Mơ Ước Nam Omega Nhà Bên

Chương 28: Tới lui



Thẩm Vụ Bắc thu hết sắc mặt rực rỡ của hắn vào đáy mắt, khóe môi không khỏi có chút ý cười: "Vấn đề này khó trả lời đến vậy sao?"

Yến Kinh Nhiên bị cô khơi dậy lòng hiếu thắng, tia xấu hổ cuối cùng còn lại đều tan biến mất, hắn hơi ưỡn ngực, đúng lý hợp tình mà nói: "Có nghĩ tới thì làm sao, ai bảo nhóc đánh dấu anh trước làm gì, ngửi được tin tức tố của nhóc, anh đây không nghĩ tới mới là chuyện không bình thường!"

"Ô..." Thẩm Vụ Bắc kéo dài âm cuối ra, "Hóa ra chỉ là bởi vì tin tức tố thôi sao."

"Không thì nhóc tưởng là gì?"

Thẩm Vụ Bắc khẽ cười một tiếng, không lên tiếng, buông bánh kem xuống, lau miệng.

Nhân lúc Yến Kinh Nhiên còn chưa phản ứng lại, cô bỗng nghiêng người tới, duỗi cánh tay trái ra, đem hắn khóa lại trong vòng tay.

"...Nhóc làm gì vậy?" Yến Kinh Nhiên hỏi.

"Ca ca biết rồi còn cố hỏi à?"

Ngữ điệu của Thẩm Vụ Bắc lười biếng, nhẹ mổ một cái lên gương mặt của Yến Kinh Nhiên, rồi lại mổ thêm cái nữa.

Có thể nhìn thấy được khuôn mặt của Omega trong khuỷu tay dần dần chuyển từ màu trắng sang màu đỏ bằng mắt thường.

Nháy mắt tiếp theo, cô dùng đầu gối tách hai chân hắn ra rồi tiến lên.

!!!

Yến Kinh Nhiên không ngờ là cô dám làm thật, liền có chút luống cuống, hắn muốn đẩy cô ra, nhưng cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Thẩm Vụ Bắc yêu cầu, hắn chưa từng cự tuyệt qua bao giờ.

Môi của Alpha dừng ở bên tai hắn, thậm chí còn dùng chóp mũi thân mật mà cọ cọ rái tai của hắn, hơi thở được phả ra còn mang theo mùi thơm của bánh kem vị chanh, vờn xung quanh gáy tuyến thể của hắn, thơm ngọt mà nóng bỏng đến mức không thể xem nhẹ được.

Cảm giác xấu hổ lại cuốn lấy hắn thêm lần nữa y như cái đêm tới kỳ phát tình đó vậy.

Hắn còn đang giằng co trong lòng, thì tay của Thẩm Vụ Bắc đã dọc theo đường nét trên áo sơ mi của hắn mà đi xuống, đầu ngón tay xẹt qua mép vạt áo, làm như muốn đi vào lại không đi vào.

Đầu của Yến Kinh Nhiên "Ong ong" một tiếng, toàn bộ sống lưng sụp xuống, ngón chân cái co chặt lại.

Nhưng vẫn không đẩy cô ra.

Hắn phát hiện... Hắn khát vọng Thẩm Vụ Bắc đụng chạm vào hơn so với những gì hắn tưởng tượng.

"Ca ca..." Thẩm Vụ Bắc thấp giọng kêu hắn.

Yến Kinh Nhiên bị tiếng "Ca ca" này của cô làm cho da đầu tê dại.

"Ca ca." Cô lại kêu thêm lần nữa, bỗng nhiên cười lên, dừng lại một giây, lui về phía sau nửa bước, cúi người xuống, ngước mặt lên nhìn khuôn mặt đỏ bừng không ra hình dạng gì của hắn, "Lần này em không có thả tin tức tố ra nha."

Bầu không khí dính nhớp bỗng nhiên hạ xuống.

Cô nhanh chóng thay đổi thái độ làm hắn không kịp phản ứng lại, ngây người ở tại chỗ.

Mấy giây sau, hắn hoàn hồn lại.

Đỏ mặt thoáng cái thành đen mặt.

"Con mẹ nó..." Yến Kinh Nhiên nhịn xuống xúc động muốn quýnh cô, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ngon làm thêm lần nữa xem?"

