Mơ Ước Nam Omega Nhà Bên

Chương 1: Gặp lại



Mùa hè không kiêng nể gì, đúng là một tháng nóng nhất trong năm.

Trong hơi thở đều mang theo dư vị khô nóng, hơi nóng dính nhớp chảy vào trong phổi, oi bức đến mức làm người nghẹt thở.

Bên trong phòng chụp hình studio Giang Thủy, ánh đèn led tụ lại trên người một nam sinh trẻ tuổi đang tạo dáng dưới bức phông nền, hắn mặc một bộ lễ phục cổ điển thời Trung Cổ, chiếc áo ghi - lê được cắt may vừa vặn phác họa ra những đường nét vóc dáng mảnh khảnh cân xứng của hắn.

Biểu hiện của nam sinh trẻ tuổi không nghi ngờ gì làm cho người khác cảm thấy kinh diễm, trong ánh mắt không chỉ có bầu không khí nặng nề, còn tràn đầy tính cổ xưa, vô cùng phù hợp với sự hoa lệ mà không mất đi tính hàm súc của phong cách tạp chí lần này, chỉ là khi ống kính vô tình lướt qua, không thể tránh khỏi bắt được một chút uể oải giữa lông mày hắn.

"Ánh mắt cần thêm chút mơ hồ, một chút là được... Không phải, mí mắt cậu không cần phải hạ xuống quá mức."

Nhiếp ảnh gia Dụ Thư buông xuống chiếc camera trong tay, ra hiệu cho cả đoàn nghỉ giải lao, sau đó cau mày nhìn chằm chằm nam sinh trẻ tuổi bước tới trước mặt: "Tiểu Yến, hôm nay cậu xảy ra chuyện gì vậy, sắc mặt cậu thật kém."

Yến Kinh Nhiên nhấp môi dưới: "Có thể là gần đây ngủ không được ngon."

"Nếu thân thể cậu không khỏe, vậy như vậy đi." Dụ Thư rất là nhân đạo nói, "Tôi nghĩ biện pháp đem tờ đơn dời lại, ngày hôm nay liền tới đây thôi?"

"Không cần." Yến Kinh Nhiên nói, "Tôi có thể kiên trì."

Thân là một người mẫu ảnh, chỉ cần không có gặp tai nạn ở hiện trường, thì không thể vì thân thể nguyên do mà làm trì hoãn tiến độ của cả đội.

Yến Kinh Nhiên vào được một năm, tất nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này.

Hắn nhẹ nhàng ấn sau gáy, cố nén cảm giác không khỏe, hít sâu một hơi, nói với Dụ Thư: "Tiếp tục chụp đi, tôi sẽ lập tức điều chỉnh lại."

Dụ Thư: "..."

Cô nhìn đối phương một lúc, bởi vì người này trì độn mà bất đắc dĩ thở dài.

Thân là một trong những người sáng lập của phòng chụp hình studio Giang Thủy, cô đã sớm nhận thức Yến Kinh Nhiên, hai người hợp tác được gần nửa năm, được xem là hợp tác vô cùng ăn ý, bình thường có hoạt động gì, cô cũng ưu tiên suy xét Yến Kinh Nhiên trước, dù cho hắn bây giờ chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp đại học.

Nguyên nhân vì sao, toàn bộ người trong phòng chụp hình hầu như đều nhìn ra, chỉ có Yến Kinh Nhiên là không để ý chút nào, thậm chí còn chưa từng nghĩ đến phương diện này.

"Vẻ mặt này của cô là sao?" Yến Kinh Nhiên nói, "Tôi thật sự không cần nghỉ ngơi, tranh thủ chụp xong ngày hôm nay, lát nữa tan tầm tôi còn phải đi đón người nữa."

Dụ Thư: "Đón ai?"

Yến Kinh Nhiên nhớ đến sáng nay mẹ Yến gửi tin nhắn và dặn dò lặp đi lặp lại mau làm lỗ tai hắn chai sạn, chậc một tiếng: "Là cô em gái của nhà hàng xóm, đây không phải là thi đại học xong muốn đến thành phố A chơi sao, mẹ của tôi làm con bé ở tạm căn hộ tôi thuê mấy ngày."

