này cho cậu.”

“Tớ muốn nếm thử món cậu nấu, trứng xào ớt xanh...Vỏ, rất tươi, tớ chưa từng ăn qua.” Anh cái hay không nói toàn nói cái dở.



“Hàng Dục, cậu không để người khác yên phải không!”

“Ha ha ha...” Hàng Dục cười tủm tỉm đi tới sô pha, nhìn thấy trên bàn có mấy quyển sách, anh cầm lên xem, 【 Tinh thần pháp luật 】, 【 Pháp luật và xã hội Trung Quốc 】, 【 Tư duy về luật dân sự 】, 【 Pháp quyền và các nguồn tài nguyên bản địa của nó 】.

Hiển nhiên Viên Vũ còn chưa đọc xong quyển thứ nhất, bên cạnh có một quyển sổ, ghi chép hơn mười trang giấy, trên đó còn đầy ký hiệu.

Lúc học cấp ba, anh chưa từng thấy cô học tập nghiêm túc như vậy.

“A ——” Viên Vũ vừa mới đi ra đã nhìn thấy Hàng Dục tùy tiện mở rộng hai chân, lúc này cô mới phát hiện bên dưới không mặc gì cả.

Hàng Dục đặt sách xuống, nhướng mày nói với cô: “Kêu cái gì? Đâu phải chưa từng thấy qua.”

Viên Vũ: “...”

Mặt cô đỏ bừng, quay mặt đi hét lên: “Cậu bị bệnh à, cậu không mặc quần!”

Hàng Dục ung dung nằm xuống: “To quá, không thoải mái.”

Viên Vũ: “...”

Tại sao cô lại cho thứ người này vào nhà, tại sao!