Thẩm Vụ Bắc vô tội mà chớp mắt mấy cái: "Ai bảo ca ca không thành thật."

"Được được được, anh sợ cưng luôn!" Yến Kinh Nhiên liếc cô một cái, trở mình quay lưng về phía cô, không muốn để cô thấy mình chật vật như thế nào, "Dù không bị tin tức tố ảnh hưởng thì anh đây cũng muốn lên giường với nhóc, hài lòng chưa?"

Yến Kinh Nhiên không giãy giụa, không mạnh miệng, hắn hoàn toàn nằm yên.

Dù sao thì ở trước mặt Thẩm Vụ Bắc, bữa nay mặt mũi của hắn đều bị ném sạch sẽ hết rồi.

"Ừm." Thẩm Vụ Bắc thò tay qua ôm hắn từ phía sau, nhẹ giọng mà nói, "Em cũng vậy, từ rất lâu đã nhận định như vậy rồi."

Đối với Omega khác mà nói, đây chẳng qua là lời ân ái nhỏ nhặt không đáng kể của Alpha, nhưng đối với Yến Kinh Nhiên không cách nào tiết ra được tin tức tố, được chẩn đoán là bị thiếu sót lê mũi khí từ ba tháng trước mà nói, những lời này có trọng lượng khác xa với sự nhẹ nhàng hời hợt trong giọng nói của cô.

"Yên tâm đi." Thẩm Vụ Bắc lại nói, "Sau đợt phân hóa thứ hai, tình trạng tuyến thể của ca ca còn chưa được ổn định, nên em sẽ không quá trớn đến vậy đâu. Cho dù em có muốn làm cái gì với anh, thì cũng không phải là bây giờ."

Lần này, lời nói của cô có muôn phần nghiêm túc.

Cho nên một số suy nghĩ khó bày tỏ ra được dưới đáy lòng của Yến Kinh Nhiên lặng lẽ biến mất.

"Đúng rồi, chuyện trên diễn đàn, nhóc định xử lý như thế nào?" Nhớ tới chuyện quan trọng, Yến Kinh Nhiên xoay người trở về, nằm đối mặt với cô, "Tại sao ba của nhóc lại triệt bỏ cái hot search đó vậy?"

Thẩm Vụ Bắc nhấp môi: "Người triệt bỏ không phải là ông ta."

Ba của cô căn bản sẽ không quan tâm đến cô sống chết ra sao.

"Thật hả?" Yến Kinh Nhiên kinh ngạc nói, "Vậy ai lại phí thời gian tinh lực như vậy để làm loại chuyện này chứ? Mục đích không rõ ràng."

"Là ai không quan trọng." Thẩm Vụ Bắc nói, "Nhưng ca ca đã nói em là, không nên 'vác nồi' (*), vác thế nào cũng vác không được." Dừng một lát, cô hạ giọng xuống, ôm eo hắn chặt hơn một chút, "Hình như em chưa nói cho anh biết, Thẩm Mộ Chi... Không phải là người ngoài không có dính líu gì, chị ấy là chị ruột của em."

(*) Vác nồi: Chịu lỗi thay.

Yến Kinh Nhiên ngẩn người ra: "Nhưng trên tin tức..." không có công bố chuyện này.

"Đó cũng là vì bảo vệ chị ấy." Thẩm Vụ Bắc nhìn ra hắn muốn nói cái gì, hơi khép mắt, trào phúng mà kéo kéo khóe môi, "Chị ấy là sinh non, từ nhỏ thân thể đã không tốt, phần lớn thời gian đều ở trong bệnh viện, mà mẹ em là nhân vật của công chúng, thời điểm đó tập đoàn Thẩm cũng vừa vặn đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn họ."

"Chủ tịch tập đoàn Thẩm là Thẩm Duẫn, chắc anh đã nghe qua tên của ông ta rồi đúng không? Ba em không muốn chị ấy bại lộ dưới ánh đèn pha, vì như vậy sẽ rất bất lợi cho bệnh tình của chị ấy, càng không có ý định để chị ấy dốc hết tâm can vì công ty sau này, cho nên bọn họ cần một cái bia đỡ đạn, cũng cần một người thừa kế, thế là có em. Nhưng sau khi em được hạ sinh không lâu, mẹ liền qua đời, bệnh tình của chị ấy cũng trở nên ác liệt."