Dụ Thư truy vấn: "Em gái? Bao nhiêu tuổi? Là Alpha hả?"

Yến Kinh Nhiên gật gật đầu.

Dụ Thư cả kinh, lập tức không bình tĩnh được, cô sắp xếp lại từ ngữ, thăm dò hỏi Yến Kinh Nhiên: "Cậu là một cái Omega cùng Alpha ở chung, không ổn đi?"

Yến Kinh Nhiên nhíu mày lại: "Cô nói bừa gì vậy, người ta còn là trẻ vị thành niên, chỉ là một đứa trẻ, có cái gì mà không ổn."

"Ra là vậy a." Trong lòng Dụ Thư còn chưa thở phào nhẹ nhõm, cô miễn cưỡng kéo khóe môi, ngữ khí mất mát nói: "Buổi tối vốn còn định mời cậu đi ăn nữa cơ."

Yến Kinh Nhiên xốc lên mí mắt.

Nhìn ra hắn ngờ vực, Dụ Thư bật cười giải thích: "Tác phẩm lần trước đạt được giải, vì lẽ đó nên mới mời vài người bằng hữu tụ tập lại."

"Cô không nói sớm." Dù sao cũng đã hợp tác lâu dài, Yến Kinh Nhiên cũng cảm thấy hơi chút có lỗi, "Ngay cả quà mừng tôi còn chưa chuẩn bị nữa."

"Không cần quà cáp làm gì." Dụ Thư nói, "Ban đầu tôi nghĩ cậu có thể nể mặt mũi tôi mà đến là tốt rồi, nào biết cậu không có thời gian cơ chứ."

Dụ Thư càng nói như vậy, Yến Kinh Nhiên càng cảm thấy không nỡ.

Về công về tư, bữa cơm này vẫn là nên đi.

Suy nghĩ một lát, hắn đối với Dụ Thư nói: "Cô chờ tôi một chút."

Nói xong cũng quay người đi đến phòng nghỉ, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho mẹ Yến: "Mẹ, tiểu quỷ Thẩm Vụ Bắc kia chừng nào đến?"

Đầu bên kia, mẹ Yến thanh âm cũng lộ ra kinh ngạc: "Con bé vừa mới gọi điện thoại báo bình an đây, nói là đã đến a, làm sao, con bé không liên lạc với con hả?"

"... Không có."

"Thật kỳ lạ, để mẹ đi hỏi con bé."

"Không cần." Yến Kinh Nhiên nói, "Mẹ cho con số điện thoại của nó đi, con tự đi liên lạc."

Mẹ Yến ngẩn ra, không nhịn được gọi nhũ danh của hắn, oán trách nói: "Tiểu Khả, con ít nhiều có chút không xứng với cái chức danh ca ca này."

"Mẹ đừng quên." Yến Kinh Nhiên bất đắc dĩ giải thích, "Lần trước con bị ăn cắp điện thoại di động, danh bạ điện thoại cũng bị mất hết rồi."

"Được rồi, số điện thoại mẹ gửi qua WeChat cho con."

Cúp điện thoại xong, chưa đến một phút, mẹ Yến đã gửi số điện thoại của Thẩm Vụ Bắc qua tới.

Yến Kinh Nhiên thuận tay bấm gọi.

Nhưng mà tiếng đô đô vang lên 20 giây, trước sau không có người bắt máy.

Hắn gọi đến lần thứ hai, lúc này âm thanh đô đô cũng chưa vang lên được hai tiếng, bởi vì đã bị đối phương nhanh chóng cắt đứt.

"?"

Yến Kinh Nhiên không tin tà, liên tục gọi tới vài lần, dần dần, giống như là thiếu kiên nhẫn, những lần sau đó đối phương liền trực tiếp tắt máy.

"..."

Nhìn chằm chằm vào điện thoại đã truyền ra thông báo máy bận, Yến Kinh Nhiên thiếu chút nữa giận quá hóa cười.

