Mộ Phần Trái Tim

Quyển 4 - Chương 13



Sau đêm đó, Hạ Nghị nghĩ sẽ là một khởi đầu mới, ít nhất anh đã tìm thấy cảm giác yêu cuồng nhiệt. Buổi sáng, lúc anh tỉnh lại, chăn vẫn đắptrên người, chỉ là người trên sô pha sớm đã không biết bóng dáng. Đượcrồi, anh không so đo nhiều như vậy, coi như cô thẹn thùng đi! Dù sao,anh cũng là người rất nhiệt tình và lãng mạn, câu “Hạ phu nhân, ngủngon, anh yêu em” Ẩn dấu biết bao tình cảm, anh nghĩ, thông minh như côchắc sẽ biết.

Bây giờ anh vô cùng chắc chắn, Hạ phu nhân đã bước vàotrái tim anh, làm cho anh muốn có được cái ôm của cô đến thế. Nhưng mà,khát vọng của anh càng lớn, bắt đầu càng phát hiện ra khác thường, bởivì, thậm chí ngay cả cơ hội để anh nói thêm câu “Hạ phu nhân, ngủ ngon,anh yêu em” nữa cũng không có.

Đêm nay, thể xác và tinh thần của anhmỏi mệt từ bệnh viện về. Ở trong bệnh viện, thái độ cố chấp của mẹ làmcho anh tức giận, chẳng thể không kích động.

Anh vội vã muốn gặp Hạphu nhân, cho dù cô không dịu dàng, nhưng mà, có thể trông thấy cô, tâmhồn anh được an ủi đôi chút rồi. Nhưng mà, anh đợi thật lâu thật lâu,thậm chí đã gần 12h, vẫn không thấy bóng dáng Dư Vấn đâu. Tịch mịch vôhạn không biên giới thổi qua người Hạ Nghị, khiến anh hoảng hốt.

Côđi đâu rồi? Lúc 8h anh đã gọi điện cho cô, trong điện thoại, cô nói vớianh là mình đang tăng ca, buổi tối có thể sẽ không về. Lúc này mà còntăng ca, hơn nữa buổi tối không về nhà, sao có thể nói được chứ? Hơn nữa anh không nhớ gần đây công ty có dự án gì mà cần tăng ca muộn như thế!Anh mơ hồ cảm thấy cô nói miễn cưỡng, lừa gạt anh, nhưng mà, anh khôngmuốn nghĩ sâu hơn.

Lúc 11 giờ, anh thật sự không nhịn được, gọi điệnthoại cho trợ lý, biết là 4h chiều cô đã rời công ty rồi. Cho nên, cuốicùng cô đã đi đâu? Bây giờ anh bấm số gọi cô, điện thoại đã tắt máy!

Bụng anh rất đói, lo lắng rất nhiều, sở dĩ vội vã về từ viện chỉ là muốn cómột bữa tối ấm áp với cô. Anh không nhớ rõ họ đã bao lâu rồi không dùngchung bữa, trong một ngày ngắn ngủi, anh nhận ra trước kia mình đã xemnhẹ cô quá nhiều. Từ khi chẳng còn Thụy Thụy nữa, trong nhà đã bao lâurồi chưa từng bay ra hương cháo? Nhà này không có cô, đáng sợ trốngrỗng.

Đến sáng, vẫn không liên lạc được với cô.

Hạ Nghị nhíu mày,anh lo lắng ra ngoài tìm kiếm, lái xe đến công ty. Quả nhiên, trongphòng làm việc tối đen. Chứng minh cô nói dối. Nhưng mà, anh vẫn sợ lạccô, lại chạy nhanh về nhà, trong phòng vẫn im ắng.

Cứ như vậy, anhđợi một đêm, Dư Vấn vẫn không trở về. Sáng sớm hôm sau, anh đến công ty, đợi cả buổi sáng ở công ty, cũng không thấy bóng dáng Dư Vấn. Có phảicó chuyện chẳng lành không? Anh bắt đầu lo lắng an nguy của cô.

Mơ hồ nhớ rõ trước kia, cô cũng từng biến mất ba ngày, anh lại có xúc độngmuốn báo cảnh sát. Nhưng mà, trợ lý đang làm việc, tất cả đều là nộidung cô dặn dò lúc giữa trưa nay. Cho nên, chỉ là cô đang trốn anh? Saolại kỳ lạ như thế?