"Ba em sinh em ra, nhưng lại không yêu thương em, nói chính xác là, ông ta đem tất cả xui rủi đều đổ hết lên đầu em, sau đó đem hết thảy tình yêu thương tăng gấp bội cho chị ấy." Thẩm Vụ Bắc thở ra một hơi thật dài, đầu ngón tay cũng bắt đầu run rẩy lên, "Lúc đó em cũng không biết là mình đã làm sai điều gì, chỉ biết là em rất ghét... Rất ghét chị ấy."

Yến Kinh Nhiên hé môi, nhưng cái gì cũng không nói ra được.

"Em và chị ấy không có gặp mặt thường xuyên, bởi vì ba em không cho phép chị ấy chạy loạn, bọn họ bảo vệ chị ấy như bảo vệ một món trân bảo dễ vỡ vậy, nhưng ngược lại với sự chán ghét của em, thì chị ấy lúc nào gặp được em cũng đều vui vẻ, sẽ kéo em lại nói rất nhiều rất nhiều chuyện."

"Sau đó em phát hiện." Thẩm Vụ Bắc cười nhạt, "Chị ấy lại là người dành nhiều sự quan tâm quý trọng nhất trên thế giới này cho em. Nhờ phúc của chị, ba em ít khi bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn với em trước mặt chị nữa, cho nên em càng ngày càng thích chạy đến phòng bệnh của chị ấy hơn."

"Tiếc là có một lần chị ấy suýt bị truyền thông bắt được. Từ đó về sau, ba em liền không cho phép em đi gặp chị ấy nữa."

Thanh âm của Thẩm Vụ Bắc càng ngày càng nặng trĩu.

Yến Kinh Nhiên nghe đến tim thắt lại, những chuyện cũ này làm hắn cảm thấy không chịu nỗi.

"Vào ngày sinh nhật thứ 12 của em... Người đón sinh nhật với em là bà nội, bà nội cũng không phải là người thân thích của em, chỉ là người bảo mẫu chăm sóc cho em từ lúc em còn nhỏ thôi, một người bảo mẫu không có chút huyết thống nào lại tặng quà sinh nhật cho em, hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho em, nhưng người mà em mong đợi nhất chính là người nhà lại không nhớ được ngày sinh nhật của em."

"Em chỉ muốn ba em trở về đón sinh nhật với em mà thôi." Thẩm Vụ Bắc rũ mắt xuống, "Nên em gọi điện thoại cho ông ta, lúc đầu ông ta nói là công việc quá nhiều không thể về được, em liền nài nỉ ông ta, thậm chí còn không thể đếm được hết số lần mà mình gọi đến cho ông ta nữa, sau đó ông ta dứt khoát không bắt máy nữa, nhưng rõ ràng một ngày trước đó, chị ấy chỉ muốn xuất viện để ra ngoài hóng mát một lát thôi, ông ta liền bỏ hết những công việc đang làm dang dở trong tay xuống để về bồi chị ấy."

"Yêu cầu của em cũng không cao, thật đấy..." Thẩm Vụ Bắc nói, "Em chỉ khẩn cầu ông ta chia cho em 1% sự quan tâm của chị cho em là được, nhưng ông ta không muốn. Đúng vậy, không phải là ông ta không thể, mà là ông ta không muốn, ông ta cho rằng em là người mang đến tai ương cho mẹ, cho chị."

"Ô Ô..." Yến Kinh Nhiên muốn an ủi vài câu, nhưng giọng điệu cô độc và bình tĩnh của Thẩm Vụ Bắc khiến hắn không thể nói được câu nào, không có lời nào có thể bù vào được những nỗi đau ấy.

"Ngay từ đầu em không tin." Thẩm Vụ Bắc cười khẽ một tiếng, nụ cười có chút không cam lòng, cũng có chút cam chịu, "Nhưng sau khi chị ấy cũng bị giết hại, em liền bắt đầu tin."

Yến Kinh Nhiên cố gắng đè nén sự run rẩy trong giọng nói mình xuống: "Tại sao đêm đó chị gái của nhóc lại ở cùng với nhóc vậy?"