Hắn hảo tâm hảo ý định đi đón người, bị cho leo cây còn thôi đi, Thẩm Vụ Bắc vừa nãy còn gọi điện thoại cho mẹ hắn, kết quả là không nhận điện thoại của hắn, cuối cùng còn cố ý tắt máy không để ý tới hắn.

Ai trong trường hợp này cũng phải ôm một bụng lửa giận.

Mẹ nó, không bắt máy thì thôi!

Nghĩ như vậy, hắn liền mặt không đổi sắc cất đi điện thoại di động, sãi bước trở về phòng chụp hình, hướng về phía Dụ Thư đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế: "Còn chụp nữa không?"

Dụ Thư hơi giật mình, liền nghe Yến Kinh Nhiên lạnh lùng nói: "Tối nay không phải là tụ họp chúc mừng cô sao? Sớm kết thúc công việc một chút rồi đến nơi hẹn sớm luôn."

Ánh mắt Dụ Thư sáng lên, lập tức phản ứng, cô không hỏi Yến Kinh Nhiên tại sao lại thay đổi ý định, chỉ kích động nói: "Chụp! Đương nhiên là chụp rồi! Tiểu Yến cậu chịu đi là quá tốt rồi!"

Dứt lời, cô mỉm cười gọi trợ lý chiếu đèn lên lần nữa.

-

Tiệc chúc mừng của Dụ Thư phần lớn là người trong đoàn phòng chụp hình, còn có một số bằng hữu của cô nữa, ngược lại bầu không khí này rất thoải mái và dễ chịu.

Đoàn người ăn uống xong, Dụ Thư lại đặt một phòng đơn trong CLUB.

Đến chỗ, ánh đèn sặc sỡ chuyển động trôi nổi ở trong phòng đơn, khoảng hơn mười người đã rất nhanh hòa nhập vào bầu không khí, rượu một lần lại một lần được khui ra.

Dụ Thư còn không quên ban chiều thân thể Yến Kinh Nhiên không được thoải mái, vì vậy nên thay hắn chắn không ít rượu, trong khi cô đang chắn rượu cho Yến Kinh Nhiên thì phía sau lại có từng đợt từng đợt tiếng ồn ào.

Dụ Thư uống đến mặt mũi đỏ bừng.

Yến Kinh Nhiên nhưng lại không quá vui vẻ với loại cảm giác này, từ đầu đến đuôi hắn như đứng ở đống lửa, ngồi ở đống than.

Cũng may trong phòng có một vị đồng nghiệp nữ vừa vặn nhận được một cuộc điện thoại, chưa nói được mấy câu, mặt đã mang theo vẻ áy náy mà đối với mọi người xua tay: "Xin lỗi mọi người, chút nữa có thể sẽ có hai tiểu bằng hữu tới, mong sẽ không quấy rầy đến nhã hứng của mọi người."

Bên cạnh có người hỏi: "Tiểu bằng hữu nào?"

Nữ đồng nghiệp bấm bấm điện thoại, bất đắc dĩ nói: "Tôi có một thằng em họ bỏ nhà đi bụi, bây giờ đang cùng với bạn nó không có chỗ để đi, muốn đến chỗ của tôi ở nhờ một đêm."

Thấy là chuyện nhà, mọi người cũng không có nói nhiều, hi hi ha ha nói mấy câu đùa giỡn làm hòa tan bầu không khí mập mờ ban nãy.

Sau khi nữ đồng nghiệp rời khỏi đây, mọi người rất nhanh liền đổi đề tài, lôi kéo Dụ Thư uống càng thêm hăng say.

Yến Kinh Nhiên tránh đi náo nhiệt, bất động thanh sắc mà nhích người sang bên cạnh.

Chiếc áo sơ mi tay ngắn lỏng lẻo bao lấy thân hình thon gầy của hắn, vạt áo được bỏ vào trong quần, trong vô cùng lười biếng.

Không biết giọng ca của ai vang lên, khàn khàn mà đa tình.

Càng làm cho không khí thanh sắc khuyển mã (*) lên đến tột độ.