Cô sẽ không đột nhiên khôi phục trí nhớ chứ? Khi ý niệm nảy ra trong đầu làm cho lòng anh căng thẳng, tim đập mạnh. Khiếnanh không yên, tiếp theo, còn có sóng gió gì nữa?



Lại qua một ngày một đêm, Hạ phu nhân vẫn không về nhà.

Buổi chiều khi ở phòng bệnh, vài tên bạn của anh nghe nói mẹ anh bệnh đến thăm hỏi. Trước khi đi.

“Anh Nghị, anh ra đây lát, tôi có việc muốn nói.” A Lôi mỉm cười.

Anh đi đến cửa phòng bệnh, lập tức đã bị kéo đi.

“Anh và Tống Dư Vấn sao lại thế này? Vẫn quyết định ly hôn à?” A Lôi tò mò hỏi.

Dù sao, Tống Dư Vấn biến mất hai tháng, anh lo âu tuyệt không có dáng vẻ muốn ly hôn.

“Không, làm sao tôi có thể muốn ly hôn!” Hạ Nghị hiểu hiện dáng vẻ khó hiểu.

“Như vậy à…” A Lôi kéo dài giọng, có chút muốn nói lại thôi.

Thấy thế, Tiểu Hoa nói rõ cho anh, “Đêm qua chúng tôi gặp chị dâu ở quán bar.”

Hạ Nghị ngây ngẩn cả người.

Quán bar? Anh nghe lầm sao?

“Tống Dư Vấn cùng một gã đàn ông xa lạ rời quán bar… dáng vẻ khá thân mật…” Khi A Lôi nói cho anh, đầu anh nhất thời trống rỗng.

Không thể nào?

Buổi tối, vẫn không liên lạc được với Hạ phu nhân, chín giờ, Hạ Nghị thật sự không nhịn được, đến quán bar. Lâu lắm không đến chơi, khi vừa bướcvào, âm nhạc ầm ĩ làm cho Hạ Nghị có chút không thể thích ứng trongkhoảng thời gian ngắn.

“Anh Nghị, đã lâu không tới chơi.” Vài bồi bàn quen anh trước kia chào hỏi.

Tâm tình anh rất phiền chán, thuốc lá đặt trên quầy bar, rút một cây, bậtlửa, giữa động tác, chỉ có khói bay ra khỏi miệng. Nhìn thấy thế, bồibàn không nói, hiểu rõ cười mờ ám.

Một lát sau, điếu thuốc thứ nhấtcòn chưa hút xong, một cô gái trang điểm đậm mặc áo hồng thân mật ôm vai anh: “Cưng à, để em châm cho!” Vừa dứt lời, cô gái áo hồng liền tự động ân cần vươn ngón tay, đang định rút nửa điếu thuốc kia ra.

Anh chụpmột tiếng, tay cầm hộp thuốc lá, lưu loát đẩy thuốc về, sau đó lãnh đạmgiơ hộp thuốc lên ý nói không thấy hứng thú với đối phương, ngăn cảnviệc cô gái quấy rầy. Chết tiệt, anh quên quy tắc trong quán bar, mọingười đều biết, nếu muốn tình một đêm, cứ dựa theo lúc trước, đốt thuốc: Có muốn em gái đốt lửa cho anh đêm nay không.

Sắc mặt cô áo hồng không vui, nhưng vẫn biết điều tránh ra. Anh tiếp tục ngồi ở quầy bar, gọi rượu mạnh.

Đợi trong chốc lát, một bóng hình vừa đi vào quán bar, hấp dẫn ánh mắt củaanh. Ánh mắt Hạ Nghị mở to, trên mặt xinh đẹp động lòng người, đó là một người phụ nữ mặc áo váy đen bó sát thấp ngực, dưới ánh đèn mờ ảo, dángngười quyến rũ, vô cùng xinh đẹp, phác nên đường cong nữ tính không bỏsót, chỉ cần là đàn ông, dưới tác dụng của cảm giác và cồn, lúc này cũng sẽ bị dụ hoặc đến kích động.

Mà anh, cũng xúc động, nhưng mà, làtrong cơn giận dữ. Người phụ nữ vừa tiến vào, liền gọi một ly cà phênóng, sau đó đặt túi xuống cạnh cà phê, dùng thìa tao nhã quấy khôngngừng. Là sói đều biết đó là có ý gì!

Quả nhiên, bên cạnh đã có bốn năm sói đói bắt đầu ra tay!