Thẩm Vụ Bắc trầm mặc một lát: "Là em tìm chị ấy."

Lúc đó cô suy nghĩ rất đơn giản, nếu như tỷ tỷ cũng có ở đây, vậy thì ba sẽ trở về gặp cô.

Nhưng điều cô không ngờ tới là, người đến không phải là ba của cô, mà là một kẻ liều chết theo dõi cô mấy ngày nay.

"Em thật đê tiện a, biết chị ấy tha thiết được tự do, vì thế nên em giúp chị ấy lừa gạt người chăm sóc của chị ấy, rồi dẫn chị ấy vào một công viên đã đóng cửa, chị ấy thắp nến sinh nhật cho em, em nhìn đôi mắt sáng trong và nụ cười tươi rói của chị ấy, dưới ánh đèn neon và ánh lửa xen kẽ nhau, em ước một điều ước."

"Ước... Điều gì?" Yến Kinh Nhiên nghe thấy bản thân gian nan hỏi.

"Em ước..."

Bàn tay đang ôm hắn của Thẩm Vụ Bắc từ từ siết chặt lại, nắm thành nắm đấm, "Cầu mong cho cả đời này chị sẽ không rời bỏ em."

Khoảnh khắc âm cuối rơi xuống đất, một cơn ớn lạnh bỗng chạy khắp người của Yến Kinh Nhiên.

Chẳng trách Thẩm Vụ Bắc không muốn đón sinh nhật của mình, chẳng trách ngay cả một điều ước sinh nhật tràn đầy sự chúc phúc đều không muốn.

Thì ra đối với cô mà nói, đó không phải là cầu nguyện, mà là nguyền rủa.

Không biết từ khi nào, nước mắt của hắn đã nặng trĩu rơi xuống.

Rơi xuống gối nằm, làm ướt một mảnh.

Thẩm Vụ Bắc không có phát hiện, cô đang lâm vào hồi ức của bản thân, đôi mắt đen đờ đẫn xuất thần, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

Kẻ đó bắt cô và Thẩm Mộ Chi, nhốt cả hai vào một căn phòng cực kỳ tối.

Hắn lục lọi điện thoại di động của cô, tìm được số điện thoại của Thẩm Duẫn, hắn liên tục gọi đến, nhưng vẫn không có ai bắt máy.

Cô nghe thấy hắn tuyệt vọng mà chửi ầm lên, sợ đến mức ôm Thẩm Mộ Chi run rẩy.

Mãi đến khi cánh cửa được mở ra, cô nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn đến mức đáng ghét của kẻ đó, hắn xông tới, bắt đầu đấm cô, đạp cô, tàn nhẫn dùng sức đấm vào sống lưng nhỏ yếu và mặt của cô, cô phun ra một ngụm máu tươi, nhưng người nọ lại không có dấu hiệu dừng lại.

Cô đau đến mức kêu rên thảm thiết cũng không được.

Thẩm Mộ Chi rất nhiều lần muốn xông lên đẩy ra đôi bàn tay đang ngược đãi của hắn, nhưng bởi vì thân thể yếu ớt mà bị hắn tàn nhẫn ném xuống đất.

Kẻ đó phát tiết đủ rồi, lại bắt đầu gọi điện thoại.

Nhưng lần này hắn lại không gọi cho Thẩm Duẫn, mà là gọi cho vợ hắn.

Hắn khóc lóc nói với vợ hắn rằng hắn không về được, nói là hắn liên lụy đến cô ấy, hắn nói cho dù có chết, cũng sẽ không để cho Thẩm Duẫn được sống yên ổn, nhất định sẽ làm cho ông ta nếm trải cái gọi là đau thấu tâm can.

Kỳ thực Thẩm Vụ Bắc đã bất tỉnh trong lúc hắn đang gọi điện thoại.

Là Thẩm Mộ Chi bò dậy đến bên cạnh cô, gọi cô tỉnh lại.

Trong bóng tối, ngũ quan của Thẩm Mộ Chi có chút mơ hồ, nhưng giọng nói của chị lại kiên cường khác so với ngày xưa rất nhiều, chị thì thầm vào lỗ tai của cô: "Thẩm Vụ Bắc, người em gái mà chị quý mến nhất, chị rất rất vui vì em có thể đến thế giới này, vốn dĩ chị chỉ muốn chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau đi hết đoạn đường dài này, nhưng xin lỗi, chị... Chỉ có thể cùng em đi đến đây thôi."