(*) Thanh sắc khuyển mã: thanh: thanh âm, tiếng ca, nhạc ca, nói về ca múa; sắc: sắc đẹp, nữ sắc, cuộc sống xa xỉ; khuyển: kẻ giàu có ăn chơi, ngoạn cẩu, lấy nuôi cẩu làm vui vẻ; mã: kỵ mã, lấy ngoạn mã làm thú vui. "Thanh sắc khuyển mã" ám chỉ cách sống thối nát dâm nhạc của giai cấp thống trị trước đây.

Yến Kinh Nhiên vừa nghe vừa lấy điện thoại ra chơi, không cẩn thận đi tới lịch sử cuộc gọi, cho nên tầm mắt liền dừng ở dãy số gọi nhiều lần đều không bắt máy kia.

Tuy rằng hồi chiều hắn đúng là bị chọc giận, nhưng bây giờ đã hơn 8 giờ tối rồi, nhưng Thẩm Vụ Bắc vẫn chưa gọi điện thoại đến cho hắn.

Nói một chút cũng không lo lắng là nói dối.

Suy nghĩ một hồi, Yến Kinh Nhiên lật ra danh sách WeChat, tìm kiếm "Ô Ô".

Mở ra giao diện trò chuyện với Thẩm Vụ Bắc, tin nhắn cuối cùng mà hắn gửi qua là một câu chúc mừng năm mới của năm nay, lại lướt lên trên xem, tất cả đều là tin nhắn của hắn.

Bắt đầu từ lúc hắn lên thành phố A học đại học, Thẩm Vụ Bắc liền một cái tin nhắn cũng không có phản hồi lại hắn.

Dần dà, dưới ảnh hưởng của cuộc sống đại học bận rộn, hắn cũng dần dần không đi tìm cô nữa.

Lúc này nhìn những tin nhắn chỉ có một phía, đáy lòng hắn cũng không khỏi có chút hụt hẫng.

Thẩm Vụ Bắc trước kia, tính cách ngoan ngoãn, xinh đẹp giống như búp bê Tây Dương vậy, một đôi mắt đen nhánh tựa như biết nói, khi nhìn thấy hắn sẽ luôn lóe ra ánh sáng.

Khi đó cô rất thích dính lấy hắn, đi theo sau lưng hắn, miệng kêu một tiếng "Ca ca" không ngừng, rất đáng yêu.

Nghĩ đến đây, Yến Kinh Nhiên khẽ thở dài, dựa vào không so đo với tiểu thí hài, ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, gửi tin nhắn cho cô.

[ Mẹ anh nói nhóc đã đến thành phố A, bây giờ nhóc đang ở đâu? Sao anh điện mà không bắt máy?]

Nhưng tin nhắn vừa mới gửi đi, rất nhanh bên cạnh liền nhảy ra một cái dấu chấm than màu đỏ.

[ Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối nhận.]

Yến Kinh Nhiên gần như là kinh ngạc trợn mắt nhìn hàng chữ này, có chút không dám tin mình bị Thẩm Vụ Bắc chặn.

Bị chặn từ khi nào?

Tại sao lại bị chặn??

Hắn trêu ghẹo cô à???

"Đệt."

Yến Kinh Nhiên nghiến răng nghiến lợi mắng ra một tiếng: "Con nhóc này, uổng công..."

Hắn đang chuẩn bị mượn điện thoại của người bên cạnh gọi điện cho Thẩm Vụ Bắc, cùng lúc đó, cửa phòng chợt bị người đẩy ra.

Ánh sáng rực rỡ từ hành lang đột nhiên tràn vào nơi tối tăm này.

Người đầu tiên bước vào là vị đồng nghiệp nữ vừa mới đi đón người kia, cô vừa cùng mọi người chào hỏi, vừa hơi nhích người sang một bên, hai bóng dáng cao gầy sau lưng thoáng chốc xuất hiện trước tầm mắt mọi người.

Đều là những gương mặt trẻ tuổi.