Sau đó một Thẩm Mộ Chi yếu ớt như vậy, không biết từ đâu có sức lực, kéo cô đứng dậy, đẩy cô ra ngoài cửa, còn bản thân xông tới, gắt gao ôm lấy hắn, cùng hắn vật lộn.

"Chạy, chạy đi, em phải sống sót!"

Đây là câu nói cuối cùng của Thẩm Mộ Chi nói với cô.

Nỗi sợ to lớn bao trùm lấy Thẩm Vụ Bắc, đầu óc của cô trống rỗng, bỏ chạy một cách máy móc y như một con rối chỉ biết nghe theo lời chỉ dẫn.

Nhưng chạy được mấy bước, sau lưng lại truyền đến tiếng kêu la thống khổ của Thẩm Mộ Chi, xé rách lòng ngực cô làm cô phát đau.

Trong nháy mắt tất cả lý trí đều quay trở lại.

Cô không thể, không thể chạy một mình, không thể bỏ lại chị ấy được.

Thẩm Mộ Chi là do cô dẫn ra ngoài, ít nhất cô cũng phải đưa chị ấy trở về bình an.

Cô quay đầu lại.

Kẻ đó không thể thoát ra được Thẩm Mộ Chi, cho nên liền kéo lê chị ấy đi lên phía trước, cả người Thẩm Mộ Chi đều là chật vật, cơ thể vặn vẹo giống như một miếng vải rách, để lại một vũng máu thật dài trên đoạn đường được lát bằng đá.

Khóe mắt của Thẩm Vụ Bắc như bị nứt ra.

Xông tới đâm thẳng vào lưng của hắn, hung hăng đâm hắn văng ra.

Cô đỡ Thẩm Mộ Chi dậy, liều mạng chạy về phía trước.

Nhưng kẻ đó đuổi theo rất nhanh, móc trong túi ra một con dao nhỏ, cười dữ tợn rồi đâm vào eo của cô.

Thẩm Mộ Chi thét lên mãnh liệt.

Sau đó dùng hết toàn bộ sức lực cắn lên tay của người đó, không đâm được nhát dao thứ hai, vì vậy, hắn đem lửa giận chuyển sang lên người của Thẩm Mộ Chi.

Trong chốc lát, ánh vào trong mắt của Thẩm Vụ Bắc, chỉ còn lại khuôn mặt điên dại của tên đó, cùng máu thịt lẫn lộn của Thẩm Mộ Chi.

Cô chỉ bị đâm một nhát dao thôi, là đã đau đến mức suýt ngất đi rồi, nhưng Thẩm Mộ Chi lại bị đâm nhiều như vậy, chị ấy... sẽ bị đau gấp nhiều lần a.

Chị của cô, người chị mà cô chán ghét từ trước đến nay, lại dùng tính mạng của mình để bảo vệ cô.

Trái tim của Thẩm Vụ Bắc đau đến mức nghẹt thở.

Về sau ký ức rất mơ hồ.

Nghe bảo người báo cảnh sát là vợ của tên bắt cóc, cô ấy không ngờ rằng hắn lại gây nên một sai lầm lớn như vậy, nhưng cuối cùng cũng đã muộn, cảnh sát chỉ kịp tới cứu một mình Thẩm Vụ Bắc.

Thẩm Mộ Chi tử vong ngay tại chỗ.

Sau khi Thẩm Vụ Bắc tỉnh lại trong bệnh viện, Thẩm Duẫn không trông coi ở mép giường của cô.

Chờ đến khi Thẩm Duẫn bước vào, người ba sấm rền gió cuốn ngày xưa của cô, tặng cho cô một cái tát trên mặt, đột nhiên lại già nua đi như tuổi xế chiều, vừa khóc vừa hỏi: "Tại sao người chết không phải là mày?"

Đó là lần đầu tiên Thẩm Vụ Bắc nhìn thấy sự căm hận sâu sắc trong đôi mắt của hắn.

Cũng là lần cô cảm thấy hối hận nhất khi được sinh ra trên cõi đời này.

-

Tác giả có lời muốn nói:

Ca ca đừng khóc nà.