"Xin lỗi, thằng em họ không bớt lo của tôi cho mọi người thêm phiền toái rồi, nó tên là Ân Đồ, bên cạnh là bạn học của nó." Nữ đồng nghiệp chỉ chỉ hai người, lắc đầu cười nói, "Hai đứa là sinh viên đại học năm nhất, còn chưa nếm qua xã hội tàn ác, còn rất liều lĩnh."

Thật trùng hợp, người đứng phía sau bạn học kia là người mà Yến Kinh Nhiên vừa mới nhắc tới.

Hắn sững sờ tại chỗ, gắt gao siết chặc điện thoại di động mới giữ mình không thất thố.

Đồng thời bên tai vang lên tiếng bàn tán xì xào khó mà nén được sự hưng phấn.

"Ôi! Bạn nhỏ này có dáng dấp quá đẹp mắt nha!"

"Con bé là Alpha sao? A a a a gương mặt này thật hoàn mỹ chọc trúng XP của tôi rồi (*)!"

(*) Theo những gì tôi tra được trên Baidu thì XP là Window XP nhưng cư dân mạng xứ Trung dùng từ "XP" để chỉ "sở thích", kiểu "Chọc trúng XP của tôi" là "Chọc trúng sở thích của tôi" chẳng hạn.

"Thu liễm nước miếng của cậu đi, đừng có mà dọa con nít người ta sợ."

Cho dù đứng ở nửa sáng nửa tối, thiếu nữ cũng quả thực rất bắt mắt, sống mũi hẹp và thẳng, làn da rất trắng, làm tôn lên lông mày và đôi mắt đen nhánh, hình dáng xương bả vai nhô lên lớp vải cotton tay ngắn mỏng có chút rõ ràng.

Yến Kinh Nhiên nhấp môi thành cái đường thẳng, chỉ thấy thiếu nữ lười biếng xốc lên lông mi dài như lông quạ.

Tầm mắt như lơ đãng đụng trúng hắn.

Đôi mắt đen kia đã từng lấp lánh ánh sao khi nhìn thấy hắn, giờ phút này lại không có chút độ ấm nào, lãnh đạm giống như đang nhìn một người xa lạ.

Yến Kinh Nhiên trương trương môi, còn chưa kịp nói chuyện.

Giây tiếp theo, Thẩm Vụ Hắn hơi rũ hàng mi dài, ánh mắt từ trên người hắn dời sang nơi khác.

Nữ đồng nghiệp giới thiệu xong, kéo em họ tùy hứng nhà mình đến một góc, đối với hắn khuyên giải.

Thấy Thẩm Vụ Bắc là một cái tiểu Alpha ngon miệng, trong phòng có một nam Omega lớn mật có chút không kiềm được, trực tiếp tiến lên ấn người ngồi xuống, ân cần nói: "Em gái, nguyện vọng đi trường đại học nào? Là ở thành phố A sao?"

Thẩm Vụ Bắc nhẹ giọng đáp lại một câu.

Yến Kinh Nhiên không nghe rõ cô nói cái gì.

Rất nhanh, nam Omega kia lại rót một ly rượu cho Thẩm Vụ Bắc, cười đùa đưa cho cô.

Yến Kinh Nhiên cho rằng Thẩm Vụ Bắc sẽ cự tuyệt, ai ngờ cô nhìn chằm chằm ly rượu suy nghĩ hai giây, rồi giơ lên ngón tay thon dài, tiếp nhận ly rượu đó.

Yến Kinh Nhiên không thể ngồi yên thêm được nữa.

Hắn đứng phắt dậy, lạnh mặt sải mấy bước đến trước mặt cô, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, từng chút một lấy ly rượu ra khỏi bàn tay cô, đặt mạnh xuống chiếc bàn trong phòng.

"Thẩm Vụ Bắc."

Yến Kinh Nhiên rũ lông mi, bốn mắt nhìn nhau, hắn liếc nhìn vẻ mặt xa cách của thiếu nữ, lành lạnh câu môi: "Hai năm không gặp, nhóc đúng là đã mọc đủ lông đủ cánh rồi ha."